Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1225: Dư âm còn văng vẳng (22)




Đừng nói là Phó Vân Bách không đồng ý, ngay cả Văn lão gia tử cũng không đồng ý, làm sao hắn có thể để cho cháu gái của mình làm bậy.

Nhưng nếu bọn họ không đồng ý, Dư Thâm có xuống cũng sẽ không tiếp tục hỗ trợ.

Đây là chuyện Dư Thâm tự mình quyết định, lúc đầu Minh Thù không có quyền lợi quyết định giúp hắn, nhưng chờ Dư Thâm nghỉ ngơi một lúc, Minh Thù vào trong không biết nói cái gì, sau khi ra ngoài Dư Thâm liền biểu thị hết thảy đều nghe Minh Thù.

Phó Vân Bách cũng có chút dao động, hắn cũng muốn xem một người bình thường như vậy... Đến cùng là giải quyết mục tiêu số 2 như thế nào.

Nhưng Văn lão gia tử vẫn kiên quyết không đồng ý.

Cuối cùng Minh Thù cùng Phó Vân Bách bí mật đạt thành hiệp nghị.

Trước tiên ổn định Lão gia tử, sau lưng Lão gia tử tiến hành làm việc.

Thế nhưng Văn lão gia tử nào có dễ gạt như vậy, hắn cảm thấy cháu ngoại của mình chính là đang làm bậy, những việc này không thể kéo nó vào được.

Cho nên trực tiếp đem Minh Thù về, Minh Thù chỉ có thể chờ ban đêm vụng trộm chạy tới.

Theo phía sau cô là một vệ sĩ, vì để tránh người vệ sĩ kia, Minh Thù tốn không ít sức.

Cho nên thời điểm cô đến Trang Mông Mông đã đợi được một lúc, mặt mày ủ dột cầm một quyển sách luyện tập, bên cạnh Phó Vân Bách đang phê văn kiện.

"Âm Âm." Trang Mông Mông ném quyển sách đi: "Cô đến rồi, tôi còn tưởng rằng Phó Vân Bách gạt tôi đây này."

Phó Vân Bách: "..."

"Ừ." Minh Thù đặt bàn tay lên đầu cô: "Gần đây có luyện tập kỹ năng nấu ăn không?"

"..."

Phó Vân Bách ép cô luyện tập số học, Tang Âm ép cô học kỹ năng nấu ăn, thế nhưng lý tưởng của cô là làm một giáo viên dạy Ngữ Văn a!!

Phó Vân Bách tằng hắng một cái: "Đi thôi."

Tại bên ngoài căn phòng giam giữ nam nhân, Phó Vân Bách có chút không yên lòng: "Cô có nắm chắc không?"

Dị năng là có thể không thấy, nhưng nếu đối phương không quan tâm dị năng công kích thì sao?

"Tôi đánh nhau rất chuyên nghiệp đấy!" Minh Thù nâng cằm: "Nếu không thì làm sao có thể cứu đầu bếp nhỏ của tôi ra."

Trang đầu bếp nhỏ Mông Mông: "..."

Phó Vân Bách nói: "Chúng tôi đã bỏ một lượng thuốc mê vào phòng, có thể tạm thời khống chế hắn."

"Ừm." Minh Thù qua loa đáp một tiếng, quay đầu nhìn về phía Trang Mông Mông cười đến ôn hòa: "Đừng sợ a, tôi bảo vệ cô."

Phó Vân Bách: "..."

Phó Vân Bách nhìn người phía sau kỳ thật rất thấp thỏm, cái này mẹ nó không phải là người bình thường sao?

Có thể đi vào là tốt rồi?

Phó Vân Bách đây là muốn làm gì a!!

Xảy ra chuyện gì, bọn hắn làm sao đối mặt cũng lão tiên sinh đây!

Phó Vân Bách cho người mở cửa, cửa mở ra bên trong là hành lang thủy tinh.

Cửa từ phía sau đóng lại, chờ trong chốc hành lang thủy tinh trượt ra một cánh cửa, vừa đủ để một người đi qua.

Nam nhân nằm ở giữa phòng, nguyên nhân có thể là do dùng thuốc nên lúc này lôi điện tương đối yếu.

Hắn nghiêng đầu bọn họ bên này, ánh mắt hung tàn.

"A, trước đó phái một tên tiểu bạch kiểm, hiện tại lại phái hai tiểu nha đầu này, làm sao, mỹ nhân kế?"

Trang Mông Mông nhìn lôi điện trước mặt, dù đã biết mình miễn dịch với những thứ này, nhưng mỗi lần trông thấy vẫn không nhịn được khẩn trương.

Cô hít sâu mấy hơi, nắm tay Minh Thù đi vào, thời điểm đặt chân xuống đất đạp trúng một đầu lôi điện, lôi điện nháy một cái liền biến mất.

Nam nhân vốn khinh thường biểu tình lập tức biến đổi.

Dựa theo Phó Vân Bách nói, chỉ cần bị Trang Mông Mông chạm vào, người này cũng sẽ miễn dịch với dị năng.

Nếu như Trang Mông Mông có thể tìm biện pháp khống chế, nói không chừng có thể thành lập được một pháo đài an toàn.

Đương nhiên Trang Mông Mông đối với dị năng của mình không có chút hiểu biết nào, miễn dịch là tự động mở ra, không có cách nào điều khiển.

"Cô nói, cô có thể hấp thu hết dị năng của hắn không." Minh Thù hỏi Trang Mông Mông.

