Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 162




Cái quái gì vậy?

Vãn Vãn xoay người nhìn lại, chỉ thấy một con quái vật khổng lồ đang lao về phía nàng.

Theo phản xạ, Vãn Vãn xoay người bỏ chạy, lại do chưa quen với thân thể hiện tại, nàng vấp chân ngã rạp ra mặt đất, sau đó lăn một vòng xuống sườn dốc.

Bên tai là những tiếng ù ù, cảm giác không khống chế được thân thể của chính mình làm Vãn Vãn thật muốn đập đầu tự tử.

Chẳng biết đã lăn được bao xa, cuối cùng nàng va vào một phiến đá, khó khăn lắm mới dừng hẳn, cảm giác mình mẩy khắp nơi đều đau nhức.

Vãn Vãn loạng choạng đứng lên, kết quả lại không giữ được thăng bằng ngã chổng vó xuống đất.

Đập vào mắt nàng là đám cỏ xanh mướt cao ngang đầu, mà con quái vật đuổi theo nàng bấy giờ đã chạy đến cách đó không xa.

Là.. Một con hổ khổng lồ!

Vãn Vãn nào có thời gian tiếp thu ký ức, cảnh tượng trước mắt làm nàng sợ điếng người.

Nàng muốn gọi Nguyệt Thần ra, lại nhìn bốn cái chân lông lá ngắn ngủn của mình, chân tay thế này thì cầm kiếm kiểu gì?

Khóc một dòng sông, rốt cuộc là nàng biến thành con gì vậy?

Con hổ kia sốt sắng lao về phía miếng mồi ngon trước mắt.

Tại thời điểm nguy cấp này, Vãn Vãn không có thời gian suy nghĩ nhiều, lập tức trở mình lăn sang bên cạnh tránh đi, nhưng khi vừa lộn nhào một cái thân thể nàng đã đau đến rụng rời.

Tốc độ của hổ rất nhanh, vươn móng vuốt sắc bén toan quắp lấy nàng.

Sau mấy lần lăn qua lăn lại, Vãn Vãn đã nằm yên vị dưới móng vuốt chúa sơn lâm.

Mẹ kiếp! Đừng nói nàng bị một con hổ ăn thịt nhá!

"Đừng vùng vẫy nữa hồ ly xấu xí, ngoan ngoãn để bổn đại vương ăn ngươi.." Lão hổ mở mồm nói tiếng người, cúi đầu ngoạm nàng.

Vãn Vãn tỏ vẻ có chết cũng chết không nhắm mắt.

Bỗng nhiên, một tia sáng xanh vọt tới bổ vào thân lão hổ.

"Gào!" Nó đau đớn hét lên thảm thiết, buông lỏng Vãn Vãn bên dưới ra.

Tiếc là lúc này Vãn Vãn chẳng còn hơi sức đâu để chạy trốn, nghếch tai nghe một tiếng nói lạnh lùng truyền đến: "Tu hành được trăm năm cũng không dễ dàng, tạm thời tha cho súc sinh nhà ngươi, mau cút!"

Lão hổ gầm rú mấy tiếng, xoay người chạy vọt đi.

Vãn Vãn đau muốn lịm đi, đôi mắt lờ đờ khép hờ, mơ màng thấy một bóng người cao lớn lại gần nàng.

"Hôm nay cứu được ngươi xem như có duyên, sau này ngươi đi theo ta đi."

Vãn Vãn: .

Ngươi là cái thá gì chứ? Vừa gặp mặt liền bảo ta theo ngươi!

Nhưng chưa kịp chống cự, nàng đã lâm vào hôn mê.

Nam nhân ngồi xổm xuống dùng tay cẩn thận nhấc nàng lên đặt vào tấm vải bọc lại, sau đó ôm nàng ngự kiếm rời đi.

* * *

Lúc tỉnh lại, Vãn Vãn phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường cứng nhắc, không gian xung quanh ngập tràn hơi thở cổ xưa.

Nội thất căn phòng này cực kỳ đơn sơ, nhưng được sắp xếp vô cùng ngay ngắn gọn gàng, một bộ bàn ghế gỗ, trên bàn còn đặt một bình trà bằng gốm.

Vốn định nhắm mắt nhanh chóng tiếp thu ký ức, bỗng nhiên thanh âm lạnh lùng truyền đến.

"Tỉnh rồi?"

Vãn Vãn ngẩng đầu nhìn lên.

Một người nam nhân đang mở cửa bước vào, toàn thân hắn bận hắc y, ngũ quan rõ ràng, sống mũi cao thẳng, trong đôi con ngươi đen đặc tràn đầy hàn ý cao ngạo, bờ môi mỏng mím chặt, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo.

Sau khi nhìn hắn một lúc, Vãn Vãn không buồn hé răng, nằm bất động trên giường nhắm mắt lại.

Cứ tiếp thu ký ức trước đã, cái tên kia vừa nhìn đã biết khó chung sống.

Nam nhân lại tưởng nó mệt mỏi, im lặng rời khỏi phòng.

Nhưng khi vừa bắt đầu tiếp thu ký ức, cảm giác ủy khuất, bi thương, phẫn nộ như thủy triều ập đến, khiến thân thể nho nhỏ của Vãn Vãn run rẩy, móng vuốt níu chặt tấm chiếu cói.

Đây là một thế giới tiên hiệp huyền huyễn, còn tên nam nhân lạnh như băng lúc nãy không ai khác ngoài nam chủ Hắc Dạ Minh, hắn là con trai thứ mười một của Thiên Đế, bấy giờ đang lịch kiếp ở nhân gian.

Mà thân phận của nàng lại là nữ chủ, Đồ Sơn Vãn Vãn, đại công chúa của Đồ Sơn Hồ tộc, đích nữ của Hồ Ly Vương.