Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 205




Tròn nửa tháng sau, trên bầu trời bắt đầu tụ vô số mây mù, sấm chớp ầm ầm, mấy đám mây này hòa quyện vào nhau tạo thành một vòng xoáy khổng lồ. Kiếp vân mang theo nguồn năng lượng khủng khiếp giáng xuống Phiếu Miểu Tông, luồng sáng lóa mắt vây lấy thân thể Mặc Dạ Minh, từ từ thanh tẩy hắn, kiếp vân càng mạnh càng khiến hắn trở nên cường hãn, cả người tản ra uy áp tột cùng.

Bấy giờ Vãn Vãn đang an ổn ngồi trên lưng Tiên hạc, lạnh lùng đưa mắt nhìn về hướng nọ.

Giữa tầng mây, vài vị tiên nhân từ từ ló dạng, tà áo phất phơ trong gió, một số tiên nga xinh đẹp tay cầm quạt, tay cầm đèn hoa đăng làm từ ngọc lưu ly, ai nấy hồi hộp theo dõi Thái Tử Điện Hạ lịch kiếp.

Cuối cùng chín đạo lôi kiếp cũng kết thúc, Mặc Dạ Minh lúc này đã mặc thêm chiếc tiên bào, giữa hai đầu lông mày cũng tràn ngập tiên khí cao quý.

"Cung nghênh Thái Tử Điện Hạ.." Đám tiên nga vội vàng hành lễ.

Mặc Dạ Minh lạnh lùng nhìn thoáng qua Phiếu Miểu Tông, sau đó theo đám tiên quân bay về Thiên Cung.

Vãn Vãn nghi hoặc vuốt cằm, tại sao Mặc Dạ Minh không mang theo Đồ Sơn Thanh Thanh trở về Thiên Cung luôn một thể, hoặc giả như.. nàng ta còn âm mưu gì đó mới ở lại Phiếu Miểu Tông.

Đại sư huynh của Phiếu Miểu Tông cư nhiên là Thái Tử Điện Hạ cao quý, tin tức ấy khiến chưởng môn mừng rỡ phát điên, trước giờ ông đã đoán được vị đồ đệ này ắt hẳn phải có mối quan hệ nào đó với Thiên Cung, nhưng không nghĩ tới thân phận hắn lại tôn quý đến nhường này. Chẳng những danh tiếng Phiếu Miểu Tông được thăng hạng thêm vài phần, mà bản thân chưởng môn cũng được Mặc Dạ Minh ban thưởng chút ít tiên dược.

Vãn Vãn toan quay về đỉnh Vụ Phong ngủ nướng, chợt dưới chân núi vẳng lên tiếng gọi của Đồ Sơn Thanh Thanh.

Đỉnh Vụ Phong này vốn được Đế Cửu Thương hạ kết giới bảo vệ, Đồ Sơn Thanh Thanh kia tất nhiên chẳng thể tiến vào.

Vãn Vãn hơi trầm tư một chút, sau đó cưỡi Tiên hạc bay xuống chân núi, ra vẻ thản nhiên nói: "Ngươi tìm ta có việc gì?"

Trên mặt Đồ Sơn Thanh Thanh mang nụ cười đắc ý dào dạt, "Đồ Sơn Vãn Vãn, cho dù ngươi có khôi phục ký ức thì đã sao, phong ấn trong người ngươi vẫn chưa được phá vỡ, chẳng thể quay về Đồ Sơn. Mà Thái Tử Điện Hạ tuy rằng đã biết thân phận của ngươi, nhưng chàng vẫn một mực yêu ta, không lâu nữa thôi chàng sẽ mang theo sính lễ tới cưới ta làm vợ."

Đôi đồng tử tím nhạt của Vãn Vãn hơi nheo lại, khóe miệng khẽ nhếch lên vẻ nguy hiểm, "À, phải không?"

Đồ Sơn Thanh Thanh bị nụ cười đáng sợ kia làm chùn bước, nổi giận nói: "Đúng vậy, ngươi cũng đừng si tâm vọng tưởng nữa, ta sẽ để ngươi trở về Đồ Sơn đâu!"

Vãn Vãn thản nhiên nằm dựa vào lưng Tiên hạc, chống cằm nhìn khuôn mặt ả ta, "Lần trước chưa ăn đòn đủ no sao, nếu như không có chuyện gì khác thì ta trở về nghỉ ngơi đây." Nói đoạn, dung nhan diễm lệ của thiếu nữ nở rộ nụ cười yêu nghiệt, "Ta cũng chẳng thèm tranh giành điện hạ gì đó với ngươi đâu. Chỉ là món nợ trước đây ngươi nợ ta.. thì một xu một cắc ta cũng phải đòi lại cho bằng được!"

"Ngươi, ngươi dám?" Sắc mặt Đồ Sơn Thanh Thanh vô cùng dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sẽ chẳng ai biết được ngàn năm trước đã xảy ra chuyện gì, Đồ Sơn Vãn Vãn, ngươi đừng mơ tưởng cướp đi những thứ ta vất vả lắm mới có thể sở hữu!"

Vãn Vãn nhẹ nhàng bứt một cọng lông vũ trắng muốt trên người Tiên hạc, mở miệng giễu cợt: "Những thứ ngươi vất vả lắm mới sở hữu.. không phải đều trộm được từ kẻ khác hay sao?"

Trong cơn giận dữ tột cùng, Đồ Sơn Thanh Thanh rút ra một thanh kiếm loe lóe ánh xanh lam, thâm độc đâm về phía Vãn Vãn.

Tiên hạc nhanh chóng thối lui, mà lưỡi kiếm kia đụng phải kết giới đánh bật ra, khiến Đồ Sơn Thanh Thanh chật vật lùi ra sau mấy bước chân.

Vãn Vãn cười phá lên, nàng ta tức đến mức quên cả kết giới luôn rồi.

"Ngươi thật ngu xuẩn!" Vãn Vãn cười ha hả nói.

Đồ Sơn Thanh Thanh hận đến nghiến răng nghiến lợi nhìn chòng chọc vào thiếu nữ bên trong kết giới, "Đồ Sơn Vãn Vãn, ngươi đợi đó, chỉ cần ngươi bước chân khỏi đỉnh Vụ Phong, ta nhất định sẽ xé nát hồn phách ngươi ra thành ngàn mảnh!"

"Đợi?" Nụ cười trên môi Vãn Vãn tắt ngúm, nàng ngồi ngay ngắn lại, liếc ánh mắt sắc lẻm nhìn ả ta, "Người nên đợi phải là ngươi kia, đợi đến ngày bổn điện hạ khôi phục thân phận, cũng chính là ngày ta lấy máu ngươi để tế mẫu phi của ta!"