Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 198




"Vâng, người cứ yên tâm." Vãn Vãn ôm hắn, thấp giọng đáp.

Đế Cửu Thương do dự trong phút chốc, cuối cùng vẫn không phản kháng, để mặc nàng ôm siết mình thật chặt.

Nàng nhéo cái má trắng nõn của hắn một cái, sau đó thì thầm vào tai hắn: "Sư phụ, khi nào thì người mới biến trở lại hình dáng cũ, mau nói cho ta biết đi."

Vành tai Đế Cửu Thương đỏ ửng cả lên, ánh vàng trong mắt hơi trầm trầm, trên mặt vẫn giả bộ bình tĩnh nói: "Ta cần bế quan khoảng nửa tháng, ngươi đi ra ngoài trước đi!"

Đã biến thành đứa trẻ con rồi, còn bị nàng ôm chặt vào trong ngực, đúng là mất hết sĩ diện tôn nghiêm!

"Được rồi!" Vãn Vãn buông tay, lưu luyến đặt thêm cái hôn nữa lên gò má hắn, "Ta đợi người."

Khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn của Đế Cửu Thương ưng ửng rặng mây hồng, chết tiệt, nhất định nguyên nhân là do cưỡng chế hấp thụ mảnh linh hồn kia, nếu không.. làm sao mà nàng vừa hôn một cái thì nhịp tim hắn liền đập rộn ràng, lại còn thêm đỏ mặt nữa.

Hắn khẽ ho khụ một tiếng, thản nhiên nói: "Đi đi!"

Thiếu nữ đành lưu luyến rời đi. Băng qua cái cầu bạch ngọc cong cong, bấy giờ mới nhớ tới Ngự Trạch tối qua hèn hạ bỏ chạy một mình, liệu có phải con thần thú kia biết được gì đó không?

Nghĩ vậy, Vãn Vãn lập tức hộc tốc lao tới Thái Ất điện.

Đẩy cánh cửa to lớn nặng trịch ra bước vào, nàng chợt phát hiện, thư tịch vốn trôi nổi khắp phòng bấy giờ đã biến mất, chỉ còn trơ trọi vài cái giá sách đầy ắp giấy viết.

"Ngự Trạch?" Vãn Vãn gọi to.

Chẳng có ai đáp lời.

Bỗng nhiên nàng cảm thấy, Thái Ất điện lúc này như mất đi linh hồn.

Một mảnh lá cây màu xanh lục từ từ trôi về phía nàng, cái giọng búng ra sữa của Ngự Trạch vang lên sau đó.

"Haiz, tiểu hồ ly à! Ta đã gây ra đại họa, phải đi chỗ khác trú nạn mấy ngày, những thư tịch trước kia chắc ngươi cũng đã thuộc nằm lòng. Ta phải đi thôi, ngươi.. nhớ chăm sóc Đế Tôn đại nhân thật tốt.."

Khi thanh âm của Ngự Trạch vừa kết thúc, lá cây nọ cũng lập tức hóa thành hư vô.

Con thần thú ranh mãnh này! Chắc nó đã đoán được nàng sẽ tới hỏi nó nhiều vấn đề thầm kín, liền bỏ trốn ngay trong đêm.

Vãn Vãn rời khỏi Thái Ất điện, trông mắt nhìn đỉnh Vụ Phong quanh năm bao phủ một tầng sương mù, hàng ngàn hàng vạn suy tư nghẹn ứ trong lòng.

Sau đại hội tỷ thí lần này, hẳn là Mặc Dạ Minh cùng Đồ Sơn Thanh Thanh sẽ hồi Thiên Cung, nếu đã vậy, nàng cũng nên quay về Đồ Sơn hồ tộc, lấy lại hết thảy những gì vốn thuộc về nàng.

Về phần sư phụ, nàng nên công lược hắn càng sớm càng tốt, chẳng qua.. nghĩ đến bây giờ hắn đang ở hình dáng con nít, nàng không thể không xoắn não, cảm giác như mình là một bà cô biến thái quấy rối mỹ thiếu niên vậy.

- -

Nửa tháng sau, cuối cùng đại hội tỷ thí của Phiếu Miểu Tông cũng được tổ chức.

Vãn Vãn đi tới cung điện nơi Đế Cửu Thương ở, hắn còn chưa xuất quan, nàng đành đứng bên ngoài buông lời từ biệt, sau đó ngự kiếm rời khỏi đỉnh Vụ Phong.

Bấy giờ, vô số tân đệ tử từ những tòa núi khác nhau túa về chánh điện của Phiếu Miểu Tông, có kẻ đụng mặt Vãn Vãn, liền tôn kính khom người cúi chào trưởng bối.

Nụ cười trên môi Vãn Vãn đã ngoác tận mang tai, nàng vô cùng hưởng thụ cảm giác bề trên này.

Khoảng sân rộng rãi dưới chân núi bấy giờ đã chuẩn bị sẵn một lôi đài.

Thiếu nữ lẳng lặng cầm kiếm đứng đằng xa, chẳng hề có ý tới gần.

"Tiểu Tử?" Một thanh âm đạm mạc truyền tới.

Vãn Vãn ngước mắt nhìn lại, bấy giờ Mặc Dạ Minh bận y phục đen từ đầu đến chân đi tới, Đồ Sơn Thanh Thanh bên cạnh thân mật khoác tay hắn, ác ý trừng mắt nhìn nàng.

"Gọi là trưởng bối!" Nàng lạnh lùng nhắc nhở.

Hai người nọ tức khắc im re, sắc mặt Mặc Dạ Minh đã trầm xuống tận đáy vực.

Ánh mắt Đồ Sơn Thanh Thanh lóe lóe phẫn nộ, cười khẩy nói: "Ngươi chẳng qua cũng chỉ là linh sủng của sư huynh, dám bảo chúng ta gọi ngươi là trưởng bối?"

Vãn Vãn hơi nhíu mày, khẽ cười bảo: "Với thân phận của ngươi mà lại dám nói chuyện ngỗ nghịch như vậy?" Kiếm trong tay nàng cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân mà rung lên liên hồi, nó chẳng thể đợi được nếm vị máu tươi thêm nữa.

- -

Cuộc nói chuyện bé xíu:

Vãn Vãn: Sư phụ, mau biến trở lại đi, ta muốn công lược người!

Đế Cửu Thương: Hay là vẫn để bản tôn công lược ngươi trước thì hơn!