Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma

Chương 152: 152: Mọi Việc Đều Có Hai Mặt Của Nó





Lang triều yên ổn một đoạn thời gian cuối cùng cũng ồn ào trở lại, làn thứ năm điện lang tập trại cuối cùng cũng diễn ra.
Phương Chính hiện tại là gia lão, hắn vì vậy không cần phải trực tiếp tham gia chiến đấu.
Nhưng hắn lại chẳng làm như vậy, ngược lại cón rất hăng hái tham gia chém giết.
Phương Chính đứng trên một tòa tháp canh, giương cung cài tên.
Vút!
Mũi tên rời tay hắn bay ra ngoài liền từ một phân thành một trăm, giết được khá nhiều điện lang.
- Phương Chính gia lão, những con sói nhỏ này vẫn để những cổ sư nhị chuyển chúng tôi giết thì hơn.

Ngài phải giữ sức để đối phó với cuồng điện lang.
Đám cổ sư xung quanh nói, Phương Chính lại mặt không đổi sắc, hơi liếc nhìn về phía cuồng điện lang đang ở phía xa.
Hắn không nói gì, lại gọi ra một con mũi tên cổ, tiếp tục tấn công.
Kỳ thực hắn cũng thật lười đi giết bọn điện lang thông thường này, nhưng mà vì hắn lỡ yêu cầu một phần thưởng hơi cao, hệ thống liền phát cho hắn một cái nhiệm vụ giết sói tích điểm.
Một con điện lang thông thường là một điểm, hào điện lang mười điểm, cuồng điện lang một trăm điểm, lôi quan đầu lang một ngàn điểm.
Sau khi lang triều qua đi, hắn sẽ dựa vào số điểm tích lũy được để đổi phần thưởng.
Đây có thể xem như một cái sự kiện cũng được.
Cho nên dù lười đến chảy nhựa, hắn cũng ráng lết thân ra đây giết sói.
Thấy Phương Chính cứ liên tục ra tay mà không nói gì, đám cổ sư còn lại cũng không dám nói nữa.

Cả đám ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không ai biết phải làm gì.
Đứng yên không được, mà đi thì cũng không xong, ra tay thì càng không có cơ hội.
Một tên của Phương Chính giết ít nhất cũng bảy, tám mươi con sói, nhiều cũng đến gần trăm con.

Trong khi một người trong bọn họ một lần ra tay chỉ giết được một hai con mà thôi.
- Chia người bớt quá các nơi khác đi, để vài người ở lại đây giúp ta chạy vặt là đủ.

Mũi tên cổ trên người ta sắp hết, ta cần người đi lấy chúng đến đây.
Phương Chính lúc này lại nói, đám nhị chuyển cổ sư liền tung lệnh, chia nhau ra chạy đi.
Một lúc sau, một cổ sư chạy từ trong sơn trại ra, đem theo mũi tên cổ đến cho Phương Chính.

- Chỉ có chừng này?
Nhìn mười con mũi tên cổ trong tay, Phương Chính không khỏi cao mày.

Số lượng này ít hơn so với hắn dự tính.
- Bẩm Phương Chính gia lão, phía bí đường nói gần đây bận nhiều việc, không có thời gian tập trùng luyện chế.

Hơn nữa tỉ lệ thành công cũng khá thấp, số lượng liền chỉ có chừng này.
- Đành vậy.
Phương Chính thở dài, luyện hóa số mũi tên cổ này rồi quay lại tiếp tục chiến đấu.

Mặc dù chúng không phải của hắn, nhưng hắn được sự đồng ý của người sở hữu chúng, cho nên luyện hóa cũng chỉ là việc trong chớp mắt.
— QUẢNG CÁO —
Mười mũi tên, tính ra cũng giết gần ngàn con sói, số lượng này cũng không tệ.
- À mà, chuyển lời đến bí đường, nói họ không cần luyện chế mũi tên cổ nữa.

Dùng hết số này, ta cũng không cần đến nó.
- Vâng.
Cổ sư đó gật đầu, có chút khó hiểu, e ngại hỏi.
- Phương Chính gia lão, chẳng lẽ ngài không muốn dùng cung cổ cùng mũi tên cổ nữa?
- Cung cổ vẫn dùng, nhưng ta đã có cổ trùng thay thế cho mũi tên cổ.

Ngươi chỉ cần biết vậy thôi.
Phương Chính đáp, đem một mũi tên khác bắn ra.
Cổ trùng thay thế cho mũi tên cổ chính là nhị chuyển giỏ tên cổ.

Cổ phương của nó là do Lạc Hành dùng năm năm, kết hợp với tính năng suy diễn của hệ thống mới suy tính ra.
Giỏ tên cổ có hình dạng như giỏ tên trong phim cổ trang Trung Quốc, công dụng của nó là sản sinh ra mũi tên cổ.


