Hẹn Ước Nhân Gian

Chương 1: Chương 1:





Edit: Diana
 
Mồng ba tháng Chín năm Đinh Dậu, tướng quân trấn thủ Yến Xuyên Bắc Cảnh - Bộ Cố và con trai Bộ Khê Khách dẫn 10 vạn binh mã, cùng với Nhã Minh thành đánh lui 30 vạn đại quân Nguyệt Ngạn tộc, mối nguy Bắc Cảnh của Đại Lương được hóa giải.
 
Mười chín tháng Chạp năm Đinh Dậu, Bộ Cố đưa theo hạ lễ tới hoàng đô chúc mừng tân đế đăng cơ, được tân đế phong làm Đại tướng quân, phong con trai Bộ Khê Khách làm Phiêu Kỵ tướng quân.
 
Hai mươi mốt tháng Chạp, tân đế phong tam công chúa Tiêu Tình Lan làm Hòa Uyển công chúa, gả cho Phiêu Kỵ tướng quân Bộ Khê Khách.
 
Mồng bảy tháng Sáu năm Mậu Tuất, Bộ Khê Khách lấy được thủ cấp đại hãn Cam Đạt của Nguyệt Ngạn tộc, thu hồi đất ba thành Bắc Cảnh bị mất, rồi thừa thắng truy kích khiến Nguyệt Ngạn tộc phải bỏ vương thành Da Đô, lui về Tiểu Lâu Lan ở Nhung Châu, không dám xâm phạm biên giới Đại Lương nữa.
 
Hai mươi mốt tháng Bảy, phủ công chúa ở Nhã Minh thành được xây xong.
 
Hai mươi hai tháng Tám năm Mậu Tuất, Hòa Uyển công chúa được Lễ bộ thượng thư Phó Tề tháp tùng, rời khỏi hoàng đô.
 
Mồng ba tháng Chín, đội ngũ đưa dâu đến biên giới Yến Xuyên.
 
Sau khi đội đưa dâu qua thành quan thứ nhất của Bắc Cảnh, Vu ma ma bước chậm tới, nhắc nhở Tình Lan che lại khăn voan trên đầu.
 
Gần một tháng ròng đường sá xa xôi, ăn không ngon, ngủ không yên, cộng thêm sự bất an trong lòng, sắc mặt Tiêu Tình Lan tái nhợt như tờ giấy.
 
Vu ma ma liếc vào xe rồi vội vàng gọi người hầu tới dặm thêm son phấn.
 
Tiêu Tình Lan thừa dịp nghỉ ngơi, lén nhìn ra bên ngoài. Đập vào mắt nàng là một mảnh vắng lặng, cát vàng nối tiếp cát vàng, sắc trời ảm đạm, hoàn toàn không có chút sức sống nào.
 
Càng về phía Bắc càng hoang vắng.
 
Vùng đất hoang dã này chính là nơi về sau nàng phải sinh sống lâu dài.
 
Người hầu dặm son phấn xong xuôi rồi chỉnh lại khăn voan cho nàng, chiếc khăn màu đỏ đội xuống sao mà nặng trĩu.
 
Tiêu Tình Lan khẽ thở dài, trong lòng cảm thấy chua xót, lại thấp thỏm.
 
Vu ma ma nghe thấy, lòng thắt lại, rồi cũng thở dài hai tiếng, an ủi nàng: "Điện hạ đừng sợ, thân phận người tôn quý, nếu phò mã vô lễ, có lão nô ở đây, tuyệt không để hắn phạm thượng tới công chúa."
 
Tiêu Tình Lan rũ mắt, khóe miệng hơi giật giật, muốn than thở nhưng sợ Vu ma ma nghĩ nhiều, chỉ đành nhịn xuống.
 
Môi nàng khẽ mở, giọng nhỏ nhẹ, "Ma ma, lời này đừng nên nói nữa."
 
Nếu nàng đã phải gả cho vị tướng quân th ô tục vô lễ kia, ma ma cứ khăng khăng muốn lôi uy nghi hoàng gia ra thì có ích lợi gì chứ?
 
Xa giá bỗng nhiên dừng lại.
 
Một lát sau, Lễ bộ thượng thư Phó Tề đến trước xe nàng, nói: "Điện hạ, phía trước là sứ giả tiếp thân mà Bộ tướng quân phái đến trước, phải dựa theo phong tục phương Bắc, làm chút nghi thức kính thần cầu phúc đã."
  
