Hệ Thống Xin Xếp Hàng

Chương 74: Bây Giờ Không Kêu Còn Đợi Đến Khi Nào?




Thứ đầu tiên đập vào mắt là mái tóc màu bạc như ánh trăng, không nhiễm bụi bậm, nàng vung tay lên, những sợi tóc bạch kim tán loạn, rủ xuống thắt lưng, lại nhẹ nhàng lắc lắc đầu, tóc mái gạt ra sau tai, lộ ra dung nhan chân thật.

Thẩm Phong liếc mắt nhìn, cả người ngây dại.

Chân mày thẳng màu xanh phỉ thúy, mắt lấp lánh như những vì sao, cái mũi thẳng, đôi môi ướt át, da trắng như bạch ngọc, mặt như tuyết... Những thứ này tất cả đều không có.

Môi, mắt, mi, mũi của nàng nhiều lắm là chỉ có thể coi là dễ thương.

Nhưng khi chúng tổ hợp chung một chỗ, ngươi không thể không thán phục thượng đế vĩ đại. Ngũ quan bình thường kia khi đặt trên khuôn mặt lại trở thành một thứ gì đó xinh đẹp không có cách nào hình dung, không cách nào dùng từ ngữ để miêu tả.

Thẩm Phong chưa từng thấy qua dung nhan như vậy, cảm giác tràn đầy mãnh liệt, có hàng mi của cô em hàng xóm, đôi mắt của cô giáo anh ngữ hồi cấp ba, cặp môi của bạn cùng lớp đại học, cơ thể như một cô nàng nào đó đã gặp qua.

Nếu ngươi ngắm ngía khuôn mặt nàng cẩn thận, ngươi sẽ ngạc nhiên mà phát hiện, từ Áo Đại Lệ Hách Bản (Audrey Hepburn) cho tới Trần Khải Sư (Cô gái "bán hoa" trong phim Tuyệt Đỉnh Kungfu của Châu Tinh Trì), không có một cô gái nào có dung mạo tương tự giống nàng, không có một khuôn mặt đẹp nào được ba phần của nàng.

"Ta đã gặp qua mười triệu người, có đôi mi, cặp mắt giống ngươi nhưng tất cả đều không có gương mặt này."

Trong lòng Thẩm Phong cảm khái.

Hắn không khỏi nghi ngờ tính cách của thượng đế, vì tốt bụng mà ban cho khuôn mặt này nhưng đó cũng là ác ý. Bởi vì dung mạo của nàng có thể in dấu sâu tận đáy lòng, đặc biệt dung mạo đó không có vật tham chiếu trên thế gian.

Những người yêu nó khi gặp sẽ không thể kiềm chế nổi lòng mình, còn người nào ghét thì sẽ ghét cay ghét đắng. Khuôn mặt đó sẽ là thịnh yến đối với người yêu thích, sẽ là món đậu phụ thúi đối với người chê.

Vừa vặn, Thẩm Phong có một đôi mắt biết nhìn cái đẹp cho nên hắn có thể thưởng thức được.

Hắn cảm thấy không có bất kỳ một từ ngữ nào có thể hình dung khuôn mặt trước mắt này.

Xinh đẹp? Khả ái?

Quá mức nông cạn.

Chim sa cá lặn? Hoa nhường nguyệt thẹn? Nghiêng nước nghiêng thành?

Quá mức tục tằn.

Mắt liếc lại trăm người gục ngã, lục đại mỹ nhân không ai sánh bằng? Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt, phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết. (1)

Quá mức bách bàn nan miêu (vẻ đẹp khó có thể miêu tả).

Nói tóm lại, bảng xếp hạng nữ thần trong lòng Thẩm Phong bị thay đổi trong chớp nhoáng, biến thành:

Hạng nhất: Đại Vũ thiên sứ nhỏ!

Hạng nhì: Đại Vũ tiểu tiên nữ!

...

Thứ 101: Nữ thần phim XXX.

