Hệ Thống Xin Xếp Hàng

Chương 109: Thiếu nữ không biết cười




Thẩm Phong yên lặng móc ra bảy tấm thẻ bài màu vàng, chính là bảy tấm Thánh Chiến Bài cấp S bên trong Một kiếm cuối cùng của Á Thiết Vương!

Lê Hoa nghe ra thâm ý trong giọng nói thiếu niên, lại thấy bảy tấm Thánh Chiến Bài, trong phút chốc, trơ người ra, cả kinh kêu một tiếng.

- Sao có thể!

Giá trị khiếp sợ của Lê Hoa +99!

Thẩm Phong liền vội vàng thu vào, dựng một ngón tay lên, "Xuỵt!"

Tuy hành khách trên tàu không nhiều, đồng thời bọn họ còn cố ý chọn một chỗ bốn phía không có ai ngồi, nhưng khoang này vẫn còn vài hành khách ngồi xa xa.

Nhìn qua bọn họ, có thể thấy đều là những người hiền lành chất phác, nhưng không thể xem thường, bọn họ nghe tiếng kêu sợ hãi của nàng, lập tức tò mò quay đầu lại nhìn, vẻ mặt chờ mong như có ngụ ý “Cô nương có phải gặp sắc lang hay không?”

Bất luận là thế giới nào, cũng không thiếu những nhân vật quần chúng nhiều chuyện nha.

Lê Hoa vội vàng im lặng, nhưng sự khiếp sợ trong lòng không giảm, nàng hạ thấp người, ghé sát vào Thẩm Phong, nhẹ giọng hỏi:

- Thứ ngươi mới lấy ra... thực sự là bảy Tấm Thánh Chiến bài cấp S chứ?

- Tự xem đi.

Thẩm Phong lại lấy ra, đưa cho nàng xem.

Thiếu nữ cảnh giác nhìn hai bên một chút, xác nhận không có người dò xét, mới cúi đầu nhìn.

"Số 18 S-3 Thánh Chiến bài Một kiếm cuối cùng của Á Thiết Vương!"

"Số 28 S-6 Thánh Chiến bài Tử thần hoa nhĩ tư!"

"Số 35 S-7 Thánh Chiến bài Viêm Đế, Phật Nộ Hỏa Liên!"

"Số 44 S-8 Thánh Chiến bài Sâm Lâm, Thần chúc phúc !"

"Số 51 S-9 Thánh Chiến bài Hải Thần tam xoa kích!"

"Số 60 S-10 Thánh Chiến bài Phong Thần cung!"

"Số 66 S-12 Thánh Chiến bài quái vật Sử Lai Mỗ chi tâm!"

Lê Hoa càng xem càng hoảng sợ, con mắt càng ngày càng sáng, mỗi khi nhìn một tấm, Thẩm Phong lại thu vào 99 điểm khiếp sợ.

Như không phải giá trị khiếp sợ có điểm số cực hạn trong cùng một đối tượng, Linh Quan cảnh nhiều nhất cũng chỉ được 99 điểm, dù có nhiều lần 99 điểm cũng chả ăn thua gì.

- Ngươi... Làm sao có được?

Lê Hoa quay đầu nhìn Thẩm Phong, trong mắt tràn đầy sự nghi hoặc, hiếu kỳ, biểu hiện không cách nào tin được.

Nàng tưởng rằng cái giao ước kia chỉ là thiếu niên tạo sự vui vẻ cho nàng, tùy ý khoác lác, chém gió, nhưng vạn lần không nghĩ đến, hắn thật sự lấy được sáu tấm Thánh Chiến Bài cấp S.

Nhưng sao có thể?

Là sáu tấm đó, chứ không phải 1 tấm!

Coi như là Đại Đế cường giả, hay những Thánh Chiến Đoàn nhất lưu cũng phải tốn mấy năm mới có thể thu thập được một hai cái thẻ cấp S, mà thiếu niên rõ ràng không rời khỏi đoàn tàu, thậm chí còn dành thời gian đánh 16,000 chữ trên điện thoại, làm sao trong vòng sáu, bảy tiếng ngắn ngủi lại có thể thu thập được 6 tấm Thánh Chiến bài cấp S?