Vừa dứt lời, Tiêu Tình Lan liền nghe được ba tiếng roi ngựa giòn giã cách đó không xa, tiếp đó là tiếng la hét thô lỗ.
 
"Ô —— Hung thần cút đi, phúc thần hạ xuống! Hồ tiên hồ tiên, mở đường cho tân nương!"
 
Ngay sau đó là một trận gào khóc loạn xạ và rống to.
 
Phó Tề sợ nàng không hiểu, giải thích: "Mẫu thân của Phiêu Kỵ tướng quân là người Hạ tộc, đây là lễ Hạ tộc đuổi quỷ mời hồ thần, có ý tốt, công chúa đừng sợ."
 
Tiêu Tình Lan im lặng, sửng sốt một hồi rồi mới đáp: "Ta biết rồi."
 

Đúng rồi, vị Phiêu Kỵ tướng quân nàng phải gả mang nửa dòng máu dị tộc.
 
Nghe nói Hạ tộc kia cũng giống Nguyệt Ngạn tộc, là vu tộc ở phương Bắc, sống hoang dã.
 
Đám sứ giả tiếp thân phía trước gào nháo một lúc lâu, nghi thức mời thần mới kết thúc.
 
Mấy vị sứ giả đeo mặt nạ hồ ly đập vỏ rùa, nhảy cẫng lên hoan hô một hồi. Sau khi được thông báo có thể đi, xe mới lại chuyển bánh.
 
Tình Lan vừa mới thở phào, cung nữ Oanh Ca đi theo bên cạnh nàng bỗng run rẩy nói: "Điện hạ, thật đáng sợ!"
 
Tình Lan nghe vậy, lòng chợt trầm xuống, hỏi nàng ta: "Đáng sợ chỗ nào?"
 
Oanh Ca nói: "Tướng người mấy sứ giả kia to lớn, giống như gấu mặc áo giáp vậy, tay cũng to bằng eo nô tỳ rồi!"
 
Tiêu Tình Lan sợ hãi bấm tay, rõ là sắp khóc, nhưng vẫn cố làm như không có chuyện gì, gặng hỏi Oanh Ca: "Họ đều là... dáng vẻ kia sao?"
 
Oanh Ca gật đầu: "Đều là dáng vẻ đó, aiz."
 
Tiêu Tình Lan im lặng.
 
Nàng chưa từng gặp Bộ Cố, cũng chưa từng gặp Phiêu Kỵ tướng quân Bộ Khê Khách mình phải gả. Nàng mới chỉ thấy thủ cấp đại hãn Nguyệt Ngạn tộc bị Bộ Khê Khách chém xuống. Đó là một khuôn mặt lớn, râu ria mọc xồm xoàm, mắt to gồ lên như chuông đồng, hàm răng đen sì trông giống lão yêu quái hắc phong ăn thịt người, vô cùng xấu xí.
 
Khi đó, nàng nghe những tiểu thái giám kia nói, ở phương Bắc, gió tựa như đao, nước cứng đến nỗi có thể rèn sắt, còn có rất nhiều chó sói hoang. Cho nên người nơi đó đều có bộ dạng còn dọa người hơn cả sói, nếu không thì không thể sinh tồn được.
 
Tiểu thái giám nói: "Bộ Đại tướng quân tuy là người Đại Lương chúng ta, nhưng lớn lên ở Bắc Cảnh, lại cưới nữ nhân Hạ tộc của Bắc Cảnh, nô tài nghĩ, sợ là Bộ tiểu tướng quân sẽ mang dáng vẻ hung ác dọa đến cả sói như vậy..."
 
Ý nói rằng công chúa đừng ôm ảo tưởng nữa.
 
Lúc ấy, nàng còn không cam lòng, cố giữ một chút hi vọng nhỏ nhoi: "Nghe hoàng huynh nói... Phiêu Kỵ tướng quân còn trẻ, mới hai mươi tuổi, cũng chưa lập gia đình... Có lẽ Phiêu Kỵ tướng quân sẽ... bình thường hơn yêu quái Nguyệt Ngạn tộc kia một chút?"
 