Sắc mặt Thẩm Phong dần dần nghiêm túc, Huyết Sắc Tri Chu đáng chết, ta cùng Đại Vũ đồng sinh cộng tử, tuyên bố "Lúc này không thổ lộ, còn đợi lúc nào?"

Đại Vũ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc màu bạc, nói:

- Cắt ngắn đi ư?

Tinh thần Thẩm Phong phục hồi lại, liền vội vàng lắc đầu, nghiêm túc suy nghĩ, viết:

- Tướng mạo ngươi quá mức dụ người, hơn nữa quá mức đặc biệt, không giả trang nổi.

Đại Vũ hơi sững sờ, cúi đầu xuống "ừ" một tiếng, nàng cũng biết dáng dấp mình quá mức dụ người, từ nhỏ đã có người khen nàng xinh đẹp, mắng nàng xấu xí cũng có, sau này khi đi trên đường, khả năng mọi người quay đầu lại là 100%, đó là nguyên nhân nàng bắt buộc phải sử dụng tóc giả để che lại khuôn mặt.

- Vậy làm sao bây giờ?

Đại Vũ không hi vọng bản thân mình làm ảnh hưởng kế hoạch của Thẩm Phong, kế hoạch kia so với kế hoạch của nàng thì đáng tin cậy hơn nhiều.

Thẩm Phong trả lời:

- Chúng ta dùng kế hoạch B.

- Còn có kế hoạch B?

Đại Vũ kinh ngạc không thôi, trong thời gian ngắn mà nghĩ ra kế hoạch A kín đáo như vậy, lại thừa thời gian suy tính kế hoạch B?

Thẩm Phong gật đầu một cái, viết:

- Kế hoạch B: Không đánh động, chiến tranh du kích!

- Hả?

Đại Vũ trợn mắt.

Thẩm Phong hăm hở viết: "Trừ tên Bá tước ra, những tên áo đen khác đều là một đống cặn bã, mình ta có thể đánh mười, không cần phải lén lút. Gặp phải mấy tên áo đen thì ta trực tiếp một chiêu chế gục, không cho bọn họ có cơ hội kêu hỗ trợ. Nếu như gặp phải tên Bá tước, quay đầu bỏ chạy liền. Đến khi giết xong hết thì thu thập hắn! Ngươi có thể điều chỉnh đúng góc độ của Vạn Năng Sai Tung Tích Khí không?

- Hẳn là có thể...

Đại Vũ thấp giọng nói:

- Ta thấy kế hoạch này có chút mạo hiểm?

Thẩm Phong lắc đầu một cái, viết:

- Tin tưởng ta, không có bất kì nguy hiểm nào.

Đại Vũ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, ánh mắt Thẩm Phong kiên định tựa như nói nhất định sẽ làm được, để cho nàng cảm giác được an toàn tuyệt đối.

- Đúng rồi, tỷ tỷ, ta còn chưa biết tên của ngươi?

Đại Vũ chợt nhớ tới mình còn không biết thiếu nữ trước mắt tên là gì, liền vội vàng hỏi.

Thẩm Phong sững sờ, cái này... Nói lên nguyên danh tựa hồ có chút không thích hợp, đặc biệt là nha đầu Triệu Tiểu Hi kia biết rõ mình.

Nhìn ánh mắt hồn nhiên của thiếu nữ, Thẩm Phong rất không muốn nói dối.

Ai, một lời nói dối cần dùng cả trăm lời nói dối khác để che giấu.

- Hải Đường.

Cuối cùng Thẩm Phong vẫn viết xuống một cái tên giả, hắn tin chắc đây là lời nói dối thiện ý, ít nhất "Hải Đường" có thể trở thành hồi ức tốt đẹp, dù là đoạn kí ức này chỉ có một ngày.

- Hải Đường tỷ tỷ.

Thiếu nữ ngọt ngào cười, gò má hiện lên hai lúm đồng tiền.

Thẩm Phong ngây ngẩn một hồi, một lát sau mới viết:

- Ngươi điều chỉnh Vạn Năng Sai Tung Tích Khí đi, tần số càng rắc rối càng tốt, để cho Bá tước biết thiết bị theo dõi đã không còn hiệu quả, những tên áo đen nhất định sẽ tản ra. Giờ để ta gỡ máy theo dõi xuống đã.

