Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 967: Minh chủ chỉ giáo (12)




Minh Thù sao lại không hỏi kỹ chuyện này.

Người của các phái cũng vui mừng khi nàng không truy hỏi, đương nhiên sẽ không muốn nói chi tiết với nàng.

Những chuyện này nghe qua, dường như có điểm không đúng. 

Thanh kiếm kia nếu thật là dễ cầm như vậy, đám người này phải ở chỗ này, giả mù sa mưa thi đấu võ đài sao?

“Thanh kiếm đó, không có vấn đề gì chứ?”

Môn chủ Phi Hổ môn hắng giọng một cái: “Cũng không phải là vấn đề gì, chính là... không rút lên được.” 

Minh Thù: “…”

Đã nói bọn họ sao lại tốt tính như vậy, tìm nhiều người tới võ đài.

Minh Thù nói: “Vậy dựa vào cái gì, mà những người này có thể rút ra được.” 

Môn chủ Phi Hổ môn: “…” Hình như có lý.

Hứ!

“Những tinh anh của các môn phải đều đã thử qua, không ai có thể rút được, xung quanh thần kiếm có một sức mạnh rất lớn, nếu như không đủ thực lực, tới gần thần kiếm đã rất khó khăn.” 

Cho nên đương nhiên muốn thông qua đấu võ đài, tìm ra người có thực lực mạnh.

Minh Thù "chật" một tiếng: “Nếu lỡ người ta thích mong manh, yếu đuối thì sao?”

“Làm sao có thể, người thường tới gần nơi đó hẳn là cũng sẽ bị văng ra xa...” Bọn họ đều là thân thể nội lực, mới có thể đến gần thần kiếm. 

“Ngươi cũng không phải thần kiếm, làm sao ngươi biết nó nghĩ như thế nào?”

“…”

“Nếu không chúng ta len lén rút ra, sau đó đem ra bán thì thế nào? Ta và ngươi chia ba bảy, ta bảy ngươi ba, không thể nhiều hơn nữa.” 

“…”

Thực lực Phi Hổ môn không mạnh, hắn có thể làm chủ cuộc so tài lần này là vì Lạc thành là địa bàn của hắn.

Cho nên từ lúc bắt đầu hắn đã chuẩn bị tinh thần, có thể sẽ không chiếm được thần kiếm. 

Thế nhưng...

Minh chủ vừa nói như vậy, hắn đột nhiên có hơi dao động.

Không chiếm được thần kiếm, có thể kiếm được một khoản cũng tốt... 

Không đúng… Nếu hắn làm như vậy, đó không phải là đắc tội với tất cả mọi người sao?

Môn chủ Phi Hổ môn lắc đầu, cũng giữ khoảng cách với Minh Thù.

Minh chủ này thật độc. 

Thiếu chút nữa thì bị dao động không có đường về.

Minh Thù mệt mỏi dựa vào ghế, không hứng thú lắm bắt đầu xem võ đài.

Trên vai đột nhiên có một đôi tay, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho nàng, lực tay không nặng không nhẹ rất thoải mái. 

Minh Thù liếc mắt.

Dung Ly bị nàng nhìn động tác dừng một chút, hạ giọng: “Minh chủ... Lực đạo không thích hợp sao? Ta nhẹ một chút?”

Minh Thù mơ màng nói một tiếng: “Rất tốt.” 

Võ đài thật nhàm chán, Minh Thù đều núp ở trên ghế ngủ một lúc, trên đó vẫn đánh nhau.

“Hắn là ai vậy?”

“Sao lại ăn mặc như vậy...” 

“Từ đầu đến chân, cái gì cũng không nhìn thấy...”

Đoàn người đột nhiên rối loạn lên, Minh Thù đưa mắt nhìn qua nam nhân trên võ đài, toàn thân mặc áo choàng màu đen, mũ có màn che chắn khuôn mặt người này.

Nhìn thân hình này chắc là một nam nhân. 

Đối diện với nam nhân thành công giữ thứ hạng vừa rồi, nam nhân che mặt từ dưới áo choàng đen giơ tay ra, đối diện sự lạnh lùng hiện lên trong ánh mắt người kia.

Người đó chưa lấy lại tinh thần đã bị đánh xuống đài.

“Bộp...” 

“Sư huynh, sư huynh ngươi không sao chứ?”

“Sư huynh ngươi thế nào!”

Một đám người xúm lại, người đó bị thương không nhẹ, đồng môn điểm huyệt cầm máu cho hắn, ổn định nội lực đang chạy loạn. 

“Ngươi thật gian xảo!” Có người chỉ nam nhân trên võ đài hét lên: “Còn chưa hô bắt đầu ngươi đã động thủ, tiểu nhân hèn hạ.”

“Có bản lĩnh lộ ra khuôn mặt thật, giấu giấu diếm diếm còn gì là anh hùng hảo hán.”

Nam nhân đứng trên võ đài, đối với tiếng ầm ĩ phía dưới không phản ứng gì. 

Đồng môn người bị thương rất tức giận, đưa mắt nhìn sang Minh Thù bên này: “Minh chủ, các vị chưởng môn, trưởng lão, người này phá vỡ quy tắc nên loại trừ tư cách của hắn!”

Mọi người còn chưa lên tiếng, Minh Thù trầm giọng nói: “Lên võ đài chính là chính thức bắt đầu, chào hỏi chỉ là quy định bất thành văn của các ngươi, cũng không phải quy định cuộc so tài võ đài, cho nên hắn không được xem là phạm quy.”