"Sao có thể thế được!" Tiểu thái giám phất tay một cái, "Chủ tử, người đừng trách nô tài nói thẳng, thân mẫu Bộ tiểu tướng quân là người Hạ tộc đấy. Tuy Hạ tộc và Nguyệt Ngạn tộc là kẻ thù truyền kiếp, nhưng ngược lại mấy đời trước, bọn họ xuất thân là vu tộc ở cùng một nơi, cùng tông cùng giống, đều là man nhân Bắc Cảnh. Chủ tử thấy thủ cấp đại hãn Nguyệt Ngạn tộc rồi chứ? Tưởng tượng xem tướng mạo người Hạ tộc kia, chỉ sợ cũng không kém Nguyệt Ngạn tộc là mấy. Nô tài nghe nói nữ nhân Hạ tộc ấy à, người nào cũng như núi, tay to chân to, cánh tay như sắt, có thể siết chết một con sói lớn bằng người! Hơn nữa, nô tài may mắn được thấy sườn mặt của Bộ Đại tướng quân, Đại tướng quân cũng hùng dũng như núi vậy... Chủ tử, thân phụ mẫu đều như vậy thì ít nhất Bộ tiểu tướng quân cũng cường tráng thế này!"
 
Tiểu thái giám khua chân múa tay, vẽ ra một tòa núi lớn gấp hai, ba lần Tiêu Tình Lan nàng.
 
Tiêu Tình Lan kinh sợ tròn mắt, nấc lên một cái.
 
Tiểu thái giám hứng thú bừng bừng, tiếp tục nói: "Chủ tử à, các tướng sĩ trấn thủ biên cương nếu không có dáng vẻ kinh người như thế, sao có thể đánh lui được đám man nhân Nguyệt Ngạn tộc ăn thịt uống máu người kia?"
 
Tiêu Tình Lan lấy quạt che miệng, lần này, nàng dè dặt nấc một cái.
 
Lúc nàng còn thiếu nữ hoài xuân, từng mơ thấy một nam nhân thần bí, dù không rõ mặt nhưng cũng biết là vô cùng tuấn tú. Sau mấy lần mộng đứt quãng, nàng cảm thấy phu quân sau này của mình chắc cũng cao như người trong mộng vậy, mặt mũi thanh tú, tuấn mỹ vô cùng.
 
Đáng tiếc, năm mười bảy tuổi, hoàng huynh lại nói người nàng phải gả là Phiêu Kỵ tướng quân ở Yến Xuyên, Bắc Cảnh. Chó sói của thảo nguyên... chặt đầu đại hãn Nguyệt Ngạn tộc làm sính lễ cưới nàng,
 
Mặc dù tám phần biết phò mã của mình sẽ như yêu quái mang tướng mạo hung ác, lưng hùm vai gấu, nhưng Tiêu Tình Lan vẫn ôm hai phần hi vọng hắn không... "chó sói" như vậy.
 
Thế mà hôm nay, miêu tả của Oanh Ca đã khiến cho hai phần hi vọng của Tiêu Tình Lan vỡ vụn.
 
Đến cả sứ giả tới tiếp thân cũng to lớn như gấu vậy thì nàng còn trông cậy gì nữa.
 
Tình Lan thầm thở dài, đánh nát hình tượng người trong mộng mơ hồ ở đáy lòng, nhắm mắt cam chịu số phận.
 
Chiều nay, bọn ở nghỉ ở Liễu Phiên sơn thành.
 
Lúc Vu ma ma đỡ nàng xuống xe, có một vị sứ giả tiếp thân không biết lui xuống tránh hiềm nghi mà lại há mồm muốn đến gần nhìn xem Tiêu Tình Lan như thế nào.
 

Phó Tề cho người đi ngăn cản, có lẽ do sức yếu, không có tác dụng, vị sứ giả như gấu kia chẳng thèm để ý, cứ ngoẹo đầu như cũ, thậm chí còn muốn ngồi xổm xuống, lén vén khăn voan để nhìn Tiêu Tình Lan một cái.
 
Tiêu Tình Lan cúi thấp đầu, tay khẽ run, nàng đã thoáng thấy chân người nọ.
 
Oanh Ca không khoa trương, chân hắn ta to hơn eo nàng nhiều, lớn như cái thuyền vậy.
 
Thấy người nọ khom người, cái đầu to sắp tới gần, Tiêu Tình Lan nhéo nhẹ tay Vu ma ma, khẽ gọi một tiếng "Vu ma ma".
 
