Hệ Thống Xin Xếp Hàng

Chương 117: Chớ kêu như lão Vương sát vách




Giá trị khiếp sợ đến từ Trần La Canh +99!"

Giá trị sùng bái đến từ Đại Vũ +99!

Giá trị khiếp sợ đến từ Mục Thi Vũ +99!

Giá trị khiếp sợ đến từ Tiết Thịnh +999!

"..."

Giá trị khiếp sợ đến Vương Nhất +99!

Giá trị khiếp sợ đến từ Tô Thương +999!

Giá trị khiếp sợ liên tiếp vang lên, toàn bộ đều max trị số!

Nhưng mà, Vương Nhất, Tô Thương là ai?

Thẩm Phong ngạc nhiên tìm kiếm bốn phía, phát hiện người đi đường không ít, nhưng đều vội vã đi qua, không có ai vây xem cả.

Chẳng lẽ hai người này núp ở phía xa nhìn lén?

Chỉ là xem trò vui? Hay có mục đích khác?

Thẩm Phong kinh nghi bất định.

- Ta thua!

Trần La Canh thở dài như trút được gánh nặng, nhìn Thẩm Phong, chân thành nói:

- Ta thua tâm phục khẩu phục! Tuy trình độ tính nhẩm không thể đại diện cho tình độ toán học, nhưng là một phần của toán học, ngươi ở phương diện này đã đến cực hạn, hoàn toàn vượt khỏi nhận thức của ta, mà điều này, hiển nhiên chỉ là một phần nổi của tảng băng trôi thôi. Học viện Đế Vương... Không hổ là tồn tại trong truyền thuyết, ta hiện tại đã biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên! Thẩm Phong bạn học, cám ơn ngươi, dạy cho ta bài học! Vừa nãy nếu có chỗ đắc tội, ta thật lòng nói một tiếng xin lỗi!

Giá trị sùng bài đến từ Trần La Canh +99!

Thẩm Phong giật mình, vạn lần không nghĩ tới, chuyện này sẽ đến như vậy, mấu chốt là Trần La Canh tại chỗ biến thành sùng bái tiểu đệ của hắn, trực tiếp cống hiến 99 điểm điểm sùng bái.

- Không có gì.

Thẩm Phong luôn thích mềm không thích cứng, đưa tay không đánh người mặt cười, mỉm cười nói:

- Không đánh thì không quen biết, huống hồ là giao lưu học thuật, càng kịch liệt càng tốt, dù trong lúc đó có chút ma sát không vui, cũng do tôn nghiêm gây ra, có thể lý giải. Còn có, ngươi không cần quá mức nản lòng, ngươi thua ta không oan, ở Học viện Đế Vương, ta cũng là tồn tại hiếm như lá mùa thu!

- Cảm tạ!

Trần La Canh khôi phục một lại tia tự tin.

Làm ta sợ muốn chết, tưởng rằng Học viện Đế Vương ai cũng đều trâu bò như thế,thì, Thẩm Phong đại ca ở trong đó cũng là tồn tại trâu bò nhất!

Giá trị sùng bài đến từ Trần La Canh +99!

Đúng lúc này, Công chúa Đào Lệ Ti bỗng nhiên lên tiếng:

- Đi thôi.

Tiếng nói vừa dứt, Công chúa Đào Lệ Ti liền xoay người đi về phía trước, Tiết Thịnh lập tức đuổi theo, những học sinh khác sửng sốt nửa giây, sau đó vội vàng đuổi theo, Mục Thi Vũ nhìn Thẩm Phong thật sâu, nói "Hẹn gặp lại" cũng xoay người đi theo.

Thẩm Phong ngây ngẩn cả người, sao nói đi là đi vậy?

Kịch bản không đúng nhe.

Thẩm Phong còn chuẩn bị tái chiến mấy vòng, cái gì toán học, ngữ văn, ngoại ngữ, mỹ thuật tạo hình... Hắn còn chuẩn bị từng cái, vậy mà nói đi là đi vậy?

Chẳng lẽ sợ ta?

Không đúng, lấy tính cách của cô công chúa kia, tuyệt đối không phải.

- Chờ chút!

Thẩm Phong vội vã hô:

- Công chúa điện hạ, ngươi sao đi nhanh vậy? Không khảo nghiệm ta một chút nữa sao? Lúc này mới qua một môn thôi mà, không thể chứng minh ta là đế vương tài năng của toàn bộ lĩnh vực.

Người khác đều sợ bị thử thách, Thẩm Phong lại ước gì càng nhiều người hơn đến kiểm tra hắn.

Công chúa Đào Lệ Ti nghe vậy dừng bước, xoay đầu lại, nói:

- Phương pháp chứng minh của ngươi tuy đơn giản, nhưng đầy thô bạo, bản công chúa rất hài lòng. Cho tới giờ, ngươi có phải là học sinh Học viện Đế Vương, hay thiên tài toàn bộ lĩnh vực, bản công chúa từ vừa mới bắt đầu đã không quan tâm, ngươi đã chứng minh, ngươi có đủ tư cách giữ tấm giấy chứng nhận kia hơn Kỳ Thiên Hoa như vậy là đủ rồi.

Thẩm Phong lặng lẽ không nói gì, cô công chúa này cũng có cá tính đó chứ.

