Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 698




Mặc bộ váy cưới cổ điển bước ra ngoài cùng Trình Mị Nhi.

Khách sạn mà Tiết Xán quyết định lần này thực chất là một câu lạc bộ tư nhân truyền thống, trang trí rất cổ điển, đều là những ngôi nhà được chạm khắc bằng gỗ lê, trông giống như những tòa nhà cổ thực sự.

Phong cách tổng thể rất tinh tế, giống như những gia tộc Giang Nam

Tại thời điểm này, toàn bộ hội quán là nơi tổ chức đám cưới cổ xưa, các bức tường được bao phủ bởi các nhân vật hạnh phúc lớn màu đỏ, ruy băng đỏ được treo trên trần nhà và có đèn lồng đỏ.

“Chờ một chút, còn có một chuyện cuối cùng.” Vừa đi tới đại sảnh đã được sắp xếp m, Trình Mị Nhi đột nhiên thì thào nói, nhanh chóng cầm lên một cái khăn màu đỏ, trùm lên đầu tôi, đưa cho tôi một ruy băng lụa màu đỏ với một bông hoa xinh đẹp được gấp trên đó.

Ngay sau đó, tôi cảm thấy một luồng sức mạnh từ đầu kia của dải lụa truyền đến, đầu kia là Tiết Xán và anh ấy đến ôm lấy tôi.

Đây là một đám cưới cổ điển Trung Quốc rất chuẩn. Tiết Xán đã dẫn tôi đi về phía trước. Khăn trùm đầu màu đỏ che mắt tôi, tôi không thể nhìn thấy con đường phía trước, chỉ có thể cúi đầu xuống để anh ấy dẫn vào trong đại sảnh.

Ra đến hội trường nghe được nhiều người hoan hô, không bao lâu liền nhìn thấy một chiếc giầy cổ màu đen có cổ đỏ.

Tôi biết, Tiết Xán đang ở ngay trước mặt tôi.

Một giọng nói lớn đã sớm vang lên trước mặt hắn, "Nhất bái thiên địa"

Ngay sau đó, tôi và Tiết Xán cùng nhau quỳ xuống, cúi về phía trước.

"Nhị bái cao đường."

Ngay sau đó, chúng tôi quay lại và cúi đầu bái một lần nữa.

"Phu thê giao bái."

Nghe được câu cuối cùng này, tôi cảm thấy đầu gối hơi run lên, đối mặt với Tiết Xán và bái cùng nhau.

"Đưa vào động phòng."

Mọi người xung quanh cười ồ lên.

“Không được, bọn họ đã tân hôn bao nhiêu lần rồi, nhưng lần này phải tránh, vì bụng đã to như vậy.” Tiết Phong nói đùa làm mọi người cười to hơn.

Hiếm khi Tiết Xán không Trừng mắt khi Tiết Phong đùa dỡn, mà là dẫn tôi trở về phòng.

Nhưng tôi không hề di chuyển.

“An Tố, em sao vậy?” Tiét Xán dường như nhận ra ta có chuyện gì, cúi đầu xem tôi có chuyện gì, nhưng khăn trùm màu đỏ che mặt, trên mặt tôi cũng có nước mắt

Đến lúc rồi.

Đã đến lúc nói lời từ biệt.

“Tiết Xán.” Tôi lên tiếng đột ngột, giọng nói đặc biệt lạnh lùng.

“Có chuyện gì vậy?” Tiết Xán thì thào nói, tôi thấy ngón tay của anh ấy duỗi ra, dường như muốn nâng khăn trùm đầu màu đỏ của tôi lên.

Nhưng tôi nghiêng đầu và tránh tay anh ta.

“Tiết Xán, em có chuyện muốn nói với anh.” Tôi đeo chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, thu hết can đảm lên tiếng, cố gắng hết sức để cơ thể không run lên, “Cảm ơn anh đã chuẩn bị cho tôi hôn lễ hôm nay. Em thực sự rất hạnh phúc. "

“Anh biết.” Tiết Xán cười tủm tỉm, “Chúng ta vào phòng nói chuyện.

“Không, nói ở đây đi.” Tôi thì thầm, thái độ kỳ lạ, và cả khán đài im lặng, “bởi vì, em muốn rời khỏi anh.”

Hành lang im lặng chết chóc, mọi người dường như không dám tin vào tai mình.

Cuối cùng nghe được Tiết Xántrước mặt cười tủm tỉm, "An Tố, em đang làm nói đùa gì vậy?"

Rõ ràng sau khi trải qua bao nhiêu sóng gió, Tiết Xán cũng không cảm thấy tôi thực sự sẽ rời xa anh ấy.