Vu ma ma lấy hết dũng khí, che chở Tình Lan ở sau lưng, lớn tiếng khiển trách: "Láo xược! Còn không lui lại!"
 
Lúc này hộ vệ mới phát hiện ý đồ của người này, cầm đao tiến lên quát mắng.
 
Trong chốc lát, bốn phía yên lặng.
 
Tiêu Tình Lan hít thở khe khẽ, nắm tay ma ma không dám buông, sợ người này không biết tiến lùi, va chạm với hộ vệ, đến lúc đó hai bên ầm ĩ rất khó coi, không khéo lại rách việc.
 
Bên này, nàng đang suy nghĩ miên man thì nghe sứ giả đó hô "Ấy" một tiếng.
 
Tên to con dùng tay chỉ mặt bự của mình, trợn tròn mắt: "Nói ta sao?"
 
Ma ma giữ khí thế cứng cỏi, trừng hắn ta mà nói: "Vô lễ!"
 
Tên to con vẫn mù tịt, các sứ giả bên cạnh hắn ta đã kịp phản ứng, ba chân bốn cẳng kéo hắn đi.
 
Tình Lan nghe tiếng hỏi nhỏ dần của tên to con: "A? Không thể nhìn sao? Phải để thiếu tướng quân nhìn đã? Còn có quy củ này?"
 
Mấy hùng huynh hùng đệ* mồm năm miệng mười đáp trả vấn đề quỷ quái của hắn ta, rồi đè đầu hắn đánh cho một trận.
 
(*) gấu anh gấu em
 
"Ngươi giả vờ đi! Về để thiếu tướng quân biết, cẩn thận bị treo ở cửa thành bắc ba ngày bây giờ!"
 
"Ta vừa rời mắt một lát mà ngươi đã lỗ m ãng vậy rồi! Quên thiếu tướng quân giao đãi với chúng ta thế nào rồi sao?"
 
"Đánh hắn, đánh hắn! Làm thiếu tướng quân chúng ta mất mặt này!"
 
Thấy tình hình này, Vu ma ma ngẩn người, thu lại biểu cảm trên mặt rồi ôn tồn nói với Tiêu Tình Lan: "Điện hạ yên tâm, tên vô lễ kia đi rồi."
 
Khi trời tối hơn, Tình Lan rửa mặt rồi đi nghỉ. Cuốn chăn nệm nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, nàng chỉ cảm thấy ban đêm nơi này lạnh hơn hoàng đô rất nhiều.
 
Nàng không dám khóc, nàng tự biết thân là công chúa Đại Lương thì nhất định phải phân ưu giải nạn giúp hoàng huynh, dùng hôn sự của mình để đối lấy bình an cho quốc gia.
 
Năm ngoái, lúc hoàng huynh nói với nàng cửa hôn sự này thì vẻ mặt vô cùng áy náy, thở ngắn than dài, kể xong đạo lí lại gượng cười tán dương phụ tử Bộ gia đều thật anh hùng, nàng gả cho Bộ Khê Khách không ủy khuất chút nào.
 
Tình Lan nhìn màn đêm sương lấp, nghĩ thầm trong đầu, hiện nay nàng đã đến Yến Xuyên Bắc Cảnh, có sợ cũng chẳng được đổi ý nữa.
 
Vả lại, phụ tử Bộ gia đều là anh hùng thú biên hộ quốc*, nếu không có họ, Bắc Cảnh của Đại Lương há chẳng phải bị Nguyệt Ngạn tộc liên tục quấy nhiễu?
 
(*) thú biên hộ quốc: trấn thủ biên cương, bảo vệ tổ quốc
 
Nàng nên vui mừng vì được gả cho Phiêu Kỵ tướng quân Bộ Khê Khách của Đại Lương mới phải.
 
Trước khi chia tay, mẫu hậu đã dặn dò nàng, dù thế nào cũng không được để lộ ấm ức lên trên mặt, phải biết nếu không có phụ tử Bộ gia, chỉ sợ hôm nay nàng phải kết thân với Nguyệt Ngạn tộc, gả cho đám chó sói thảo nguyên thực sự.

 
Tình Lan nắm góc chăn, lẩm bẩm: "Chẳng qua người Bắc Cảnh chỉ to con hơn người thường một chút, tướng mạo thô kệch hơn một chút... Phò mã anh dũng là tốt rồi."
 
