Hẹn Hò Với Chồng Cũ

Chương 6




[Đinh, chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, phần thưởng nhiệm vụ sẽ được gửi đến ngay.]

[Đinh, hệ thống thưởng: Đổi giá trị: +10, hấp dẫn: +1]

[Đinh, tên kí chủ: Kỷ Hiểu Ngạn

Chuyển đổi: 10 (dùng cho việc đổi vật phẩm từ hệ thống)

Danh vọng: -100( không giới hạn, máy chủ khác cũng không có, thêm một người hâm mộ +1, hoàn thành nhiệm vụ cũng thưởng danh vọng)

Cấp: Cấp 0, 0/100 (Mãn cấp là cấp 100, điều kiện thăng cấp: Bán 100 sản phẩm liên quan +1 kinh nghiệm)

Lực chiến: 1(Mãn phân 100)

Lực hấp dẫn: 21(Mãn phân 100)

Khí Chất: 30(Mãn phân 100)

Kỹ năng: 0]



Kỷ Hiểu Ngạn đã sống lại 1 tháng, trong 1 tháng này, mọi chuyện đều chẳng có gì thay đổi, Kỷ Hiểu Ngạn vẫn ở  trong nhà Leblan dưỡng bệnh như trước đây, Leblan cũng ngày ngày ở bên vị  Bạch Ánh xinh đẹp động lòng, tao nhã tựa như trúc nhân quân tử kia như trước đây.

Người trong nhà vẫn không ưa Kỷ Hiểu Ngạn, Phil vẫn dính vào người hắn, thậm chí ngay cả hệ thống cũng không hay xuất hiện nữa, nếu không phải Kỷ Hiểu Ngạn còn nhận thấy được sự tồn tại của hệ thống, chắc hẳn hắn đã coi mọi thứ trong một tháng này đều là một giấc mộng Nam Kha(*). Nhưng thật ra lại là khoảng thời gian yên lặng trước bão táp.

Kỷ Hiểu Ngạn ôm Phil đi tới ban công, ngoài cửa sổ là một không gian riêng tư nhỏ được bày biện rất đơn giản, nhưng nơi nơi chốn chốn đều lộ ra nét ấm áp, thanh lịch. Trong ban công chỉ có một cái ghế nằm cổ kính, bên cạnh nó là một cái bàn uống trà  bằng gỗ đàn hương.

Mà từ tầm nhìn của ghế, vừa đúng có thể nhìn thấy nơi đẹp nhất tòa nhà cổ này  — vườn địa đàng. Cái vườn địa dàng kia thật ra rất lớn, lớn đến độ chỉ cần nhìn về phái cửa đông căn phòng hay ra tới ban công là đều có thể nhìn thấy nó. Đó cũng là lý do Kỷ Hiểu Ngạn ở lại cái phòng khách này, để thưởng thức cảnh đẹp trong vườn địa đàng. Đây cũng là nơi tòa nhà cổ này đón khách, mỗi phòng đều có thể so với phòng khách sạn 5 sao của Tổng thống, cho dù là một cái phòng hẻo lánh cũng không phải ngoại lệ. Đáng giận chính là ban đầu Kỷ Hiểu Ngạn không ngờ tới căn phòng mà bản thân tự coi là xa hoa này vốn là một căn phòng khách hẻo lánh, nếu biết, có lẽ hắn cũng chẳng ở lại nơi này.

Kỷ Hiểu Ngạn không nằm xuống ghế nghỉ ngơi, để cho thân thể được ánh sáng mặt trời tắm rửa như trong một tháng nay vẫn làm, mà lại ôm Phil nhìn ngắm phương xa, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn lộ ra vẻ thản nhiên, khiến cho lòng người đau đớn, ưu thương.

Bé Phil tựa như biết rõ tâm tư của ba ba, bàn tay nhỏ bé gắp gao nắm lấy vạt áo ba ba, đem khuôn mặt nhỏ nhắn toàn thịt của mình dán vào ngực ba ba. Tựa như đang im lặng an ủi người cha không hiểu sao lại buồn lòng của mình.

