Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 143




Ở nhà Vãn Vãn cùng bà nội ngủ riêng, nàng rửa mặt xong liền leo lên giường gọi điện thoại tâm sự với người yêu. Tuy rằng ngữ khí của Quý Thanh ở đầu dây bên kia vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng nghe kỹ lại ẩn chút nhớ nhung.

Phòng ngủ của nàng cùng bà nội gần sát nhau, cho nên lúc nói chuyện Vãn Vãn phải nén giọng nhỏ nhất có thể, cho đến khi mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Không nghe tiếng Vãn Vãn trả lời, Quý Thanh nhỏ giọng gọi hai tiếng, sau lại nghĩ có lẽ nàng ngủ mất rồi, lúc này mới buồn buồn cúp điện thoại.

Cơn gió mát mẻ buổi sáng thổi qua tấm rèm cửa sổ màu lam nhạt, mang theo hương hoa thoang thoảng phiêu đãng khắp căn phòng.

Lúc Vãn Vãn mở mắt ra thì trời vừa sáng hẳn, đang mơ mơ màng màng liền thấy di động báo có tin nhắn tới.

"Chào buổi sáng, Vãn Vãn." By- Quý Thanh

Vãn Vãn lập tức tỉnh hẳn, nhớ ra hôm qua đang gọi điện thì ngủ quên mất, vội vàng cầm lấy điện thoại bấm phím "Chào buổi sáng."

Y như rằng vài giây sau đã có tin nhắn tới.

"Ăn sáng chưa? Hôm nay em định làm gì?" By- Quý Thanh

"Em tính đi đào đậu phộng với bà nội." By- Vãn Vãn

Trả lời tin nhắn xong, Vãn Vãn liền xuống giường đi đánh răng rửa mặt, mới vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi hương đồ ăn thơm nức quen thuộc của bà nội làm.

"Vãn Vãn, cháu dậy rồi hả? Mau qua đây ăn sáng!" Bà nội vừa cầm đũa vừa nói với nàng.

"Hôm nay ăn gì vậy bà? Mì trứng ạ?" Vãn Vãn lập tức chạy qua, vừa ra khỏi phòng nàng đã ngửi thấy mùi trứng chín thơm nức mũi rồi.

Bà nội cười cười, "Đúng vậy, thì món khoái khẩu của cháu là mì trứng mà. Hôm nay bà làm cho cháu hẳn hai trái trứng chần."

Vãn Vãn ôm lấy bà nội, "Cảm ơn bà."

Bà đưa đũa trong tay cho nàng, "Mau ăn đi, để lâu mì nở ra hết, đến lúc đó thì không ngon nữa đâu."

Nàng lập tức cầm đũa chạy tới bàn ăn, ngồi xuống, vừa ăn vừa khen nức nở.

Ăn xong bữa sáng, Vãn Vãn ngoan ngoãn thu dọn chén đũa rửa sạch sẽ.

Cẩn thận khóa cửa lại, nàng cùng bà nội bước ra ngoài. Trời sáng sớm không nắng lắm, Vãn Vãn và bà nội tính ra ruộng thu hoạch đậu phộng mang về nhà.

Hai người quần quật hơn nửa tiếng đồng hồ mà mới đào xong một phần hai ruộng đậu phộng.

Lúc này mặt trời đã lên cao, tia nắng mang theo cái nóng bức mùa hạ chiếu xuống, Vãn Vãn không khỏi ngừng tay.

"Bà ơi! Hay bà về nhà trước đi, trời nóng quá, cẩn thận lại bị cảm nắng nữa thì khổ."

Bà nội toan từ chối, lại bị Vãn Vãn dỗ ngọt, cuối cùng đành trở về. Trên ruộng lúc này chỉ còn mỗi Vãn Vãn, nàng dùng cỏ tranh buộc cây đậu phộng lại thành từng búi, nhưng muốn khiêng hết đống này về nhà quả là việc khó nhằn.

Nặng chết đi được, trong chốc lát nàng không nghĩ ra được bất cứ biện pháp nào để giải quyết.

"Vãn Vãn, em về rồi hả?" Bỗng nhiên một giọng đàn ông sang sảng truyền tới.

Vãn Vãn ngước mắt lên, thanh niên kia mặc cái áo cộc tay, khoảng trên dưới hai mươi tuổi, mặt mày sáng sủa ưa nhìn, không phải anh họ nàng thì còn ai vào đây.

Trước kia cả gia đình hắn đều đối xử tệ với nàng, chỉ có mỗi người anh họ tốt bụng này thường xuyên qua nhà giúp đỡ bà nội và nàng vài việc lặt vặt, làm cho mẹ hắn càng gai mắt gia đình nàng hơn.

"Ủa anh họ, sao anh lại tới đây?"

"Anh nghe bảo em về quê liền tới nhà em thăm, mới biết được em đang đi làm ruộng. Lại nghĩ con gái chân yếu tay mềm sao mà khiêng hết đống kia về được, nên mới qua đây giúp em nè."

Trong mắt Vãn Vãn tràn đầy vui vẻ, tốt quá, có người giúp đỡ rồi, nàng cười nói: "Cảm ơn anh."

"Không có gì đâu, để anh khiêng giúp cho." Anh họ đang tuổi thanh niên trai tráng lập tức chạy qua khiêng một búi đậu phộng lên vai.

Về đến nhà, điện thoại thông báo có vài cuộc gọi nhỡ.

Vãn Vãn vội vàng gọi lại, sau mấy tiếng tút tút, thanh âm lo lắng của Quý Thanh vang lên, "Vãn Vãn, sao em không nghe điện thoại của anh?"

Vừa lúc đó, bà nội kéo anh họ ngồi xuống ôn lại chuyện cũ. Thanh âm sang sảng của đàn ông lọt vào tai Quý Thanh ở đầu dây bên kia.