Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 168




Được chiêm ngưỡng dung nhan hắn ở khoảng cách gần như thế này, hô hấp của Vãn Vãn nhanh chóng trở nên dồn dập, bên cánh mũi thoang thoảng mùi hương thanh mát tản ra trên người hắn.

Vãn Vãn thử kháng cự thêm lần nữa, động tác giãy giụa vụng về trông hết sức buồn cười.

"Ngao ngao ô.." Mau buông ra!

Chẳng biết có phải nam nhân nghe hiểu tiếng nàng hay không, sau đó lập tức buông lỏng tay ra.

Mà Vãn Vãn mất đi điểm tựa.. ngã bùm một cái xuống nước.

Nàng bì bõm bơi bơi trong ôn tuyền hồi lâu mới mò tới bờ, nằm bẹp trên bãi cỏ thở không ra hơi, đưa đôi mắt nhìn hắn vẻ lên án.

"Ngao ngao!" Ngươi làm ra suýt chết đuối!

Có vẻ như bị hành động ngốc nghếch của nàng ảnh hưởng, khuôn mặt tuấn mỹ kia lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

"Tiểu yêu ngu dốt."

Vãn Vãn nghỉ ngơi, suy nghĩ chốc lát, sau đó đứng lên lắc lắc bộ lông dính nước, đoạn vọt thẳng vào trong rừng.

Nam nhân không ngờ nàng lại bỏ chạy thục mạng như trước, tuy nhiên hắn chẳng chú ý lắm, xoay người trở về ôn tuyền.

Ngọn núi này vốn là cấm địa đối với đệ tử Phiếu Miểu Tông, cũng chỉ có con tiểu yêu to gan kia mới dám đến rình hắn tắm rửa.

Vãn Vãn không về chỗ Mặc Dạ Minh mà lại bẻ lái sang Linh Cầm Sơn, vài đệ tử được cắt cử trông coi đỉnh núi này làm vẻ mắt điếc tai ngơ mặc kệ nàng.

Tiểu hồ ly lại tới bắt Ngũ Sắc Linh Cầm rồi, lại có trò hay để xem!

Hứ! Coi như ngươi biết điều!

Vãn Vãn kiêu ngạo đi lướt qua người hắn, quen cửa quen nẻo chạy đến chỗ cũ, ngoạm một con Ngũ Sắc Linh Cầm.

Lại nói loại Ngũ Sắc Linh Cầm này do chưởng môn nuôi trông không khác con gà thông thường là mấy, khó trách lúc trước Vãn Vãn nhầm nó là gà.

Mồm ngoạm Linh Cầm, Vãn Vãn chạy về hướng cái ôn tuyền nọ. Leo lên bậc thang lát đá xanh, nàng chạy về chỗ cũ, lại phát hiện..

Trong ôn tuyền.. Không có bóng người!

Lẽ nào mới nãy chỉ là giấc mộng của nàng?

Há miệng nhả Ngũ Sắc Linh Cầm xuống mặt đất, Vãn Vãn tìm tới tìm lui quanh ôn tuyền mấy vòng.

"Ngao ngao.." Người đâu rồi?

Đột nhiên con chim chết tiệt kia nhân lúc Vãn Vãn buông lỏng cảnh giác, đập cánh vọt thẳng lên không trung. Nhưng trong thoáng chốc khi nó vừa bay được một khoảng ngắn, một luồng khí ập tới bắn vào thân thể béo mập, làm nó rơi oạch xuống mặt đất.

Vãn Vãn mài răng nanh, hiện tại Ngũ Sắc Linh Cầm đúng là khôn lên rất nhiều, lại giở trò giả chết!

Nhưng mà..

Mới vừa rồi là do hắn làm sao? Hắn đâu rồi?

Làn nước nóng trong ôn tuyền gờn gợn lên từng đợt, một nam tử chậm rãi đứng dậy, bọt nước chậm rãi trườn từ mái tóc hắn xuống chiếc cằm tinh xảo, trượt xuống lồng ngực trắng nõn, xuống chút nữa.. khung cảnh mê hoặc tột cùng.

Đôi đồng tử màu tím của Vãn Vãn khẽ híp lại, hai chân không quên đạp lên người Ngũ Sắc Linh Cầm khiến nó đừng hòng chạy thoát.

Đoạn nàng hướng về phía nam tử trong ôn tuyền ngao ô vài tiếng, ngoạm linh cầm chạy qua.

"Muốn ăn sao?" Thanh âm của hắn mang theo tia cười nhàn nhạt.

Nàng liên tục gật đầu, muốn ăn, rất rất rất muốn ăn!

Nam nhân thong thả bước lên bờ, vóc dáng hoàn hảo mang theo những hạt nước long lanh khiến máu nóng trong người nàng sục sôi.

Phi lễ chớ nhìn!

Vãn Vãn vội vã xoay người.

"Được rồi." Một hồi sau, thanh âm lạnh lùng của hắn vang lên.

Nghe vậy, nàng lập tức quay lại, ngửa đầu ngắm nhìn hắn.

Bấy giờ hắn đã khoác lên người cái áo bào trắng như tuyết, đôi mắt trong veo thấu triệt tựa mặt hồ phẳng lặng, trên bài tay thon dài trắng trẻo kia đương cầm con Ngũ Sắc Linh Cầm.

"Đi theo bản tôn!"

Tiên hạc mới nãy rời đi không biết đã quanh quẩn trên bầu trời từ lúc nào, sau đó nó đáp xuống, đáp trên thảm cỏ xanh mướt. Đoạn nam nhân thong thả bước lên lưng Tiên hạc.

Lúc này Vãn Vãn đứng dưới mặt đất có chút do dự, tuy nhiên nghĩ tới việc đã nửa năm nay nàng đã không được ăn miếng thịt nào, cuối cùng vẫn chọn đi theo hắn.

Tiên hạc lập tức giang cánh, phóng lên tầng mây cao chót vót. Vãn Vãn lần đầu được cưỡi Tiên hạc, thân mình chòng chành chực rớt xuống, nàng vội vàng dùng móng vuốt bấu chặt lấy góc áo bào trắng tinh của nam nhân trước mặt.

Hắn nhàn nhạt nhìn thoáng qua hành động kia, sau lại không mở miệng khiển trách.

Tiên hạc đảo qua vài ngọn núi ẩn hiện sau màn sương mờ mịt, bay thẳng về đỉnh núi cao nhất. Khi tiến sâu vào trong tầng mây, trước mắt hiện lên một tòa cung điện nguy nga tráng lệ. Tiên hạc đáp xuống giữa một khoảng đất rộng thênh thang, nam nhân trên lưng nó ưu nhã bước xuống, không quên cầm con Ngũ Sắc Linh Cầm trên tay, thong thả đi về phía cung điện.

Vãn Vãn rón rén theo đuôi hắn, trông như một cô dâu nhỏ ngày đầu về ra mắt nhà chồng.