Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 117




"Vì sao?" Vãn Vãn hỏi.

"Cô không thể ly hồn quá lâu được, bằng không thân thể sẽ bị khô kiệt." Quý Thanh giải thích.

"Vậy tôi có phải nhanh chóng trở về không?"

"Ừm." Quý Thanh lấy một cái cổ tệ ra đưa cho nàng, "Đây là thông linh tệ, về sau nếu cô lại bị ly hồn hoặc gặp chuyện gì nguy hiểm hãy nắm chặt cổ tệ này và mặc niệm tên tôi trong lòng, tôi sẽ lập tức có mặt."

(Cổ tệ: Đồng xu cổ)

Vãn Vãn vội vàng vươn tay nhận lấy.

Bởi vì sự xuất hiện của nàng dẫn đến lệch lạc cốt truyện, làm cho kiếp này Quý Thanh tiếp xúc với Chung Vãn Vãn nhiều hơn.

"Cảm ơn anh, Quý Thanh." Vãn Vãn cười nói.

Lỗ tai Quý Thanh đỏ ửng khả nghi, đoạn hắn tìm trong nhà một sợi dây màu đỏ đem tới.

"Để tôi đeo giúp cô."

"Ừm." Vãn Vãn hé ra cánh tay trắng nõn.

Hắn ngồi xuống bên người nàng, cúi đầu nghiêm túc dùng sợi dây đỏ xuyên qua cái lỗ ở chính giữa đồng xu, sau đó dịu dàng buộc vào cổ tay nàng.

"Xong rồi đó." Quý Thanh khẩn trương đến mức giọng nói run run.

[ Tích -- cộng thêm 5 điểm hảo cảm, độ hảo cảm trước mắt là 44%!]

Vãn Vãn quan sát đồng xu trên tay mình, dưới ánh mặt trời phản chiếu có thể thấy từng dòng chữ cổ xưa phức tạp như ẩn như hiện, chứng minh vật này đã tồn tại vô cùng lâu đời.

"Bây giờ tôi sẽ đưa linh hồn cô nhập xác." Quý Thanh ôn tồn bảo.

Nàng biết mình cũng không còn thời gian chần chờ thêm nữa, bèn khẽ cười nói: "Được."

Quý Thanh đưa nàng đến bệnh viện. Mắt thấy thân xác mình đang lẳng lặng nằm hôn mê trên giường bệnh cùng bà nội bồn chồn lo lắng bên cạnh, trong lòng Vãn Vãn hơi chua xót.

Kỳ thực nguyện vọng của Chung Vãn Vãn vô cùng đơn giản, chỉ cần tìm được việc làm tốt có thể nuôi bản thân cùng bà nội sống bình an cả đời. Không ngờ một người tốt như cô ấy lại phải chịu cuộc sống bị áp ức và kết cục bi thảm đến vậy.

Nhìn Quý Thanh, Vãn Vãn nghèn nghẹn nói: "Quý Thanh, khiến tôi nhập xác đi."

Quý Thanh gật đầu, đoạn hắn nâng tay lên, đầu ngón tay toát ra ánh sáng màu xanh lục, kéo theo đó là cơn choáng váng quen thuộc ập tới.

* * *

Thời điểm Vãn Vãn mở mắt ra, ngoài trời đã nhập nhẹm tối.

"Vãn Vãn, cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi." Khuôn mặt già nua của bà nội tràn ngập buồn bã cùng bi thương.

Đột nhiên nàng có chút hối hận khi quyết định nhảy lầu, chắc bà nội đã lo lắng lắm, đáng chết, do nàng quá bốc đồng rồi!

"Bà nội đừng lo lắng, cháu không sao mà." Vãn Vãn nắm chặt tay bà nội, an ủi: "Cháu xin lỗi, sau này cháu sẽ không ích kỷ nghĩ quẩn như vậy nữa."

Vốn dĩ hiệu trưởng tưởng Vãn Vãn té xỉu dưới lầu, nhưng đám Úc Vi Nhi lại sợ hãi chột dạ, bởi vì chính tay bọn họ đã khóa cửa phòng ký túc nhốt Vãn Vãn bên trong. Hiệu trưởng thấy thần sắc hoảng sợ của đám tiểu thư quái chiêu này liền nghi ngờ, sau khi tra hỏi kỹ càng biết được tường tận mọi chuyện, thiếu chút nữa bị dọa cho thòng cả tim.

Hóa ra nữ sinh này không phải té xỉu mà là nhảy lầu, lỡ may chết tươi trong trường luôn thì sao bây giờ, hiện tại mỗi một yêu vật đang tác oai tác quái đã đủ làm hắn hao tâm tổn sức đến bạc cả đầu rồi.

Cuối cùng đám Úc Vi Nhi bị hiệu trưởng nghiêm khắc răn dạy, hạ hai bậc hạnh kiểm và phải viết thư xin lỗi Vãn Vãn. Nhưng mấy chuyện này đến tận hôm sau Vãn Vãn mới được biết.

Thân thể nàng cũng chẳng bị làm sao, mặc dù hiệu trưởng có ngỏ ý chi trả toàn bộ viện phí, nhưng Vãn Vãn vẫn quyết định trở về trường học. Nàng không muốn bà nội phải tiếp tục lo lắng, tự hứa với bản thân sau này phải hành sự cẩn thận hơn.

Sau khi quay lại trường học, hiệu trưởng lập tức tập hợp toàn bộ học sinh cùng giáo viên lại, bắt Úc Vi Nhi và hai tỷ muội của cô ta đọc thư xin lỗi Vãn Vãn trước toàn trường. Chủ nhiệm lớp cũng đề nghị nàng đổi phòng ở khác nhưng bị nàng cự tuyệt. Rốt cuộc thì những ngày tháng sống chung "sung sướng" còn chưa bắt đầu cơ mà, đổi phòng căn bản chẳng thể giải quyết được gì.

Vài ngày tiếp tục trôi qua, thời điểm Vãn Vãn nhìn thấy thầy giáo dạy ngữ văn mới đến, trong lòng lại bị sốc toàn tập.

Cái tên này trừ yêu không lo lại chạy đến trường nàng dạy ngữ văn làm cái gì?