Tuy tự an ủi mình như vậy, nhưng cứ nhớ tới bóng người tuấn tú thường xuất hiện trong mộng, nàng vẫn thấy buồn bã, mất mát.
 
Bình minh hôm sau, chải chuốt và trang điểm xong xuôi, phủ khăn voan đỏ tươi lên đầu, lúc ma ma đỡ nàng ra cửa kiệu thì nhỏ giọng: "Điện hạ, đêm qua sứ giả thất lễ kia tìm tới nói xin lỗi, lão nô sợ quấy nhiễu điện hạ nghỉ ngơi, thượng thư đại nhân bèn nhận lễ rồi khuyên hắn ta rời đi."
  
Tình Lan hỏi: "Có biết tên họ không?"
 
"Người nọ tên Kim Thu." Vu ma ma nói, "Lão nô đã cho người ghi lại rồi."
 
"Ừ, lúc đến Nhã Minh thì sai người trả lễ cho hắn ta, nói bổn cung tha cho hắn ta rồi."
 
"Vâng."
 
"Điện hạ, đến Hạc Thành rồi." Người hầu nói, "Đã thấy cửa thành, Phiêu Kỵ tướng quân cũng đến, thấy cờ tiếp thân rồi."
 
Vu ma ma ngẩng đầu lên nhìn, thấy dưới cửa thành thật cao phía đằng xa, cờ xí tung bay như mây đỏ, dưới tầng mây đỏ là một đám người chen chúc, người đứng đầu cưỡi ngựa đen đeo tua lụa đỏ, thân mặc hồng y, không nhìn rõ tướng mạo, chỉ cảm nhận được khí chất không hề tầm thường.
 
Thấy khí thế tiếp thân không nhỏ, ma ma gật đầu nói: "Lễ nghi không tồi. Oanh Ca, hôm nay gió lớn, chăm sóc điện hạ cho tốt."
 
Oanh Ca nũng nịu thưa vâng.
 
Xa giá dừng lại, Phó thượng thư tuyên đọc hôn chỉ.
 
Gió rất lớn, Tiêu Tình Lan xoắn ống tay áo, bên tai chỉ nghe tiếng gió gào thét, không nghe nổi giọng của Phó thượng thư.
 
Mọi người quỳ lạy xong, Phó thượng thư tới mời nàng xuống kiệu, hai bên làm lễ.
 
Đây chỉ là lễ gặp mặt khi vào thành, nàng phải đội khăn voan xuống kiệu để phò mã hành lễ vấn an, sau đó mới lên kiệu vào phủ bái đường.
 
Tiêu Tình Lan được Vu ma ma và Oanh Ca đỡ xuống kiệu, gió thổi khăn voan trên đầu nàng, Oanh Ca phải dùng một tay giữ hộ.
 
Nàng nghe Phó thượng thư nói: "Mời tướng quân xuống ngựa làm lễ."
 
Tiêu Tình Lan bất giác ngừng thở.
 
Một đôi ủng da nai xinh đẹp tiến đến gần tầm mắt của Tiêu Tình Lan, nàng nghe được tiếng ngọc bội va vào nhau bên hông Bộ Khê Khách, cũng nghe được tiếng hít thở bỗng ngừng lại của Oanh Ca và ma ma.
 
Thế nào? Hắn... rất dữ tợn sao?
 
Tiêu Tình Lan không kìm được mà phát run.
 
Bây giờ người nọ đứng trước nàng, tuy cách lớp khăn voan, nàng cũng có thể cảm giác được hắn đang nhìn mình.
 
Không ai nói gì.
 
Gió thổi lên một góc khăn, Oanh Ca lại quên giữ khăn giúp nàng.
 
Trong chớp mắt khăn bị bay lên, trong lòng Tiêu Tình Lan hoảng hốt, ma xui quỷ khiến thế nào lại ngẩng đầu lên, muốn nhìn hắn một cái.
 
Nàng liếc đến hồng y và mái tóc đen tung bay trong gió.
 
Rất nhanh sau đó, khăn voan lại rơi về chỗ cũ.
 
Tiêu Tình Lan trống rỗng, vừa nãy thấy gì, nàng muốn nhớ cũng không tài nào nhớ ra.
 
Nam nhân nàng gả cho... cao hay thấp? Béo hay gầy? Cái liếc mắt vừa nãy nàng đã thấy những gì? Sao nàng lại không có chút ấn tượng nào cả?
 