- Rất đơn giản.

Thẩm Phong khẽ cười nói:

- Ta chỉ là lập 1 cái group chat, mời năm Đại Đế và ba Thánh Nhân kéo vào trong đó, trao đổi hơn một giờ, cuối cùng bọn họ tự nguyện lấy ra Thánh Chiến Bài cấp S, để đổi những tấm thẻ ta làm giả.

Lê Hoa trợn trắng mắt.

- Ngươi nghĩ ta ngốc à? Khoác lác vừa thôi?

- Aiii, thời đại này nói thật chả có ai tin.

Thẩm Phong bất đắc dĩ vẫy tay, sau đó cười nói:

- Ngươi đúng là đi guốc trong bụng ta. Thật ra... ta đã có bảy tấm Thánh Chiến Bài cấp S. Cha mẹ ta là nhà thám hiểm, rước đây không lâu đưa những thứ này cho ta bảo quản, nhưng lại không nói cho ta bảy tấm này là gì, ta vừa rồi nghe theo sự miêu tả của ngươi, mới nhớ tới mình đã có bảy tấm Thánh Chiến Bài cấp S.

Đây là lời giải thích Thẩm Phong đã sớm suy nghĩ ra, dù sao Innb hệ thống quá mơ hồ, bỗng dưng được sáu tấm Thánh Chiến Bài cấp S cũng quá huyền ảo, phải nghĩ một cái giải thích hợp lý, bởi vậy không thể làm gì khác hơn là nhờ vào hai người phụ mẫu chưa bao giờ gặp được trong đời ra lấp liếm.

- Thì ra là như vậy, nghe ngươi nói bá phụ bá mẫu của ngươi trao bò như thế, tại sao di truyền đến ngươi, lại chỉ biết chém gió?

So với lời giải thích hoang đường về cái "group chat" kia, Lê Hoa đương nhiên lựa chọn tin tưởng vế sau, hơn nữa nghe qua đã thấy hợp lý.

Lê Hoa liếc Thẩm Phong một chút, chợt nhớ tới cái gì, hai mắt bỗng nhiên trừng lớn, nói:

- Không đúng! Ngươi chơi ta!? Nguyên lai ngươi đã sớm có bảy tấm Thánh Chiến Bài, cố ý khích ta đánh cuộc với ngươi...

- Binh bất yếm trá, có chơi có chịu!

Thẩm Phong đưa ra bộ mặt "cười xấu xa" ra, nhìn thiếu nữ từ trên xuống dưới, khà khà khà nói:

- Ta nhớ người nào đó đã nói, nếu như ta lấy được sáu tấm Thánh Chiến Bài cấp S, mặc ta xử trí, ta muốn thế nào thì được thế đó, chúng ta không có quy định làm sao lấy được, binh bất yếm trá, hiện tại ta lấy được, ngươi phải có chơi có chịu, thực hiện giao kèo không?

Lúc này, nụ cười trên mặt thiếu niên nếu dùng một chữ để hình dung đó là "Tiện", còn nếu dùng hai chữ để hình dung thì gọi là "Dâm đãng", dùng bốn chữ hình dung thì nên nói là "Khát khao khó nhịn", lại phối hợp với cái ánh mắt gian ác đang quét từ trên xuống dưới kia...

Lê Hoa biết thiếu niên cố ý giả vờ, không nhịn được nỗi sợ mà ôm lấy ngực, cuộn mình nghiên về bên cửa sổ, hốt hoảng hỏi.

- Ngươi... Muốn làm gì?

- Muốn!

Thẩm Phong để mặt sát vào má nàng, cười hắc hắc, bỗng nhiên nghiêm túc nói:

- Muốn nhìn ngươi cười một cái.

- Hả?

Thiếu nữ hơi sững sờ, chưa kịp phản ứng.

Thẩm Phong nhún vai một cái nói:

- Ngươi một mực trưng ra một khuôn mặt lạnh băng, ta chưa từng thấy ngươi cười, sáu tấm Thánh Chiến Bài cấp S, đổi một nụ cười của ngươi, không quá phận chứ?