"A?" Vấn đề này siêu khó, cô không có học qua a!

Phó Vân Bách đang đứng bên ngoài nhìn thấy: "..."

Mà lúc này nam nhân trên mặt đất đã trở nên cảnh giác, hắn chậm rãi ngồi dậy, lôi điện bay về phía Trang Mông Mông và Minh Thù.

Nhưng mà lôi điện chỉ cần đụng phải Trang Mông Mông liền biến mất không thấy tăm hơi.

Sắc mặt hung tàn của nam nhân dần dần trầm xuống

Hắn mặc dù ngoài miệng chê bai, thế nhưng hắn rõ ràng... Trước đó người kia đến, thực lực cũng không đơn giản, hiện tại hắn vẫn còn cảm thấy tinh thần lực uể oải suy sụp.

Hiện tại lại tới hai người...

Minh Thù kéo Trang Mông Mông ra phía sau, mình đứng ở phía trước, giơ ra một bài thi.

"Tôi chỗ này có một bài thi, nếu cậu ngoan ngoãn làm xong, tất cả chúng ta đều vui vẻ."

Nam nhân: "..."

Nam nhân căn bản không để ý tới Minh Thù, lần nữa điều động lôi điện bay về phía bọn Minh Thù.

Nhưng bất kể là hắn đập thế nào, lôi điện đều không có cách nào chạm vào hai người này.

Mẹ nó!

Đây là năng lực gì?

Lôi điện bốn phía chỉ còn rải rác mấy đầu, Minh Thù buông Trang Mông Mông ra.

"Âm Âm..." Trang Mông Mông giật mình muốn kéo cô lại, nhưng mà không kịp, Minh Thù đã đi qua.

Nam nhân có cơ hội lần nữa đem lôi điện đập tới, tốc độ lôi điện chậm hơn, Minh Thù tuỳ tiện tránh đi, tới gần thân thể của hắn, một tay đè đầu hắn ép trên mặt đất.

Thân thể nam nhân bởi vì trúng thuốc nên không có sức lực gì, nhưng vẫn ra sức phản kích.

Còn chưa được hai chiêu đã hoàn toàn bị trấn áp trên mặt đất không thể động đậy.

Minh Thù phi thường bá khí đem bài vỗ lên mặt hắn: "Làm!"

Nam nhân không tránh được bị bài thi đập một cái, lửa giận ngùn ngụt: "Cô mẹ nó có bệnh sao!"

Cô là đang vũ nhục mình sao?!

"Ài, hình như cầm nhầm..." Minh Thù liếc nhìn bài thi, hình như là bài thi số học của Trang Mông Mông.

Cô vô cùng lãnh đạm: "Không có việc gì, làm cái này trước, làm sai một chỗ, tôi liền để cậu thử một chút cảm giác lên trời như thế nào."

Nam nhân đột nhiên cảm giác được nơi bị cô đè xuống phảng phất bị kim đâm tiến vào, không ngừng chui vào trong thân thể, thẳng đến xương cốt.

Mồ hôi lạnh của hắn từng giọt rơi xuống.

-

Phó Vân Bách đứng trước cửa thủy tinh nhìn tình hình bên trong.

Lôi điện đã sớm biến mất.

Minh Thù cùng Trang Mông Mông ngồi xếp bằng dưới đất, nam nhân nằm rạp trên mặt đất, trước mặt là bài thi, hắn cắn bút, khổ cực làm bài thi.

"Lão Đại, tôi vừa nhận được một tin tức lại có dị năng giả mất tích." Có người từ bên ngoài tiến đến, vừa liếc mắt liền nhìn thấy khung cảnh quỷ dị.

"Cái này... Cái này làm gì chứ? Hắn... Hắn điên rồi sao? Tại sao Trang Mông Mông lại ở bên trong? Đây không phải là cháu gái của Văn lão gia tử sao?"

Người vừa tới bổ nhào vào trước cửa thủy tinh, liên tiếp đặt câu hỏi.

"Bọn họ đang làm gì?"

Phó Vân Bách nửa ngày mới phun ra hai chữ: "Làm bài."

"Làm... Làm cái gì?" Người kia dùng ngôn ngữ tay chân biểu thị mình giật mình.

Thanh âm của Trang Mông Mông truyền tới: "Sai rồi, cái công thức này làm sai rồi..."

Tiếp theo chính là giọng nói hoảng sợ gầm gừ của nam nhân: "Tôi đổi tôi đổi cô đừng đụng vào tôi!!"

Trước đó chẳng phải còn rất kiên cường trước mặt bọn họ sao....

Vì cái gì lại biến thành dạng này?

Một bài thi đã làm nam nhân sụp đổ, hắn chưa bao giờ cảm thấy trên thế giới sẽ có một chuyện khó khăn như thế này.

Minh Thù thật như đang chờ hắn làm xong bài thi, mà cô vẫn còn ăn được...

Chờ hắn viết xong đáp án cuối cùng, trước mặt lại rơi xuống một tờ giấy lớn có bài thi giống như đúc.

Phía trên chỉ có mấy vấn đề được viết tay.

Minh Thù chụp bả vai hắn: "Viết cho tốt, tôi coi trọng cậu nha. Nếu cậu muốn trải nghiệm một món ăn tinh thần mới thì cứ viết linh tinh."

Nam nhân bị vỗ run lên một cái.

A a a a!!