Quan trọng nhất, giỏ tên cổ là cổ trùng sử dụng lặp lại, nó có thể tạo ra và lưu trữ năm mũi tên cổ.

Khi dùng hết số mũi tên này, chỉ cần dùng chân nguyên thúc giục nó sản sinh ra mũi tên là được.
Cứ như vậy, Phương Chính không phải lo vấn đề không có nguyên liệu luyện chế mũi tên cổ khi rời khỏi Thanh Mao sơn.
- Nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải có đến hai linh hồn cùng hệ thống, việc nghiên cứu hai loại cổ trùng này không biết phải đến ngày tháng năm nào mới xong.

Mà nếu như việc đó xảy ra thật, ta cũng bỏ mẹ việc nghiên cứu cổ phương luôn rồi, cứ ngoan ngoãn đi theo con đường đơn giản là tốt lắm.
Phương Chính trong lòng thầm nghĩ.
Hắn phải công nhận một điều là việc gì cũng có hai mặt của nó, mặt lợi và mặt hại.

Chỉ là tùy theo cách nhìn nhận của mỗi người mà xem xét là lợi nhiều hay hại nhiều mà thôi.
- Mà điện lang nơi này dường như không còn bao nhiêu thì phải?
Phương Chính quan sát bên ngoài tường vây, phát hiện phía tường vây chỗ hắn đứng điện lang ít đi rõ rệch, mà xác của chúng đã chắc thành một bức tường cách tường vậy một đoạn chừng năm sáu bước chân.
Hắn lại liếc mắt nhìn quanh, thấy điện lang xung quanh còn nhiều, liền lập tức gọi cổ sư lại chỗ này canh giữ, bản thân lại chạy đi chỗ khác.
- Toàn là điểm số không a, không tranh thủ farm thì thật sự có lỗi với bọn chúng rồi.
Phương Chính cứ thế chạy hết chỗ này đến chỗ khác, đem mỗi chỗ mình ghé qua giết đến bảy tám phần lại đổi chỗ khác.
Hắn cũng không tiếc rẻ chân nguyên, mặc dù cuồng điện lang hiện tại còn chưa tham chiến, nhưng cho dù chúng có tham chiến cũng không đáng vì lo.

Dù sao thì gia lão trong sơn trại cũng không phải chỉ có một hai người, mà là một bó.
Đương nhiên nếu cướp quyền ra đòn cuối cùng thì tuyệt nhiên rất có lợi.
Phương Chính cũng đã làm ra quyết định, cứ chờ đến lúc mấy gia lão kia đánh cuồng điện lang đến hấp hối, hắn sẽ nhảy ra cướp bùa.
Cảm giác đó đảm bảo sẽ rất tuyệt vời.
Dù gì ở thế giới này thì việc ra tay kết liễu cũng không có gì đặc biệt, không phải lo bị ghi thù khi phỏng tay trên.

Không giống như chơi game ở thế giới kia, cướp thế thì chắc là bị ăn chửi rồi.
Đương nhiên là loại trừ những người chơi hack như Phương Chính.
- Mà không biết ngoài ta ra, liệu còn có ai khác cũng đang bật hack không nhỉ? — QUẢNG CÁO —
Phương Chính đột nhiên nghĩ.

Cũng không loại trừ khả năng này, có một thì hẳn sẽ có hai, không gì đảm bảo thế giới này chỉ có một cái hệ thống là Tiểu Thiên.
- Hừm, xem ra phải chuẩn bị ứng phó việc gặp phải hệ thống khác.

Đột nhiên cảm thấy thời gian lại trở nên khan hiếm hơn rồi.

Thật là, làm mãi mà sao không hết việc vậy nhỉ?
Phương Chính biết rõ, hắn là nhân vật chính trong cuộc đời mình, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một trong vô số những nhân vật quần chúng của thế giới này.

Hắn không hơn người, không có hào quang của vị diện chi tử, càng không phải là một nhân tố đặc biệt.

Cho nên, chắc chắn không có việc "chỉ có một mình hắn" xảy ra.
- Mà biết đâu ta đặc biệt thật rồi sao? Chà, có một đâu có nghĩa phải có hai đâu.
Hắn nghĩ đến đây liền không khỏi cười tự giễu một cái.
Phương Chính vẫn luôn có một cái thói quen, đó là luôn nghĩ đến hai mặt của một vấn đề.

Dù biết rất rõ khả năng còn lại không có cơ hội xảy ra, hắn vẫn không nhịn được mà nghĩ đến.
Đứng trước nghịch cảnh, nghĩ thoáng một chút, sẽ cho ta động lực để vượt qua nghịch cảnh.
Thế giới này gọi đó là hy vọng, hắn gọi nó là tin tưởng.
Hy vọng bản thân vượt qua trông thật bị động, thật yếu ớt.

