Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 41




Quy tắc dạy dỗ nam tử của Hách Liên gia vô cùng khắc nghiệt, tuổi còn nhỏ đã bị ném vào quân doanh rèn luyện, sau đó liền đem đi chiến trường chém giết, mỗi người trên mình đều có công lao giết giặc, cho nên Hách Liên gia mới có thể được vinh hiển qua nhiều thế hệ, mà đối với nữ nhân thì lại khác. Nữ tử hay nam tử của Hách Liên gia đều rất lợi hại, nhưng bọn họ lại sủng ái nữ nhi vô cùng, tìm đủ mọi cách che chở và nuôi dưỡng, sau khi lớn lên không phải gả cho hoàng tộc thì sẽ làm chính thất của danh nhân thế gia, phải gọi là bước trên con đường được trải đầy hoa hồng.

Nhưng mà Hách Liên Thành kia dường như vô cùng quan tâm Giang Vãn Vãn, có chút vượt qua tình cảm thân nhân, Giang Thanh Mạn nghĩ đến đây, nắm chặt lòng bàn tay, "Xuân Chi, ngươi lại đây."

Xuân Chi xích lại gần Giang Thanh Mạn.

"Lời ta nói ngươi nhớ kĩ chưa?" Giang Thanh Mạn nói, khuôn mặt thanh tú vô cùng bình tĩnh, nhưng trong cặp mắt kia lại ẩn chứa sự tàn khốc không nên có của một nữ nhân nhỏ tuổi.

Xuân Chi cắn môi, nhìn về phía xe ngựa của Hách Liên gia, thấp giọng nói: "Nô tỳ đã nhớ kỹ."

Sau nửa canh giờ tiếp theo, đoàn xe cuồn cuộn nối đuôi nhau đã tới địa điểm tổ chức lễ hội săn thú.

Hoàng đế ngồi trên đài cao, bên cạnh là Đức phi, mẫu thân của Tư Đồ Dương, tiếp theo là Vân phi, mẫu thân của Tư Đồ Hàn, sau đó là mẫu thân của Tư Đồ Diệp, Thái Tử Phi.

Đức phi mang vẻ mặt vô cùng hiền từ, Vân phi lại trong trẻo ôn nhuận như nước, Thái Tử Phi tuổi không lớn, chỉ mới hơn kém 30, được bảo dưỡng cực kỳ cẩn thận, mặt mày tràn ngập ý cười, hiện giờ con trai của bà đang được hoàng thượng ưu ái, đương nhiên là tâm trạng vô cùng đắc ý.

Tư Đồ Dương hành sự lỗ mãng, Tư Đồ Hàn lại thận trọng từng bước, luôn chơi trò ném đá giấu tay, chỉ có Hoàng thái tử điện hạ Tư Đồ Diệp là có bộ dáng của một vị minh quân trong tương lai.

Trông hắn có vẻ rất lợi hại, thật ra lại khá là ngây thơ, thấy hai vị hoàng thúc đối tốt với mình, tự nghĩ ngôi vị hoàng đế chắc chắn đã nắm ở trong tay, quá ỷ y tự phụ, không có kế hoạch dự bị nào để ứng phó với tình huống ngoài ý muốn.

Nhưng có lẽ do hào quang của vai chính, không làm mà vẫn có ăn.

"Lần săn thú này, các ngươi ai săn được nhiều con mồi nhất, trẫm liền ban thưởng cho một nguyện vọng."

Nghe lời này của hoàng đế, trong mắt các hoàng tử cùng công tử thế gia đều hiện lên ngọn lửa nóng rực, một nguyện vọng từ thánh thượng, đây chính là lời vàng ý ngọc, trân bảo trên đời này đều không có gì sánh bằng.

"Bệ hạ, thần nữ có chuyện muốn nói." Giang Thanh Mạn đi đến phía trước quỳ xuống.

"Ngươi có chuyện gì?" Hoàng đế nhận ra nàng chính là thứ nữ hèn mọn mấy ngày qua cùng Tư Đồ Diệp lui tới kia, đáy mắt hiện lên chút hàn ý.

"Thần nữ cũng muốn tham gia săn thú." Giang Thanh Mạn quật cường chống lại uy áp của hoàng đế, đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng vào mặt Thánh.

Hoàng đế cười cười, nói: "Ta đồng ý." Hắn muốn nhìn xem một thứ nữ nho nhỏ thì có năng lực gì.

"Bệ hạ, Vãn Vãn cũng muốn thử." Vãn Vãn đồng thời cũng tiến lên quỳ xuống thưa.

"Đều đồng ý, mọi người ở đây đều có thể tham gia." Hoàng đế gật gật đầu, xua tay nói: "Hiện tại liền bắt đầu đi."

Mọi người sôi nổi mang theo công cụ săn thú của mình, cưỡi ngựa lao nhanh vào rừng rậm.

Tư Đồ Diệp trực tiếp lướt qua Vãn Vãn, đi đến phía Giang Thanh Mạn, "Mạn nhi, ta sẽ giúp nàng lấy được danh hiệu đệ nhất."

Giang Thanh Mạn nhìn thoáng qua Vãn Vãn, hừ một tiếng, "Ta không cần ngươi giúp."

Vãn Vãn cũng lười xem bọn họ diễn cảnh tình chàng ý thiếp, chuẩn bị trở về thay y phục, vừa mới dẫn theo Hàm Hương đi về hướng lều trại, tay liền bị kéo lại, nàng nghiêng người nhìn qua, kinh ngạc nói: "Biểu ca.."

"Vãn Vãn, săn thú nguy hiểm như vậy, muội không thể tham gia." Mặt Hách Liên Thành đanh lại.

"Biểu ca, huynh đi cùng muội một chút." Vãn Vãn nhìn quanh bốn phía, lôi kéo Hách Liên Thành đi vào trong lều.