Hệ Thống Wechat Thần Cấp tại Tam Quốc

Chương 62: Thưởng phạt công minh




Khi trở thành cấp trên, ngươi phải có sự quyết đoán, có năng lực, đôi lúc cũng cần có thêm một chút tính du côn. Bản thân Lưu Bang, người lập ra đế quốc đại Hán cũng được gọi là ‘lưu manh thiên tử’.

Viên Hoàn ra lệnh một cách vô cùng sát phạt, chỉ cho các quan thời gian ba ngày. Nhưng ở trong lúc đó, hắn cũng không phải ngồi chơi xơi nước chờ gạo về với bản làng, mà phái gián điệp âm thầm đi tìm hiểu chứng cứ tham ô của họ rồi ghi chép lại. Hắn đã mài sẵn đao, ngày hôm sau sẽ tùy ý bắt đại hai tên quan tham, đưa đến trước mặt mọi người để hóng gió một chút, để đám quan thùng cơm này cảm nhận được áp lực.

Một khi có người dẫn đầu chịu cống nạp lương thực, kể cả âm thầm lấy thóc gạo trong nhà ra, kẻ đó cũng sẽ tuyên bố với mọi người rằng hắn mượn lương để ủng hộ cứu trợ, lấy tiếng thơm cho mình. Tất nhiên ai mà không biết đống gạo đó là do hắn tham ô mà có.

Một người chịu đưa lương thực thì sẽ có hai người, sẽ có ba bốn người làm theo. Đây là hiệu ứng domino, trong vòng ba ngày đã có hơn sáu quan viên tình nguyện dâng gạo lên cho Viên Hoàn.

Ba ngày sau, điều đầu tiên Viên Hoàn làm khi bắt đầu cuộc họp là công bố hành vi dơ bẩn của một quan tham, Điển Vi đã đứng sẵn ở nhà hắn đập cửa xông vào, đúng như dự đoán, hắn lôi ra một mớ tiền bạc và lương thực, chất từng đống trước sảnh.

Hiển nhiên đa số gạo bên trong này đều được Viên Hoàn mua sắm từ trong Wechat shop, ha ha, thời hiện đại gọi chuyện này là rửa tiền, còn mẹ nó thời đại này hắn sẽ gọi là rửa gạo!

Thực sự rất kích thích!

Những quan viên đang giữ trạng thái trung lập, muốn đứng xa khỏi vòng tranh đấu để quan sát tình hình đã bị dọa đến suýt tè ra quần, vội vàng liên hệ với Viên Hoàn tỏ ý sẵn sàng cống nạp lương thực.

Nhưng thời thế tha đổi, sau ba ngày họ không được nộp 1.300 tấn gạo nữa mà phải nộp đến 2.080 tấn gạo. Ngươi có tìm ra đủ số hay không là chuyện của ngươi, ông đây không quan tâm, nếu ngươi không cầm ra được, người tiếp theo lên thớt chính là ngươi!

Kể từ đó, những quan viên nộp 1.300 tấn gạo thầm hô may mắn, bắt đầu quay sang cười trên nỗi đau của người khác, giống như đang mỉa mai:

“Nhìn đi! Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, giao 1.300 tấn gạo thì không chịu, bây giờ thì vui rồi, những 2.080 tấn, sau này kiểu gì cũng tăng lên 2.600 tấn gạo cho xem.”

Họ chìm trong cảm giác may mắn vì đã chiếm được tiện nghi, không hề hay biết mình đã bị Viên Hoàn cho nhảy hố. Kết quả các quan không chỉ không hề oán trách Viên Hoàn, ngược lại hóa thân thành mấy mụ hàng ngoài chợ, tốc váy lên chửi bới, coi thường, chỉ trích nhau, đủ các thể loại chiêu trò hệt như một vở kịch thời cổ đại.

Thật ra Viên Hoàn dựa theo một câu chuyện vào những năm 2010, một tên cướp muốn trấn lột một nhóm người, hắn bảo người đầu tiên chỉ cần đưa một trăm nhân dân tệ, người thứ hai hai trăm, người thứ ba ba trăm. Diễn biến tiếp theo vô cùng buồn cười, những nạn nhân tranh nhau xếp hàng đưa tiền đến quên cả phản kháng, người đầu tiên đưa tiền còn quay sang mỉa mai coi thường những người sau vì hắn chỉ bị cướp một trăm tệ.