Kỷ Hiểu Ngạn cảm thấy vạt áo bị lôi kéo, theo phản xạ cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn toàn thịt của con gắt gao dán vào ngực mình, đem ánh mắt thuần khiết không bị thế tục nhiễm bẩn chăm chú nhìn mình, phảng phất như mình là cả thế giới của nó. Lòng Kỷ Hiểu Ngạn nhanh chóng bình tĩnh lại.

Thứ gì nên tới thì chắc chắn sẽ tới, rõ ràng đã có linh cảm xấu, sao lại không dám đối mặt với thứ đau lòng đấy, mà lại muốn lùi bước. Tình yêu mười năm cho đi, giờ nói dừng là dừng được sao? Trên thế gian này hẳn là chẳng có mấy người làm được thế! Kỷ Hiểu Ngạn cười khổ nhắm hai mắt lại.

Lại một lần nữa, cho tôi thêm một lần nữa, một lần cuối cùng nữa nhớ đến anh đi, Leblan. Sau hôm nay, anh với tôi sẽ chỉ là người xa lạ, cả đời sẽ không bao giờ xuất hiện cùng nhau nữa.

Nhớ lại đoạn tình khiếp trước, đoạn thương khiếp trước, tất cả tất cả tựa như  chỉ mới hôm qua, sau khi bị thương mình đã tự bình tĩnh lại, đối diện với hiện thực điên cuồng.

Chịu đau khổ, tôi vẫn yêu, nhưng tôi sẽ không ngu xuẩn biết rõ là không thể nhưng vẫn đâm đầu vào thêm một lần nào nữa. Chuyện cũ trước kia giải quyết luôn trong hôm nay thôi.

Kỷ Hiểu Ngạn mở hai mắt, ánh mắt lần này lộ ra vẻ quyết tâm chẳng hề do dự, là một ánh mắt mang theo sự tỉnh ngộ và kiên định.

Thực sự quyết tâm buông tha cho đoạn tình cảm này, Kỷ Hiểu Ngạn tựa như nhổ sạch gông xiềng trói buộc trên người mình, cả người khác đi, trong mắt, trên người đều mất đi sự lo lắng, cả người giống như chìm trong một dòng suối nhỏ chảy xuôi trong rừng sâu,  rõ ràng như vậy, ấm áp như vậy.

Thời gian Kỷ Hiểu Ngạn đùa Phil bay xẹt qua, ánh mặt trời rực rỡ đã bị thay thế bằng ánh đèn điện, Kỷ Hiểu Ngạn ăn bữa cơm chiều được người hầu đưa đến rồi giao Phil cho bảo mẫu, ngồi trên bộ sa lông màu xanh đối diện với giường uống trà, chờ Leblan đến.

_____________

(*) giấc mộng Nam Kha: Điển tích này xuất phát từ sách “Nam Kha ký thuật” của Lý Công Tá đời Đường (Trung Quốc). Trong sách có kể truyện Thuần Vu Phần nằm mộng thấy mình đi lạc vào một nước tên là Hòe An, được vua Hòe An cho vào bái yết rồi gả con gái, cho làm phò mã và đưa ra quận Nam Kha làm quan Thái thú, cai trị cả một vùng rộng lớn, vinh hoa phú quý tột bậc. Khi tỉnh dậy, Thuần thấy mình nằm dưới gốc cây hòe có một chỉ về phía nam, bị một đàn kiến bu quanh.

Thuần nhớ lại giấc mộng của mình, so sánh với thực tế chung quanh, thấy rằng: Cây Hòe là nước Hòe An, cành cây phía nam là đất Nam Kha. Từ điển tích này, người ta rút ra các thành ngữ: Giấc Nam Kha, Mộng Nam Kha, Giấc Hòe, để chỉ những gì tốt đẹp của cuộc đời thường ngắn ngủi, công danh phú quý như giấc chiêm bao.