Đại Vũ ngẩn ngơ, điều động đám người áo đen chạy tới chạy lui để cho bọn họ mệt nhọc sao.

Nguyên lai đây chính là - Không kinh động, đánh du kích!

...

Hai người phân công hợp tác, Đại Vũ dựa theo Thẩm Phong phân phó, mỗi mười giây điều chỉnh góc độ tín hiệu một lần, để cho thiết bị theo dõi hoàn thoàn không dùng được.

Nếu như An Đức Lỗ Bá tước đang xem tín hiệu theo dõi thì hắn có thể biết được thiết bị đã mất đi hiệu lực, tự nhiên sẽ không để đám người áo đen tập trung ở một vị trí sai lầm.

Kết quả không tới một phút, Thẩm Phong đã đi tới, đem máy theo dõi nhỏ đặt ở trước mặt Đại Vũ.

- Có phải cái này hay không?

Đại Vũ kinh ngạc nói:

- Nhanh như vậy?

Chưa tới một phút đã tìm được máy theo dõi, đối phương không đến nổi ngu đặt máy theo dõi ở vị trí rõ ràng quá chứ?

Thẩm Phong ổn định viết:

- Rất đơn giản, máy theo dõi là của Cơ Thái Hiểu, nhưng mà trước đó hắn không tiếp xúc gần ta, có thể thấy máy theo dõi không ở trên thân thể ta.

- Lời giải thích duy nhất là Cơ Thái Hiểu thu mua một vị trọng tài, hoặc là bản thân tên trọng tài chính là một thành viên của Huyết Sắc Tri Chu, vị trọng tài kia lúc kiểm tra vật phẩm đoán tạo đã lén lút gài vào một vật phẩm nào đó, khả năng lớn nhất là đặt vào Bạch Thạch chiến khải, bởi vì chỉ có linh khí này mới có thể để cho Cơ Thái Hiểu nảy lòng tham, vì cướp đoạt linh khí mà đặt vào máy theo dõi, đây là lời giải thích hợp lý nhất.

- Cho nên, ta trực tiếp tìm trên Bạch Thạch chiến khải, chỗ gài bí mật bị ta mất ba mươi giây để tìm được. Đúng rồi, trên Hoa Nhài chiến khải cũng có thể bị gắn máy theo dõi, ngươi nhìn một chút chỗ lõm vào phía trong, góc trái của chiến khải có phải nhét máy theo dõi hay không.

Đại Vũ nghe mà trợn mắt hốc mồm, lập tức từ nhẫn trữ vật lấy ra Hoa Nhài chiến khải, cẩn thận tìm một lúc, quả thật chỗ lõm vào phía trong, góc trái của chiến khải có đặt máy theo dõi!

- Hải Đường tỷ tỷ, người thật thông minh.

Đại Vũ ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, thật tâm khen ngợi.

Đối với ánh mắt sùng bái của các thiếu nữ, Thẩm Phong rất bình tĩnh, tiện tay viết:

- Thu thập một chút, chuẩn bị lên đường.

Đại Vũ ngẩn người, lên đường lúc này?

Nàng mới rời đi chưa được một giờ đồng hồ, chưa chắc những người áo đen đã tản ra nha?

Đại Vũ muốn mở miệng hỏi, nhưng nhìn ánh mắt tự tin của Thẩm Phong, nhất thời lại nuốt trở vào.

Một đánh mười, tự tin như vậy ư?

- Đúng rồi, lần này tới lượt ta lái xe.

Thẩm Phong viết:

- Ta vừa xem bản đồ trên điện thoại, bản đồ phố Thiên Đường ta đã tải xuống, địa hình nơi này ta coi như là quen thuộc.

Đại Vũ:...

--------------------------------------------

Chú thích:

(1) Phảng phất như mây che bóng nguyệt, phiêu diêu như gió bay làn tuyết (câu thơ trong bài thơ Lạc thần phú của Tào Thực.)