Đạo lý này cũng như việc rời khỏi võ đài chính là kết thúc cuộc so tài. 

Chỉ là những người trong võ lâm nói tình nghĩa nể danh tiếng, cần phải làm bộ tự giới thiệu, có vẻ mỗi người rất có tu dưỡng.

Mọi người: “…”

Người bên đó! 

Người! Bên! Đó!

“Hứ…” Nam nhân che mặt phát ra một tiếng giễu cợt.

Minh Thù đã lên tiếng, hơn nữa nàng cũng là nói sự thật, những người còn lại cũng không tiện nói gì nữa. 

“Tiếp tục đi!”

Nam nhân che mặt lần đầu tiên lên đài, đến phía sau chỉ cần đến một tay dễ dàng giết chết một đám người.

Nam nhân che mặt này rất mạnh. 

Mọi người bị đánh sĩ khí mê man, nên phát sinh tình trạng gián đoạn.

Nhưng vào lúc này.

Một hình bóng từ phía sau bay vụt lên, đạp khoảng không rơi xuống võ đài. 

“Là Trác công tử!”

“Trác công tử, đánh hắn đi!”

Đoàn người đột nhiên kêu lên, tiếp nối thành một khẩu hiệu. 

Trác công tử và nam nhân che mặt không nhiều lời, trực tiếp vào trạng thái chiến đấu.

Kiếm pháp Trác công tử nhã nhặn, chiêu thức hoa lệ nhưng uy lực rất lớn.

Chỉ cần nhìn nam nhân che mặt phải vận dụng hai tay là có thể nhìn ra. 

Hình bóng hai người ở trên lôi đài không ngừng lóe lên, bọn họ hầu như chỉ có thể nhìn thấy bóng người.

Mặc dù không nhìn thấy gì, tất cả mọi người vẫn mở to mắt nhìn trên võ đài, chỉ sợ bản thân chớp mắt là sẽ kết thúc.

Tốc độ nam nhân che mặt chậm lại đang yếu thế. 

“Sắp thua rồi.”

“Ừm.” Môn chủ Phi Hổ môn nghi hoặc: “Minh chủ, người nói ai sẽ là người thua?”

Tuy là nam nhân che mặt hiện tại đang yếu thế, nhưng mà cũng không đến mức thua. 

“Đệ nhất kiếm khách của các ngươi.”

Cái gì mà các ngươi?

Người không phải là một phần tử của võ lâm giang hồ sao? 

Môn chủ Phi Hổ môn nhìn về phía giữa sân: “Lúc này Trác công tử chiếm thế mạnh... Sao lại thua rồi?”

Minh Thù chống cằm, giọng nói có ý cười: “Không đủ tâm cơ, không đủ đê tiện.”

Môn chủ Phi Hổ môn: “…” 

"Bụp!"

Không khí dường như ngừng lại.

Tầm mắt mọi người đều rơi vào thân thể người trên võ đài. 

Sao lại thế...

Thua rồi sao?

Vừa rồi rõ ràng là Trác công tử chiếm thế mạnh mà! 

Môn chủ Phi Hổ môn được Minh Thù nhắc nhở, lập tức nghĩ thông suốt điểm then chốt, nam nhân che mặt là cố ý làm cho Trác công tử hạ thấp cảnh giác.

Khương Linh từ trong đám người chạy đến đỡ Trác công tử đứng dậy.

Trác công tử lắc đầu, ý bảo bản thân không sao, hắn nhìn về phía người đàn ông che mặt: “Ngươi là người của Ma giáo!” 

Giọng điệu khẳng định.

“Người của Ma giáo?”

“Sao Ma giáo lại tới tham gia cuộc so tài ở võ đài?” 

“Ma giáo muốn làm gì?”

Nam nhân che mặt rút tay về dưới áo choàng đen: “Ma giáo thì sao, những người các ngươi tự xưng là võ lâm chính đạo sợ rồi sao?”

“Hứ! Chúng ta mà sợ tên ma đầu như ngươi sao, thân là Ma giáo chạy tới nơi này làm loạn, ngươi có mục đích gì?” 

“Không được để tên ma đầu đó chạy thoát.”

“Giết ma đầu!”

Người của các phái tự phát vây quanh võ đài, hô lớn khẩu hiệu tru diệt Ma giáo. 

Nam nhân che mặt bí ẩn giễu cợt: “Ta hiện tại quang minh chính đại đánh võ đài với các ngươi, các ngươi ỷ đông hiếp yếu, cái này chính là đạo nghĩa của các ngươi? Chính nghĩa từ miệng các ngươi?”

“Nói chuyện đạo nghĩa gì với tên ma đầu!”

“Giết hắn đi!” 

“Giết hắn đi, trừ ma vệ đạo!”

Môn chủ Phi Hổ môn nhìn về phía Minh Thù.

Người phía sau cắn một quả dưa chuột, thấy môn chủ Phi Hổ môn nhìn qua, nàng chớp mắt rất mờ mịt, nhìn trẫm làm cái gì? Trẫm chỉ có một quả dưa chuột! 

Nàng lấy đâu ra quả dưa chuột.

Không phải là loại mà phu nhân hắn trồng trong vườn đó chứ?

“Minh chủ... Người xem chuyện này...” Môn chủ Phi Hổ môn lên tiếng nhắc nhở: “Người đó là người của Ma giáo.” 

“Ừm, cho nên?”

“Hắn đánh võ đài...” Bây giờ mọi người muốn tiêu diệt hắn, người cần phải nói một lời!

“Võ đài không có quy định, Ma giáo không được tham gia.” 

“…”