Hẹn Ước

Chương 57




Edit: Ong MD

Giọng nói của Trần Minh Sinh truyền đến từ đầu bên kia, Dương Chiêu bất giác đứng thẳng người.

“Trần Minh Sinh…”

Trong thời gian xa cách, cô đã nghĩ rất nhiều lần, nếu anh gọi điện tới, cô sẽ nói gì với anh.

Trò chuyện về tình hình gần đây, dặn dò anh nghỉ ngơi đúng giờ, nói anh phải để ý an toàn…

Nhưng lúc điện thoại gọi đến, nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh thì mọi suy nghĩ trước đây đều không thể nói ra được.

Giọng của anh vẫn khàn khàn như vậy, giống như lâu rồi không được nghỉ ngơi. Dương Chiêu chỉ nghe một câu đã thấy xót xa trong lòng.

“Trần Minh Sinh, anh có nghỉ ngơi đúng giờ không?”

Trần Minh Sinh nói: “… Có.”

“Anh có cái rắm.”

Hiếm khi Dương Chiêu nói lời thô tục, Trần Minh Sinh nhỏ giọng ở đầu bên kia: “Thật sự có mà…”

Anh tựa như cậu học trò nhỏ phạm lỗi bị thầy giáo bắt được mà còn cố nói dối.

Dương Chiêu im lặng mỉm cười.

Cười xong, cô đột nhiên nhớ tới đến một chuyện.

“Trần Minh Sinh, em gọi điện cho anh thế này không sao chứ, anh nghe có tiện không?” Không đợi Trần Minh Sinh trả lời, cô nói tiếp: “Xin lỗi anh, em không định gọi điện, em nói xong mấy câu sẽ lập tức —”

“Không sao!” Trần Minh Sinh lập tức ngắt lời cô, “Không sao…” Anh nói rất khẽ: “Đừng lo, anh nghe được, em đừng… Đừng cúp máy.”

Giọng của anh dù trầm thấp vẫn vô cùng thân thiết với Dương Chiêu, cô nghe thấy có chút lo lắng trong giọng nói nhưng đã khôi phục lại sự bình tĩnh trước đây.

“Thật không?”

Câu hỏi của Dương Chiêu mang theo giọng điệu độc đáo và cao vút của riêng cô khiến người ta không thể không đáp lại.

“… Thật mà.”

Dương Chiêu nghe thấy sự chột dạ rõ ràng của Trần Minh Sinh, phản ứng đầu tiên theo bản năng là thốt ra câu: “Anh đang nói dối.”

Nhưng lúc sắp thốt ra bốn chữ kia, cô lại thoáng nghĩ, bây giờ nói ra mấy chữ này có ý nghĩa gì không — không, không hề có ý nghĩa gì cả.

Vì thế cô biến bốn chữ này cùng với tất cả những lời ôm ấp trong lòng, nói thành bốn chữ khác với Trần Minh Sinh:

“Em rất nhớanh.”

Em rất nhớ anh, nhất là lúc bình minh và đêm khuya. Những lúc nhớ anh, em đã vẽ một bức tranh. Đó là cảnh tượng em đã nằm mơ thấy vô số lần, mỗi lần nhớ anh, hình ảnh đó đều hiện lên trong đầu em.

Em vừa nhớ anh, vừa chờ mong.

Hơi thở của Trần Minh Sinh hơi nặng nề, cô có thể tưởng tượng thấy bàn tay to lớn của anh nắm chặt di động, cô nghe anh nói: “Anh cũng vậy…” Giọng nói của anh gấp gáp hơn vừa rồi rất nhiều, “Anh cũng vậy, Dương Chiêu, anh cũng vậy…”

Giọng của Dương Chiêu vỗ về, khiến tâm tư anh bình yên trở lại.

“Em biết, anh cũng nhớ em.”

Giọng cô khiến Trần Minh Sinh dần trấn định lại, anh cầm di động, giọng trầm thấp và dịu dàng: “Em khỏe không?”

Dương Chiêu tựa vào vách tường: “Em khỏe, còn anh?”

Trần Minh Sinh : “Anh cũng rất khỏe.”

Dương Chiêu : “Gọi điện thoại thật sự không sao chứ anh?”

Trần Minh Sinh nói: “Không sao, bây giờ không có ai ở đây cả.”

“Anh…” Dương Chiêu dừng một chút rồi khẽ hỏi: “Sao lâu vậy anh không liên lạc với em?”

Trần Minh Sinh không giải thích, cũng không nói nguyên nhân, anh chỉ khẽ nói một câu: “Xin lỗi em…”

Dương Chiêu mỉm cười: “Không sao cả, anh không sao là được rồi.”

“Ừm.”

Hai người chợt im lặng.

Có đôi khi muốn nói rất nhiều nhưng không biết phải mở miệng như thế nào.

Sự im lặng này thật tốt đẹp, thật bình yên. Thật ý nghĩa giống như trước đây, lúc bọn họ thực sự gặp mặt lần đầu tiên, Dương Chiêu lái xe đưa anh đến trung tâm phục hồi chức năng, trên đường cũng bình yên thế này.

Dương Chiêu đã rất thỏa mãn.

Cô nhẹ giọng: “Trần Minh Sinh, anh làm việc tốt nhé, em cúp máy trước.”

Trần Minh Sinh do dự một lúc, cuối cùng anh hỏi lại đầy khó khăn: “Em bận gì thế?”

Dương Chiêu nói: “Không, em sợ làm phiền anh.”

Trần Minh Sinh: “Anh không sao, đừng ngại. Em… Nói thêm một lúc nữa đi.”

Dương Chiêu hiếm khi nghe thấy giọng điệu làm nũng thế này của Trần Minh Sinh. Lòng cô mềm ra, ngay cả nét mặt cũng vô tình trở nên thoải mái hơn.