Nàng quá căng thẳng.
 
Lúc tim Tiêu Tình Lan đang đập loạn xạ thì bỗng nhiên nghe tiếng loạt soạt, một cánh tay tháo khăn voan trên đầu nàng xuống.
 

Nàng nghe Vu ma ma hít một hơi.
 
"Ngươi..."
 
Ánh sáng lóa mắt chiếu thẳng vào.
 
Tiêu Tình Lan vội nâng tay lên che ánh sáng chói gắt, trang sức hồng ngọc trên trán đong đưa lóe sáng, chiếu lên cánh tay trắng bóc của nàng. Nàng lấy tay che mắt, không dám nhìn hắn.
 
Xung quanh yên lặng rất lâu.
 
Bỗng nhiên, trời đất xoay chuyển, Tiêu Tình Lan kinh hãi hô lên một tiếng, nàng bị hắn ôm lên không. Nam nhân xoay người, Tiêu Tình Lan bị ôm trong lồ ng ngực ấm áp bỗng đỏ mặt, chẳng biết làm sao nên đành cúi đầu, không dám ngẩng mặt nhìn hắn.
 
Hốc mắt hơi ươn ướt.
 
Tiêu Tình Lan cảm thấy mình sắp khóc đến nơi rồi.
 
Lúc này, nàng chợt nghe tiếng người trẻ tuổi, ôn lãng như nắng mai, dường như đang nhẹ nhàng nói với chính mình: "Điện hạ... quen thuộc biết mấy, hình như đã thấy trong mộng rồi."
 
Tiêu Tình Lan hơi sửng sốt, mắt ngấn lệ quang, cuối cùng không nhịn được ngẩng đầu.
 
Hồng y thiếu niên ôm nàng xinh đẹp tuấn dật, mắt trong mày sắc, cúi thấp đầu, vừa cười tủm tỉm vừa nhìn nàng.
 
Quân tử như ngọc, phong hoa vô song, giống hệt người trong mộng của nàng.
 
Tròng mắt đen nhánh của hắn thấm đẫm ý cười dịu dàng.
 
Tiêu Tình Lan mở to mắt, vô cùng kinh ngạc.
 
Một ánh nhìn, trêu đến tiếng lòng.
 
Tác giả có lời muốn nói: Được rồi, giới thiệu truyện này một chút.
 
Truyện ngọt, kể về chuyện ngọt ngào thường ngày sau cưới của nam nữ chính.
 
Vô cùng ngọt ngào.
 
Muốn xem âm mưu quyền mưu đấu đá gì đó thì đây không có.
 
Muốn xem sinh hoạt của vợ chồng son hòa hòa mỹ mỹ, ngọt ngọt ngào ngào thì đến đúng chỗ rồi!
 
Đây vốn là chuyển thế của Bộ Liên Hoa và Tiêu Lan Khanh trong 《 Nằm thắng giang sơn 》 .
 
Triều đại hư cấu, không thuộc tuyến bình quyền.
 
Có thể nói đây là bộ truyện ngọt nhỏ viên mãn cho Bộ Liên Hoa và Tiêu Lan Khanh.
 
Không ngược.
 
Chưa đọc 《 Nằm thắng giang sơn 》cũng có thể đọc, không ảnh hưởng gì. Đương nhiên đọc rồi thì tốt hơn, bởi vì sẽ tìm được trứng màu(*) hưng phấn cho rất nhiều người, cũng sẽ càng hiểu hơn tình cảm của nam nữ chính.
  
(*) Từ "trứng màu" (Easter egg) xuất xứ từ trò chơi tìm trứng màu dịp lễ Phục sinh ở phương Tây, ám chỉ khi xem phim nếu không cẩn thận chú ý sẽ lỡ mất chi tiết thú vị.
 
Ý chính là lương duyên trời ban, kiếp trước kiếp này, ông trời tác hợp, trời sinh một đôi.
 
Ai thích tình yêu chú mệnh thì nhảy hố nào!
 
Tốt, là vậy đó, chúng ta cũng bắt đầu hành trình ngọt ngào đi!!
 
P/s: Chương này là trứng màu nhỏ
 
Khê Khách là tên khác của hoa sen.
 
Còn nữa, tên to con tên Kim Thu là cung tiễn thủ được A Lan thu phục trong nhóm tướng sĩ kiếp trước.