Tuy nhiên, anh ấy không biết rằng trong cuộc sống có quá nhiều điều không như ý và không mong muốn, lần này anh ấy và tôi thực sự sắp phải chia xa.

“Em nghiêm túc đấy.” Tôi thì thầm, giọng run run không kìm chế được, “Hãy kết thúc ở đây”.

“An Tố, em có biết mình đang nói gì không?” Lúc này, giọng nói của Tiết Xán có chút tức giận.

“Tất nhiên là em biết.” Giọng tôi càng trầm hơn.

“Em có thể cho anh một lý do được không?” Tiết Xán bây giờ cảm thấy tôi có vẻ nghiêm túc với anh ấy, nên chỉ có thể thấp giọng kìm lại cơn tức giận.

"Bởi vì em cảm thấy có lỗi với người kia."

“Ai?” Tiết Xán rống lên.

Ngay khi giọng nói của anh ấy rơi xuống, tôi chưa kịp trả lời thì đột nhiên nghe thấy một tiếng "rầm" lớn.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng la hét của nhiều khách xung quanh.

Tôi từ từ nhắm mắt lại, giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống.

Tôi biết, nó cuối cùng đã ở đây.

Tranh thủ lúc hỗn loạn này, tôi vội lau đi nước mắt, tự mình mở chiếc khăn trùm đầu màu đỏ trên đầu ra, may thay tôi thấy trên trần của khách sạn cổ có một cái lỗ rất lớn.

Một người mặc áo choàng đen từ trong hố từ từ rơi xuống, khuôn mặt tuấn tú gầy gò, ôn nhu như ngọc.

Khi nhìn thấy tôi, anh ta chỉ nói: "An Tố, tôi đã tới."

Lúc này chính là Ninh Trác xuất hiện trước mắt tôi.

Nhìn thấy sự xuất hiện đột ngột của Ninh Trác, sắc mặt Tiết Xán xanh đến mức nghiến răng nghiến lợi nói một câu, "Ninh Trác, sao anh lại ở đây?"

“An Tố gọi tôi tới.” Ninh Trác nhẹ giọng nói, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc.

Tiết Xán quay sang không tin liền nhìn tôi, lúc này tôi đã giải tỏa được cảm xúc, vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Đúng vậy, em đã gọi điện thoại cho Ninh Trác."

“An Tố, em có biết mình đang làm gì không!” Tiết Xán lúc này tức giận đã có chút không kiềm chế được.

Nhưng tôi đã ngẩng đầu lên, khóe miệng nở một nụ cười giễu cợt. "Anh không hiểu sao? Anh không hiểu ý của em sao? Tiết Xán, em đã nghĩ về điều đó rồi. Mặc dù anh rất tốt nhưng Ninh Trác cũng tốt. Làm nhiều việc như vậy cho em, em không thể để anh ấy thiệt thòi như vậy, vậy Tiết Xán, em chỉ có thể xin lỗi anh. "

“An Tói, em nói lại lần nữa xem!” Tiết Xán trán nổi gân xanh, quát tôi: “Anh biết em thông cảm cho tên này, em thấy thương cho tên này! Nhưng cảm thông thì hoàn toàn khác với thích! Không tin được. Em có hiểu sự thật này không! "

“Em đương nhiên hiểu được chuyện này.” Tôi bình tĩnh nói, “Vậy em nhất định đối với Ninh Trác có cảm tình hơn.”

"Còn anh thì sao?" Dung Kỳ chỉ vào mình tiếp tục gầm gừ, "Em không yêu anh sao? Anh không tin! Em vì ta mà làm nhiều như vậy! Đừng nói là không yêu ta!"

“Em không nói là không thích anh.” Tôi thì thào, không dám nhìn vào mắt Tiết Xán, thấy vẻ mặt anh hơi nhẹ nhõm, tôi nói thêm, “Có lẽ em thích cả hai người.”

“ tlThích cả hai?” Tiết Xán cực kì tức giận, “An Tố, ta không biết trong lòng của em lại cảm thấy như vậy!

Giọng nói của Tiết Xán nghiến răng, đầy mùi nguy hiểm, nhìn chằm chằm tôi rồi lại gần tôi một chút.

Mặc dù biết Tiết Xán sẽ không làm mình bị thương, nhưng lúc này trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, không thể không lùi bước.

Tiết Xán nhìn thấy động tác này của tôi, ánh mắt càng tức giận, đột nhiên vươn tay túm lấy tôi.

Nhưng tôi không muốn, Ninh Trác ở phía sau càng tiến nhanh hơn, vừa quay người đã ôm tôi vào lòng.