Chỉ có điều, Công chúa Đào Lệ Ti cho đã đủ, nhưng Thẩm Phong vẫn cảm thấy chưa đủ, vì một chuyện quan trọng nhất, mục tiêu quan trọng nhất còn chưa hoàn thành.

Từ đầu đến đuôi, vị Công Chúa này chưa từng khiếp sợ, lúc hắn tính ra 25 lần lập phương và 45 lần khai căn, một điểm giá trị khiếp sợ cũng không sinh ra!

Cái này con mẹ nó quá không khoa học rồi!

Thẩm Phong thậm chí hoài nghi, có phải hệ thống mất hiệu lực đối với nàng hay không.

- Công chúa điện hạ, có thể cho ta mạo muội hỏi một câu?

Thẩm Phong không cam tâm, đột nhiên có ý tưởng, hỏi:

- Lĩnh vực ngươi am hiểu nhất là gì?

Thẩm Phong nghĩ thầm, nếu toán học không có cách nào để nàng khiếp sợ, vậy thì chinh phục nàng ở lĩnh vực nàng am hiểu nhất, hắn không tin làm như vậy mà nàng còn không khiếp sợ nữa mới lạ.

Dù lĩnh vực Đào Lệ Ti am hiểu nhất là cái gì, Thẩm Phong cũng không lo lắng, bất luận lĩnh vực gì, có Innb hệ thống và google đại pháp song hành trợ giúp, hắn đều có thể hiểu tất.

- Lĩnh vực am hiểu nhất hả?

Công chúa Đào Lệ Ti nghe vậy, trầm mặc trong chốc lát, nhẹ nhàng nói ra hai chữ, "Thổi kèn". (bồ ta cũng am hiểu cái này hí hí)

"..."

Thẩm Phong:

- Đã quấy rầy, xin cáo từ!

. ..

...

Đoàn người Đào Lệ Ti ra đi, Thẩm Phong và Đại Vũ sau đó đi theo, nếu chỗ cần đến đều là thư viện Thanh Long, tầng thứ nhất Quái Vật Tiên Cảnh, như vậy, chẳng mấy chốc sẽ gặp lại, cũng không cần phải che che giấu giấu, ai cũng biết, chi bằng đồng hành cùng đi.

Năm phút sau, một thanh tú thiếu niên mang mũ lưỡi trai từ trên cây đa ở phía xa nhảy xuống, vỗ vỗ lá cây trên người, lấy ra một chiếc điện thoại tạo hình kì lạ.

- A lô! Lão Vương!

Đầu dây bên kia bắt máy, thiếu niên gọi.

- Vương Nhất, ta đã nói bao nhiêu lần, chớ kêu là lão Vương, gọi cha, nghe chưa!

Đầu dây bên kia truyền đến một đạo âm thanh thô lỗ.

Thiếu niên khôn khéo nói:

- Biết rồi! Lão Vương!

- Con trai à, chớ kêu lão Vương, kêu y như tên lão Vương cách vách kia vậy, sẽ hủy thanh danh của ta mất!

Lão Vương yêu cầu.

Thiếu niên vẫn nói:

- Đã hiểu! Lão Vương!

".. ."

Lão Vương:

- Nói đi, có phải gặp chuyện gì? Ngươi bình thường chả bao giờ gọi cho cha ngươi cả?

Thiếu niên nói:

- Đúng đấy, ta đã gặp một đại sự! Lão Vương!

- Có thể đừng.. .

Lão Vương nói đến một nửa "Ai" thở dài một tiếng, nói:

- Được thôi, đại sự gì, nói cha nghe một chút.

Thiếu niên nói:

- Có người giả mạo làm học sinh của Học viện Đế Vương ta! Lão Vương!

- "Thôi đi, ta còn tưởng là chuyện gì chứ.

Lão Vương khinh thường nói:

- Đầu năm nay, bọn ngu ngốc giả mạo là học sinh của chúng ta rất nhiều, có giết cũng không giết hết, cứ mặc kệ hắn.

Thiếu niên nói tiếp:

- Nhưng người này không giống! Lão Vương!

Lão Vương hỏi:

- Sao mà không giống?

Thiếu niên trả lời:

- Người giả mạo học sinh này so với lão sư trường ta còn trâu bò hơn! Lão Vương!

Lão Vương: "..."

Thiếu niên rất nhanh kể lại chuyện vừa xảy ra, đại khái dùng một trăm câu nói, cùng một trăm tiếng "Lão Vương".

Lão Vương nghe xong rơi vào trầm mặc, sau một hồi mới mở miệng nói:

- Con trai, ngươi nói đều là thật?

Thiếu niên đáp:

- Ta lừa ngươi làm cái gì? Lão Vương!

Lão Vương lại rơi vào trầm mặc.

Thiếu niên không nhịn được hỏi:

- Phải làm gì đây? Lão Vương!

Lão Vương do dự một hồi, nói:

- Ngươi cứ đi theo hắn trước đi, rồi quan sát hắn thật kỹ, báo cáo kĩ càng từng giờ từng phút cho ta, ta đi tìm bà ngoại Vương thương lượng một chút.

Thiếu niên:

- Được rồi! Lão Vương!