Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 153: Hoàn toàn kết thúc




Cảnh Phạm ngước mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Anh tránh ra trước đi.”

Hoắc Cảnh Thành không làm khó cô, chỉ nhìn cô đỏ mặt, khóe môi nở nụ cười không có ý tốt, sau đó giúp cô kéo khóa quần lại, ngoài miệng còn không quên cảnh cáo: “Lần sau thì nói cho hết đừng có nói một nửa giữ lại một nửa.”

Chưa thấy qua người lưu manh mà còn có khí thế như anh, đúng là trứng thối.

Cảnh Phạm không muốn ầm ĩ với anh, mục đích của cô không phải như vậy, cô quay người lại sửa sang quần áo.

Hoắc Cảnh Thành đi tới đóng cửa lại, nhặt cái túi bị anh ném lúc nãy đặt lên bàn trà.

Cảnh Phạm chỉnh sửa thỏa đáng mới xoay người thì anh đã ngồi xuống cạnh cô. Anh làm như mệt mỏi, một tay chống sofa, híp mắt lười biếng nhìn cô: “Muốn nói gì với tôi?”

Hô hấp Cảnh Phạm buộc chặt, sau đó mở túi ra, lấy văn kiện ở bên trong đưa cho anh.

Sắc mặt Hoắc Cảnh Thành không tệ nhưng nhìn rõ thứ trong tay cô thì mặt lạnh xuống.

Anh cầm lấy, chưa thèm nhìn đã thuận tay ném vào thùng rác.

Cảnh Phạm im lặng đứng lên, Hoắc Cảnh Thành quát một tiếng: “Không cho nhặt.”

Cô chỉ dừng lại một chút sau đó nhặt từng tờ lên, sửa sang lại rồi đặt trước mặt anh.

“Anh kí đi, đừng kéo dài nữa.” Cô nhỏ giọng nói.

Hoắc Cảnh Thành ngồi thẳng dậy, mặt lạnh trừng cô, nhếch môi muốn nói gì đó, nhưng chưa mở miệng đã thấy cô lấy bút ra: “Bút tôi cũng mang theo rồi.” Gân xanh trên trán anh giật giật.

Người đàn bà không tim không phổi này, rốt cuộc muốn rời Hoàn Vũ đến mức nào đây mà lại chuẩn bị đủ tất cả như thế.

“Em cứ muốn chạy thế sao? Em nhìn cho rõ, Dung Thanh có thể cho em tài nguyên thì Hoàn Vũ cũng có thể, hơn nữa chỉ cho hơn chứ không ít.”

Thật là buồn cười! Bao nhiêu người muốn chui vào Hoàn Vũ mà thủ đoạn nào cũng làm, nhưng hiện tại anh lại lưu lạc tới mức dùng tài nguyên để người người đàn bà này lại.

“Không phải là vấn đề tài nguyên.”

“Vậy là vì cái gì?” Hoắc Cảnh Thành hỏi: “Trước kia đã đồng ý với Dung Kỳ rồi sao? Tôi có thể tự mình nói với cậu ta.”

“Cũng không phải bởi vì cái này.”

“Vậy rốt cuộc là vì cái gì em không thể không chấm dứt hợp đồng!” Hoắc Cảnh Thành có chút bực bội. Anh phát hiện anh vì người đàn bà này mà thoái nhượng hết lần này đến lần khác, nhiều lần phá vỡ điểm mấu chốt của mình, làm chuyện chưa bao giờ làm nhưng mà cô không hề cảm kích.

Anh đứng lên nhìn cô: “Em cho tôi một lý do hợp lý, có thể thuyết phục được tôi chấm dứt hợp đồng.”

Cảnh Phạm ngẩng đầu bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt bi thương. Nhìn anh mắt đó Hoắc Cảnh Thành chẳng thể hiểu nổi.

Anh nhìn cô tìm tòi, nhưng lúc này anh phát hiện căn bản anh không đoán được tâm tư của cô, chuyện này làm cho anh phiền chán.

“Rốt cuộc em đang nghĩ gì vậy hả? Chỉ muốn hưởng thụ cảm giác được hai công ty giành nhau sao?”

“Tôi muốn kết thúc quan hệ giữa chúng ta... lý do đó có thể thuyết phục được anh sao?” rốt cuộc cô cũng mở miệng, âm thanh có chút buồn bã.

Nhưng từ đầu đến cuối vẫn nhìn anh.

Ánh mắt Hoắc Cảnh Thành trầm xuống: “Kết thúc?”

“Ừ, kết thúc.” Cô lặp lại hai chữ này.

“Giữa chúng ta là quan hệ gì mà cần phải kết thúc?” Anh không khách khí trào phúng, cảm thấy hai chữ này vô cùng chói tai làm cho lòng anh chán ghét.

“Ừ, chúng ta là quan hệ gì chứ? Hoắc tổng, tôi vẫn luôn muốn hỏi anh giữa chúng ta là quan hệ gì đây.”

Âm thanh của cô nhẹ nhàng bay bổng nghe ra được sự bi thương.