Tất nhiên quan viên Thọ Xuân không phải ai cũng đều tham ô, ví dụ như chủ bạ Diêm Tượng mặc dù quyền lợi rất lớn nhưng hắn làm người trong sạch, đạo đức ngời ngời, được ban bao nhiêu bổng lộc thì ăn bấy nhiêu, không hề đi bóc lột trăm họ. Lại kể đến Tôn Sách, vừa mới đến gia nhập Viên Thuật không bao lâu, làm gì có cơ hội để làm trái pháp luật và ăn hối lộ, đừng nói giao ra 2.080 tấn gạo, lo cho cả nhà ăn no đã là không tệ rồi.

Với những người như thế này, Viên Hoàn tự có kế sách để ứng phó.

Hắn ra lệnh trích một phần lương riêng của mình để bọn họ kéo đi, sau một đêm xào chẻ thì lại chở ngược về. Cho dù có một số quan viên biết cũng chẳng làm gì được, người ta là thanh quan, lại có Viên Hoàn che chở, còn mình tội chất đầy người, hắn mà xét nhà thì chỉ có húp gió thay cơm.

Thọ Xuân xảy ra chuyện lớn như thế, thân là người đứng đầu địa bàn, làm sao lão cha hố hàng Viên Thuật không biết được, lòng tràn đầy cảm khái. Hắn cảm khái con trai Viên Hoàn nhà mình sống rất quyết đoán, chẳng sợ đắc tội bố con thằng nào. Sau đó hắn tiếp tục cảm khái, sao những tên quan dưới trướng mình đều sống lỗi như vậy, làm hắn con mẹ nó xấu hổ mỗi khi nhìn mặt con trai.

Trong vòng năm ngày ngắn ngủi, Viên Hoàn đã trưng thu được hơn 78.000 tấn gạo, cộng thêm 20.800 tấn gạo được vận chuyển từ Hạ Thái đến giúp đỡ, tổng cộng trong tay hắn đang có 98.800 tấn. Nếu việc khai khẩn ruộng hoang diễn ra suông sẻ, dù chưa đến mùa thu hoạch tiếp theo nhưng toàn dân Dương Châu cũng có cái để gửi gắm hi vọng, cố gắng nhẫn nhịn chịu đói vượt qua khó khăn, ngoan ngoãn làm công mà không bạo loạn nữa.

Chính sách mới về cải cách ruộng đất được thực hiện cấp tốc tại Dương Châu, quan phủ ra sức tuyên truyền phương án lấy sức lực đổi thức ăn, làm do những loạn dân đang dần mất đi lý trí trở nên yên tĩnh lại.

Giữa sảnh nghị sự, quận thừa mới nhận chức Trương Chiêu đứng ra báo cáo:

“Tính đến thời điểm hiện tại, các nơi khai khẩn ruộng hoang đã đạt đến tổng diện tích 43.750 hecta đất. Trong số các huyện được cải cách, Thành Đức thuộc Hạ Phì khai khẩn được nhiều ruộng hoang nhất, dựa theo bậc xét thưởng, Hạ Phì sẽ nhận được 100.000 đồng ngũ thù, mong thiếu chủ phê chuẩn.”

Viên Hoàn phất tay:

“Đã đề ra bậc xét thưởng thì phải nghiêm khắc chấp hành, 100.000 đồng chẳng là gì cả, Viên mỗ không quan tâm quá trình, phải đưa tiền đến tận tay bà con. Mức thưởng tiếp theo là bao nhiêu? 500.000 đồng đúng không?”

Mỗi lần thảo luận chính sự tại đại sảnh, Viên Hoàn đều phải tiến hành nhắc nhở và đưa thêm mức thưởng mới, sau đó phân công cho mọi người. Hắn cảm thấy chỉ có lôi lợi ích về kinh tế ra thì đám thùng cơm này mới chăm chỉ chạy việc được.

