Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 170




Tuy lúc trước ở ôn tuyền, nàng và hắn đã có tiếp xúc cơ thể với nhau, nhưng hệ thống không hề thông báo nhắc nhở.

Tuy nhiên trong lòng nàng luôn đinh ninh người kia nhất định chính là hắn, khi bên hắn nàng luôn có cảm giác vô cùng quen thuộc, đặc biệt mỗi khi hai người tiếp xúc gần, loại cảm giác này càng trở nên đặc biệt rõ ràng.

Vãn Vãn làm bộ nhẹ nhàng bước tới gần nam nhân, nhìn bóng lưng lạnh lùng đẹp tuyệt trần kia, chợt nàng phi thân nhào qua..

Ai ngờ đâu còn chưa kịp đụng tới góc áo bào của hắn, nàng đã bị thứ gì đó quắp lên. Tầm mắt đột nhiên vọt lên cao, cách mặt đất mấy trăm mét thậm chí là mấy ngàn mét, cuối cùng bị màn sương mù che phủ. Mà thân ảnh người nam nhân kia cũng từ từ mờ khuất.

Mặt Vãn Vãn đầy vẻ cụt hứng, con Tiên hạc chết bầm này!

Nàng bị Tiên hạc quắp trên chân, bay nhanh về hướng Tinh Thần Phong của Mặc Dạ Minh.

**

Lúc này Mặc Dạ Minh đang dạy Đồ Sơn Thanh Thanh kiếm thuật, một người đệ tử vận đồ xám đứng ngoài tiểu viện gọi với vào: "Sư huynh, sư huynh! Tiểu Tử lại trộm linh cầm của chưởng môn.."

Nghe vậy Mặc Dạ Minh lập tức mở thần thức kiểm tra, quả nhiên không tìm thấy khí tức của con tiểu hồ ly bướng bỉnh kia.

Ánh mắt hắn đạm nhiên, thong thả bước ra khỏi tiểu viện.

"Mời sư đệ đi thông báo với sư phụ, đợi lát nữa ta sẽ mang linh cầm sang trả lại cho ngài."

Tiểu hồ ly không thể tự nhóm lửa, cho dù có trộm được bao nhiêu linh cầm cũng vô dụng, chẳng qua thời gian rảnh rỗi ở trong núi quá nhàm chán, để nó chơi đùa chút đỉnh.

Nhưng hắn đâu ngờ rằng, lần này Vãn Vãn thực sự ăn trọn con linh cầm mà chưởng môn xem như trân bảo kia.

Mà Đồ Sơn Thanh Thanh bên cạnh nghe thế rơi vào trầm tư, đời trước Đồ Sơn Vãn Vãn không hề to gan như vậy! Nhưng thế này càng tốt, Đồ Sơn Vãn Vãn càng nghịch phá, quấy rối, điện hạ sẽ càng không có cảm tình với nàng.

Nghĩ vậy, Đồ Sơn Thanh Thanh đi tới bên cạnh Mặc Dạ Minh.

"Sư huynh, huynh chớ nên trách phạt tiểu hồ ly. Tuy rằng nó bướng bỉnh như vậy, nhưng chắc sư phụ sẽ không nổi trận lôi đình đâu."

Mặc Dạ Minh nghe lời nàng ta nói, trong lòng hơi cảm thấy khó chịu. Nửa năm nay sủng vật của hắn thường xuyên chạy đi ăn trộm linh cầm sớm đã trở thành việc hiển nhiên. Về phần chưởng môn mặc dù tiếc linh cầm, hắn chỉ cần tặng cho ngài vài loại linh cầm quý hiếm khác là ổn thỏa, cần gì phải trách tội tiểu hồ ly của hắn.

Đồ Sơn Thanh Thanh thấy hắn nhíu mày, cho rằng hắn đang tức giận, liền nhân cơ hội thêm dầu vào lửa: "Sư huynh, con kia hồ ly dù sao cũng chỉ là súc sinh, huynh dạy dỗ khắt khe một chút ắt sẽ nghe lời.."

"Sư muội!" Mặc Dạ Minh hơi không vừa ý, thanh âm hắn hơi trầm xuống: "Tiểu Tử là linh sủng của ta, không cần dạy dỗ thêm gì cả."

Hắn vốn là kẻ tôn quý, ngay cả chưởng môn cũng phải nhường hắn vài phần, kẻ nào cả gan dám quản sủng vật của hắn.

Sắc mặt Đồ Sơn Thanh Thanh cứng đờ, xấu hổ cười cười: "Xin lỗi huynh, do muội quá phận."

"Ừm." Mặc Dạ Minh nhàn nhạt đáp.

Vãn Vãn biến mất đã nửa ngày, thần sắc Mặc Dạ Minh từ nhàn nhạt đã từ từ chuyển sang băng lãnh.

"Sư huynh, chẳng lẽ tiểu hồ ly kia làm ra chuyện động trời gì, sợ huynh trách phạt, cho nên không dám ló mặt về nữa!" Đồ Sơn Thanh Thanh thăm dò.

Mặc Dạ Minh đứng lên, tuy tiểu hồ ly hơi bướng bỉnh ham chơi, nhưng không có chuyện bỏ đi biệt tăm, bây giờ mặt trời đã sắp lặn mà nó còn chưa trở về, rốt cuộc đã xảy ra việc gì?

Đáy mắt Đồ Sơn Thanh Thanh hiện lên vẻ tính toán, đi theo Mặc Dạ Minh ra ngoài tiểu viện.

Trùng hợp lúc này, trên bầu trời hiện lên vài luồng sáng, một đám người ngự kiếm bay tới. Đứng đầu đoàn người là chưởng môn mặc bộ áo choàng màu xám trắng, mái tóc hoa râm, chòm râu dài bạc phơ, dáng dấp uy phong.

Đồ Sơn Thanh Thanh cùng Mặc Dạ Minh đồng thời hô, "Sư phụ."

Chưởng môn gật đầu, nói: "Đồ nhi, linh sủng của con đâu?" Thông thường buổi chiều Mặc Dạ Minh sẽ đem Ngũ Sắc Linh Cầm trả lại cho ông, ấy vậy mà hôm nay lại không thấy tăm hơi đâu.

Bấy giờ, trên bầu trời vang lên tiếng Tiên hạc kêu thanh thúy.