Tin tưởng bản thân sẽ vượt qua, động lực thúc đẩy rõ ràng lớn hơn rất nhiều lần.
Nhưng mà đối với việc này, có nghĩ thoáng thế nào thì hắn cũng không tin tưởng nổi.
Grú!
Tiếng sói tru vang vọng cắt ngang dòng suy nghĩ của Phương Chính.
Phương Chính giật mình, nhìn về phía cuống điện lang.
Thân thể lớn như con voi của bốn con cuồng điện lang đang di chuyển trầm ổn phía sau đám hào điện lang cùng điện lang thông thường, tiếp cận sơn trại.
Bỗng một trong số chúng bốn chân chợt lóe ánh điện, tốc độ chớp mắt tăng vọt, chỉ trong ba nhịp thở, nó đã xong thẳng vào tường xác sói bên ngoài tường vây.
Những cái xác này bị nó xem như lá chắn, che chắn cho nó khỏi gai độc trên tường vây.
Rầm!
Thân thể đồ sồ của nó va thẳng vào vách tường, tông sập một lỗ to.
Phương Chính hai mắt rực sáng, thu hồi cung tên vừa mới giương lên, hướng về phía con cuồng điện lang này lao tới.
Cái gì mà cướp bùa, cái gì mà phỏng tay trên, đứng trước một con cổ trùng di chuyển hệ lôi điện liền không còn gì đáng kể.

Phương Chính đã quyết định đi theo con đường dùng lôi điện, cho nên hắn cũng đang chuyên tâm chọn lựa cổ trùng lôi điện thay thế cho những con đang dùng.
Tam bộ phương thảo tuy tốt, nhưng lại là cổ trùng mộc hệ, Phương Chính đã quyết định sẽ giao nó lại cho Thanh Thư.

Phương Chính đã xem xét tỷ mĩ, Thanh Thư có mộc mị cổ, chỉ cần chuyển con cổ này làm bản mệnh thì hắn ta đi theo con đường mộc hệ là rất chi phù hợp.
— QUẢNG CÁO —
Đương nhiên đó là khi hắn tìm được con cổ thay thế cho mình.
Mà ngay lúc này, trước mắt hắn đang có một con cổ trùng di động lôi hệ, không nhanh tay đi giành thì không phải lẽ.
Phương Chính chạy nhanh, tam bộ phương thảo cùng quân lam nguyệt đồng thời phát động.
Hắn dùng tốc độ chạy làm lực đẩy, xuất toàn lực tông thẳng vào sườn của con cuồng điện lang này.
Nhưng ngay khi hắn còn chưa chạm vào lớp lông mao của nó thì ở bốn cái chân của nó hiện lên tia điện màu làm, chớp mắt nó đã chạy ra khỏi chỗ đứng ban đầu mười thước, tránh thoát.
Phương Chính vội vàng thay đổi tư thế từ đầu hướng tới thành chân hướng tới, sau đó đạp chân xuống đất thay đổi phương hướng, tiếp tục nhắm vào nó.
- Phương Chính gia lão, ta đến giúp ngươi một tay.
- Nghiệt súc, chịu chết đi!
Hai gia lão khác lúc này cũng đã đuổi tới.
Một trong số hai người lập tức thì triển thủ đoạn, chớp mắt trên thân con cuồng điện lang này giống như tăng thêm ngàn vạn cân, đè nặng nó xuống, khiến nó tốc độ đại giảm.
Rầm!
Đúng lúc này, Phương Chính tông thẳng vào sườn của nó.
Rống!
Cuồng điện lang bị tông đến kêu gào một tiếng đau đớn.
Phương Chính có một trư một hùng lực, thêm sức mạnh tự thân, kết hợp với lực đẩy do chạy nhanh dẫn đến cú va vừa rồi đã trực tiếp làm nát hai đoạn xương sườn của nó.
Nhưng niềm vui ngắn đến bất ngờ diễn ra.
Trên thân thể con cuồng điện lang này vô thanh vô tức xuất hiện tia điện.
Tia điện này chớp mắt va vào phòng ngự của quân lam nguyệt, một phần lại trong số đó xuyên qua phòng ngự, đánh thẳng vào thân thể của Phương Chính.
Phương Chính rên khẽ một tiếng, vội vàng lui lại.
- Cũng may là bị giật nhẹ, nếu không thì ta xem như là dính vào đám lông đó của nó luôn rồi.
Phương Chính trong lòng cảm thấy may mắn.

Nhưng dù vậy thì cảm giác bị điện giật cũng không dễ chịu chút nào, thân thể hắn bây giờ cứ tê tê, đầu hơi đau, mà tim cũng đang nhảy nhót trong ngực.
- Ngươi là đang thay Bạch Ngưng Băng trả thù ta đó hả?
Phương Chính rống lên trong lòng, ngoài mặt là như cũ bình thản.

Hắn tay phải vung lên, một cái nguyệt nhận màu hoàng kim bay ra hỗ trợ cho hai vị gia lão kia, tiến hành vây giết..