Tất nhiên chuyện mà Viên Hoàn vui nhất chính là số tiền bỏ ra để phát thưởng không phải lấy từ trong túi hắn mà là gom từ mấy nhà tham quan. Chỉ cần có thể hoàn thành cải cách, thiết lập cơ sở nông nghiệp thật vững chắc, Viên Hoàn có tốn bao nhiêu tiền cũng được. Một người đàn ông sở hữu hệ thống sẽ không thể mở miệng than nghèo, rất mất mặt.

Trương Chiêu cũng gật đầu đồng ý:

“Bẩm thiếu chủ, chính xác là 500.000 đồng ngũ thù là tiền thưởng cho đợt khai khẩn cuối cùng. Qua thời điểm này khoảng năm ngày sẽ đến mùa gieo hạt.”

Viên Thuật ngồi thừ người trên ghế hóng chuyện, gánh nặng trong lòng như cục tạ trăm kí rốt cục đã được buông xuống, trong khoảng thời gian này hắn không cần quan tâm công vụ, mỗi ngày nhàn hạ thoải mái, ăn no rững mỡ, ngủ thẳng giấc đến sáng, tinh thần cũng dồi dào hơn so với trước.

Bỗng nhiên hắn cảm thấy thật ra sống kiểu cá ướp muối này cũng rất tuyệt vời, ừ thì mình hơi thiếu quyền hành thật, nhưng chẳng cần phải mệt nhọc mỗi ngày nữa. Tuy mình công nhận bản lĩnh không bằng gã anh trai cùng cha khác mẹ mà mình ghét đến tận cùng trời đất là Viên Thiệu, nhưng ngươi so sánh con hai người xem, con trai mình là rồng phượng trong loài người, còn mấy thằng con nhà bên kia thì còn thua cả cặn bã.

Nhìn Viên Hoàn bình tĩnh xử lý việc nào ra việc đó, Viên Thuật càng lúc càng mừng thầm trong bụng, những mệt mỏi trên gương mặt già nua rốt cuộc đã tan theo cơn gió.

Viên Hoàn đứng suy nghĩ một chút rồi nói:

“Nếu là thời điểm trước khi bắt đầu mùa gieo hạt, bản thiếu chủ cảm thấy ban thưởng như vậy hơi ít, truyền lệnh xuống, ai có thể hoàn thành 100% nhiệm vụ được giao, thưởng 500.000 đồng ngũ thù; ai làm được 90% khối lượng công việc, thưởng 400.000 đồng, ai hoàn thành 80% công việc sẽ được thưởng 300.000 đồng, còn 70% sẽ là 200.000 đồng. Tất nhiên có thưởng cũng phải có phạt, kẻ nào khai khẩn ruộng dưới 50% sẽ bị tịch thu lại ruộng và vĩnh viễn không được nhận đất. Huyện nào có tỉ lệ khai khẩn thấp hơn 50%, cách chức huyện lệnh, trong vòng hai năm không được bước chân vào quan trường. Các vị thấy sao?”

Bá quan trong sảnh chắp tay thi lễ:

“Tuân theo sắp xếp của thiếu chủ.”

Viên Hoàn cười nhạt một tiếng, bản thân hắn là một người xuyên không, vì thế hắn muốn áp dụng những biện pháp vận hành doanh nghiệp hiện đại vào ruộng đất, như thế mới có thể thu được nhiều tiền nhất:

“Tử Bố, ngươi lập tức viết những gì ta nói thành văn bản, trong hôm nay phải ban hành xuống toàn bộ huyện Dương Châu, không được sơ suất.”

Trương Chiêu gật đầu:

“Thiếu chủ cứ yên tâm, tại hạ sẽ đi làm ngay.”

Viên Hoàn hài lòng:

“Tốt lắm! À mà phải rồi, tất cả hạt giống giúp bà con Dương Châu gieo trồng đều phải là lúa giống siêu cấp, chuyện này ta giao cho ngươi sắp xếp.”

“Tuân lệnh thiếu chủ, việc này tại hạ đã phái người chuẩn bị ổn thỏa.”