Hệ Thống Trung Y

Chương 36: 36: Anh Đại Nhân Có Đại Lượng Đừng So Đo Với Cô Ấy!





Cô muốn rút cánh tay về, nhưng cơ bản là cánh tay chẳng có chút sức lực nào cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Khánh tiếp tục chiếm giữ cánh tay kia."Anh mau buông ra..." Âu Dương Tiểu Mật mở miệng nói, cố gắng lộ ra vẻ nhu nhược nhất có thể."Ngậm miệng lại." Trần Khánh liếc mắt nhìn Âu Dương Tiểu Mật một cái, cực kỳ lạnh nhạt đáp trả một câu, sau đó tiếp tục dùng giấy vệ sinh chà lau máu tươi trên tay cô ấy.Cứu cô là xuất phát từ chức trách của một bác sĩ, còn thái độ không tốt là phản ứng của một người bình thường."Anh..." Âu Dương Tiểu Mật muốn mở miệng chửi, nhưng bản thân suy yếu khiến cô không tài nào kéo lên được một chút khí lực.Lạc Tiểu Khê thấy vậy cũng khó xử cười cười.Cô biết vì sao Trần Khánh lại có loại thái độ này."Bác sĩ Trần, anh đừng chấp nhặt với chị tôi, tính cách của chị ấy không tồi, chỉ là chị ấy không quá biết cách ăn nói.


Còn chuyện kia, tôi muốn hỏi một chút, rốt cuộc là vì sao chị ấy lại té xỉu, có nghiêm trọng hay không?" Lạc Tiểu Khê hỏi.Trần Khánh nói: "Bước đầu phán đoán là mạch máu tắc nghẽn làm cho trái tim cung không đủ máu, vừa rồi tôi lấy máu cho cô ấy chính là khơi thông kinh mạch, khiến cho huyết dịch có thể chảy trở về bình thường.

Về phần bệnh trạng chủ yếu có phải mạch máu tắc nghẽn hay không, cùng với rốt cuộc có nghiêm trọng hay không, tôi cần phải bắt mạch và quan sát thêm lần nữa mới có thể biết được."Lạc Tiểu Khê lập tức nói: "Vậy bác sĩ Trần à, làm phiền anh rồi."Trần Khánh bình tĩnh thu hồi hộp châm, nói: "Đừng hiểu lầm, vừa rồi tôi cứu cô ấy là vì nhân mệnh quan thiên (tính mạnh con người cực kỳ quan trọng), hiện tại cô ấy đã tỉnh rồi, vậy mọi người qua chỗ khác xem đi, tôi không thể chữa trị được."Chuyện này...Lạc Tiểu Khê không ngờ thái độ của Trần Khánh lại kiên quyết như vậy."Hừ, không chữa thì không chữa, ai hiếm lạ anh chứ!" Âu Dương Tiểu Mật cũng có chút bực bội."Chị! !" Lạc Tiểu Khê nhíu mày thấp giọng quát một tiếng, ý bảo Âu Dương Tiểu Mật đừng nói nữa.

Sau đó, cô quay sang nói chuyện với Trần Khánh: "Bác sĩ Trần, tôi biết lúc trước thái độ của chị tôi có chút không tốt, nhưng chị ấy thật sự không phải cố ý đâu.


Anh xem như này được không, để tôi thay chị tôi nói lời xin lỗi, anh đại nhân có đại lượng, đừng so đo cùng cô ấy nữa, có được không?"Trương Mỹ Lệ có chút kỳ quái.Tuy nhìn qua cũng thấy vị bác sĩ trung y trẻ tuổi này có chút trình độ, nhưng người ta đâu có giỏi đến mức khiến cho Lạc Tiểu Khê ăn nói khép nép như vậy?Tốt xấu gì Âu Dương Tiểu Mật cũng là tiểu hoa vừa tấn chức của công ty, người như vậy muốn tìm một vị bác sĩ lợi hại ở phủ Giang Hạ này, còn không phải chuyện quá dễ dàng hay sao?Chẳng lẽ người này còn lợi hại hơn bác sĩ ở bệnh viện lớn?Trần Khánh thấy Lạc Tiểu Khê lại khẩn cầu thêm lần nữa, vẻ mặt hắn cũng dịu đi rất nhiều: "Được rồi, mấy người đỡ cô ấy đến bên này."Âu Dương Tiểu Mật không vui nhìn chằm chằm vào Trần Khánh, nếu không phải cô ấy không muốn làm Lạc Tiểu Khê lúng túng khó xử, cô ấy đã sớm rời khỏi nơi này rồi.Cô ấy làm minh tinh lâu như vậy, có khi nào phải chịu đựng loại bực bội như này?Âu Dương Tiểu Mật ngồi phía trước bàn công tác của Trần Khánh, có chút không tình nguyện ngoảnh mặt đi nơi khác, cô muốn dùng phương thức không thèm nhìn Trần Khánh để phát ti3t bất mãn trong lòng.Sau khi mấy người Dương Khang nhìn thấy Âu Dương Tiểu Mật đã tỉnh lại, trong lòng ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.Lúc này, bọn họ mới cẩn thận đánh giá Trần Khánh, vị bác sĩ vừa cứu tỉnh Âu Dương Tiểu Mật.Cảm giác thứ nhất của bọn họ chính là rất trẻ.Nhưng ngành trung y này lại là càng già càng lợi hại, bởi vậy Trần Khánh mang tới cho bọn họ cảm giác, hắn chính là sinh viên trung y vừa tốt nghiệp.Có điều, vừa nãy coi như hắn đã cứu giúp thành công, cho nên bọn họ cũng không quá mức nghi ngờ."Đưa tay đây." Trần Khánh nói.Âu Dương Tiểu Mật hừ nhẹ một tiếng, sau đó dưới ánh mắt bức bách của Lạc Tiểu Khê, cô ấy chỉ còn cách quệt miệng, cực kỳ không tình nguyện đưa tay cho Trần Khánh.Bụng ngón tay của Trần Khánh chuẩn xác dán lên vị trí thốn quan xích của Âu Dương Tiểu Mật, âm thanh ngũ tạng nói chuyện lại quanh quẩn trong đầu hắn."Được cứu rồi, bác sĩ này thật không tệ!""Vừa rồi quá nguy hiểm, nếu kéo dài thêm chút nữa, thật sự không biết sẽ thế nào.""Tâm hoả, ngươi như vậy là không được, sau mỗi lần ta có cảm giác ngươi đập quá mức nhanh, cô ấy sẽ xuất hiện vấn đề.

Lần trước là choáng váng đầu, lần này trực tiếp té xỉu, lần sau thì sao đây?""Ta có thể làm gì bây giờ? Lúc cô ấy quay phim, cảm xúc vừa dâng lên, ta cũng chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ.


Chuyện này vốn không phải do ta khống chế được mà.”"Vậy ngươi cũng phải làm cách nào để cô ấy có thể thừa nhận được chứ?""Cùng lắm thì tất cả không sống nữa là xong!""Mọi người nghĩ thông suốt một chút đi, mệnh do thiên định, cần gì phải chấp nhất như vậy?".