Thẩm Phong đương nhiên không đưa ra điều kiện phát rồ nào cả, cũng không phải hắn không muốn đưa ra, mà biết một khi mình nói ra, một là nàng sẽ tát hắn một cái, còn hai thì dễ đoán hơn, rút kiếm chém mà thôi!

- Cười một cái? Đơn giản vậy sao?

Lê Hoa ngầm thở phào, nàng sợ thiếu niên đưa ra yêu cầu gì quá đáng, sáu tấm Thánh Chiến Bài cấp S và 16,000 chữ như viên đạn bọc đường, nàng có chút lo lắng mình không cứng nổi.

Nàng có cảm giác, khi mình đối mặt với thiếu niên trước mắt, càng ngày càng khó tỏ ra lạnh lẽo.

Thiếu nữ nghĩ như vậy, liền thực hiện giao ước, kéo khóe miệng cười một cái.

Thẩm Phong vừa nhìn, không nhịn được trợn to hai mắt.

Này... Chả có tự nhiên gì cả!

Cái này... con mẹ nó không phải quá gượng gạo hay sao?

- Không được! Cười cứng đờ!

Thẩm Phong ghét bỏ, nói:

- Có thể cười bằng trái tim được không?

- Này, cứng đờ chỗ nào?

Lê Hoa không phục trừng mắt nhìn thiếu niên một chút, lấy tấm gương ra từ trong nhẫn trữ vật, nhanh chóng liếc mắt nhìn.

". .."

Được rồi, hơi cứng một chút.

Thiếu nữ quên mất đã bao lâu rồi nàng chưa cười, đại khái đã mười năm?

Nàng đã quên làm như thế nào để nở nụ cười.

Lê Hoa hít sâu một hơi, khóe miệng hơi nhếch lên...

Thẩm Phong khóe miệng co quắp, có chút không đành lòng nhìn thẳng, yếu ớt nói:

- Chỉ là cười thôi mà, có gì đâu mà xấu hổ?

Đâu chỉ cứng đờ, đơn giản là không có cảm xúc.

Thiếu nữ lại soi gương, ánh mắt lóe lên một chút mất mác.

Nhưng rất nhanh lại hít sâu một hơi, tưởng tượng lại quá khứ đã gần như mơ hồ, có lẽ là đang cố tưởng tượng ra hồi ức hạnh phúc, trên mặt chậm rãi nổi lên một nụ cười.

Thẩm Phong ngây người như phỗng.

Thiếu nữ cúi đầu liếc tấm gương một cái, nhìn nụ cười trên mặt mình so với khóc còn khó coi hơn, hai mắt dần dần ảm đạm.

Đột nhiên, một đôi tay lạnh như băng bỗng nhiên áp vào gò má của nàng!

- Ngươi!

Thiếu nữ trừng lớn hai mắt.

- Như vậy mới đúng.

Ngón cái của thiếu niên chạm vào bên khóe miệng của nàng, chậm rãi kéo lên, đụng vào gò má béo mập, tạo thành độ cong.

Thiếu nữ liếc tấm gương, độ cong kia, như cầu vồng xinh đẹp sau cơn mưa.

- Ngươi nợ ta một nụ cười, đời này nhất định phải trả, ta chờ.

Thiếu niên ôn nhu nói.

- Ừm.. .

Ánh mắt mê ly của thiếu nữ khẽ chớp, gạt tay thiếu niên ra, quay đầu đi, đỏ mặt hừ nói:

- Không cười, nhất định không cười, hừ, chờ cả đời đi.

Xa xa, các bác gái, bác trai nhìn lén từ nãy đến giờ hiện lên vẻ mặt "Tuyệt vọng".

Bác gái: "Thanh xuân! Thanh xuân của lão nương đó!"

Bác trai: "Hừm… đúng là thức ăn cho chó!"

Đúng lúc này, đoàn tàu rốt cục cũng ngừng lại.

- Đoàn tàu tiến về Thánh Vực đã đến ga!