Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 187




Đế Cửu Thương ngước mắt nhìn nàng.

Ánh lửa bập bùng hắt lên khuôn mặt thiếu nữ một màu hồng nhạt, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy mê hoặc động lòng người. Hắn cứng nhắc cụp mắt, nhàn nhạt hỏi: "Muốn rượu làm gì?"

"Nghe người ta nói lúc ăn thịt nướng, uống thêm chút rượu mới sảng khoái." Vãn Vãn nghịch ngợm cười, "Con cũng muốn nếm thử hương vị rượu ra sao."

"Ngày thường Ngự Trạch cũng rất thích uống rượu." Đế Cửu Thương nói.

Vãn Vãn sửng sốt, ra vẻ khó tin: "Đứa trẻ kia mà cũng uống được rượu á, nó bao nhiêu tuổi rồi?"

"Một vạn năm tuổi."

Vãn Vãn: !

Được rồi, ai bảo bề ngoài của thằng nhóc kia trông giống đứa trẻ mới lên ba, làm nàng hiểu lầm.

"Sư phụ, để con đi xin nó chút rượu, người đợi xíu nha." Vãn Vãn đứng lên, hào hứng chạy về hướng Thái Ất điện.

Đế Cửu Thương nhìn theo bóng lưng thiếu nữ, mãi đến khi nàng khuất sau một góc hành lang, bấy giờ mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục công việc dang dở trên tay.

Vãn Vãn đẩy cánh cửa nặng trịch của Thái Ất điện ra bước vào, cảnh tượng bên trong vẫn giống như trước đây, vô số thư tịch đang lơ lửng khắp phòng, xen lẫn trong đám là vài ngọn đèn xanh lét nổi trôi, ngọn lửa xanh lam mờ mờ ảo ảo, lúc sáng lúc tối, lập lòe như đám ma trơi ngoài nghĩa địa hoang vắng.

"Ngự Trạch! Ngự Trạch!"

Nàng vừa đi thẳng về phía trước vừa mở miệng gọi to, đám sách cổ kia lập tức nhao nhao kéo nhau tránh đường.

Sâu trong đống sách, một cái đứa bé bay ra, cất cái giọng mềm mại đáng yêu lên hỏi, "Tiểu hồ ly, ngươi lại tới tìm kiếm phổ sao?"

Trên mặt Vãn Vãn lộ ra nụ cười ranh mãnh, nói: "Không phải, ta tới tìm ngươi xin chút rượu."

"Rượu?" Ngự Trạch tỏ vẻ ngây thơ, "Ta làm gì có rượu đâu, ta không biết uống rượu, nấc.."

Ngay khi nó mở mồm, Vãn Vãn lập tức ngửi được một mùi rượu nồng đậm truyền tới, nàng khẽ tặc lưỡi, thằng nhóc này, cũng dám lừa gạt nàng.

"Phải không? Ngươi lại gần đây xem, hình như ta ngửi thấy được mùi rượu.." Đoạn nàng đi về phía Ngự Trạch.

"Đừng tới đây!" Ngự Trạch vội vàng lui ra sau, điều động vài cuốn sách trên không trung che chắn.

Vãn Vãn khẽ nháy mắt, "Sao ngươi lại căng thẳng vậy? Ta đâu có định làm gì ngươi đâu."

Ngự Trạch nghe vậy, lại lùi sâu hơn về phía sau, núp mình kín đáo giữa đống thư tịch. Mấy lời con tiểu hồ ly gian xảo này nói đều không đáng tin!

"Cho dù có rượu, ta cũng sẽ không cho ngươi!"

Thiếu nữ hơi nhướng mày, "Chắc không? Sư phụ bảo ta tới lấy đó."

"Đế Tôn đại nhân? Không thể nào!" Ngự Trạch kinh ngạc hô to.

Vãn Vãn nhún vai, "Là sư phụ nói cho ta biết, bằng không ngươi nghĩ xem.. làm sao ta biết được ngươi cất trữ rượu. Mau lấy ra đây, đừng để sư phụ phải đợi lâu!"

"Không cho, không cho." Ngự Trạch vẫn lắc đầu nguây nguẩy.

Lo lắng sư phụ phải đợi lâu, Vãn Vãn đành phải sử dụng bạo lực, nàng lấy Thần Kiếm ra, híp mắt đe dọa: "Cho hay không cho?"

Ngự Trạch vừa thấy kiếm trong tay nàng, lập tức nói: "Ơ! Này.. Tiểu hồ ly, có chuyện gì từ từ nói."

Không biết sau khi uống rượu xong, con tiểu hồ ly này có nổi điên lên quậy phá hay không nữa. Chẳng hiểu sao Đế Tôn đại nhân lại cho phép nàng ta uống rượu.

"Ta không thích nói chuyện bằng mồm, thích dùng vũ lực để nói chuyện được không?" Vãn Vãn quơ quơ Nguyệt Thần.

"Đợi chút! Ta đi lấy rượu cho ngươi!" Ngự Trạch vội vàng nói, nó không muốn Thái Ất điện này bị bổ đôi như ngọn núi kia đâu!

Chốc lát sau, Ngự Trạch cầm một vò rượu nhỏ bay đến chỗ Vãn Vãn, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối, "Cho ngươi này, đây là Nữ Nhi Hương mà ta cất giữ nhiều năm."

Vãn Vãn giựt vò rượu khỏi bàn tay lưu luyến của nó, đôi mắt linh hoạt cong cong, "Cảm ơn nha!" Vừa dứt lời đã chạy như bay khỏi Thái Ất điện.

Từ xa đã nhìn thấy bóng dáng nam nhân đang ngồi dưới tàng cây, bên cạnh là đống lửa cháy lách tách. Ánh trăng trong trẻo khẽ đáp trên thân thể người nọ, càng tôn lên vẻ thoát tục nơi hắn, nhưng đồng thời cũng khiến hắn trông cô tịch đến nao lòng.

"Sư phụ!" Vãn Vãn nhịn không được mở mồm gọi to, toan đánh tan cái khung cảnh tịch mịch kia.

Đế Cửu Thương cũng ngước mắt nhìn nàng, bởi vì chạy hộc tốc tới đây, trên trán thiếu nữ đã rịn mồ hôi, da thịt tựa bạch ngọc ưng ửng hồng, khuôn mặt như đóa hoa đào e ấp, diễm lệ vô cùng.