“Được, anh muốn nói chuyện gì.”

Trần Minh Sinh không phải cao thủ chọn đề tài, hơn nữa gần đây anh tâm trạng của anh rất nặng nề, nhất là ngày hôm qua từ chỗ Dương Chiêu trở về Côn Minh. Anh về khách sạn ngủ một giấc nhưng chẳng thể ngủ ngon, cứ hơn mười phút lại mở mắt ra một lần.

Dương Chiêu im lặng chờ anh nói chuyện, Trần Minh Sinh sợ cô chờ lâu mất kiên nhẫn, vội vàng thốt lên một câu: “Em, em ăn sáng chưa?”

“…” Dương Chiêu suýt chút nữa bật cười thành tiếng: “Ăn sáng à? Em ăn rồi.”

Trần Minh Sinh: “À…”

Dương Chiêu cảm thấy Trần Minh Sinh như vậy vô cùng thú vị, cô hỏi: “Anh thì sao? Ăn chưa?”

Trần Minh Sinh nói: “Anh ăn rồi.”

Dương Chiêu mỉm cười, thản nhiên nói: “Còn dối em.”

Trần Minh Sinh: “…”

Dương Chiêu nói: “Anh hãy nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

Trần Minh Sinh nói: “Ừm.”

“Em cúp máy trước đây, chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng quá vất vả.”

“Dương Chiêu…” Lúc Dương Chiêu sắp ngắt điện thoại, Trần Minh Sinh bỗng nhiên gọi cô.

Dương Chiêu: “Sao anh?”

Trần Minh Sinh: “Em —”

Em và người đàn ông kia, cuối cùng là sao vậy?

Đầu Trần Minh Sinh nóng lên, những lời muốn nói sắp thốt ra khỏi miệng, chợt phía sau vang lên tiếng mở cửa rất khẽ. Trần Minh Sinh lập tức im bặt.

Sau đó, Dương Chiêu chợt nghe thấy một giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng, dường như truyền đến từ phía sau Trần Minh Sinh —

“A Danh, sao anh chưa ra, em chiên cá cho anh rồi đó.”

Bạch Vi Vi hơi nhát gan, không dám quấy rầy Trần Minh Sinh, chỉ đứng vịn tay ở cửa, thò đầu nhìn vào trong.

Trần Minh Sinh xoay người, nhìn cô: “Anh phải xử lý một số việc, sẽ xong nhanh thôi.”

“Được, được.” Bạch Vi Vi nói liên tục, nói xong liền lui ra phía sau, đóng cửa lại.

Có lẽ trong tâm trí Bạch Vi Vi, luôn tồn tại sự sợ hãi không thể xóa bỏ với đàn ông. Lúc nào cô đối mặt với đàn ông cũng vô cùng cẩn thận. Nhất là lúc đang làm việc, dáng vẻ nghiêm túc của họ khiến cô hoàn toàn không dám đến gần.

Bây giờ, trong Hoa viên chỉ có cô và Trần Minh Sinh, lúc Dương Chiêu gọi điện tới, Bạch Vi Vi và Trần Minh Sinh đang bàn xem trưa nay ăn gì. Trần Minh thấy điện thoại rung lên, anh rút ra nhìn, chỉ lướt qua lập tức khiến trái tim Trần Minh Sinh co thắt lại.

Anh ngắt điện thoại.

Bạch Vi Vi vẫn đang hào hứng bàn chuyện cơm trưa.

Tay Trần Minh Sinh nắm chặt di động, cả người ngây ra. Bạch Vi Vi hỏi liên tục mấy lần, anh mới có phản ứng, trả lời đại: “Ăn cá.”

Bạch Vi Vi vui vẻ vào bếp làm cá.

Trần Minh Sinh hấp tấp vào phòng, gọi lại cho Dương Chiêu.

Lúc này, anh đưa điện thoại đến bên tai, nghe thấy giọng Dương Chiêu: “A Danh?”

Trần Minh Sinh nghe vậy mới nhận ra lúc nãy Bạch Vi Vi nói gì Dương Chiêu đều nghe thấy cả.

Trần Minh Sinh hiếm khi nói năng lộn xộn.

“Dương Chiêu, không phải… Cô ấy, cô ấy không phải —”

“Không phải cái gì, A Danh.”

Giọng Dương Chiêu mang theo toàn ý trêu đùa, nhưng nghe kỹ không hề có chút oán trách.

Trần Minh Sinh biết mình lại bị cô trêu chọc, khẽ thở phào không nói gì nữa. Trong tâm trí anh hiện lên khuôn mặt hơi lạnh lùng của Dương Chiêu, anh khẽ bật cười.

Tiếmg cười ngắn, trầm ấm ấy xuyên qua điện thoại truyền đến bên tai Dương Chiêu.

Trần Minh Sinh thấy cảm giác đè nén trong lòng lúc nãy dần tan biến.

Anh nói với Dương Chiêu: “Anh tiếp xúc với cô ấy vì công việc.”

Giọng Dương Chiêu thật nhẹ nhàng lại thoải mái: “Ừm, không sao.”

Trần Minh Sinh lấy hộp thuốc trong lòng rút một điếu, nói tiếp: “Em không hiểu lầm là được rồi.”

Dương Chiêu nói: “Được rồi, đi ăn cá chiên đi, em cúp máy nhé.”

Trần Minh Sinh: “…”

Anh lấy điếu thuốc khỏi miệng, gác bàn tay lên cánh cửa kính: “Sao em chẳng lo lắng chút nào thế…”

Dương Chiêu nói: “Sao em phải lo lắng?”

Bây giờ đổi lại là Trần Minh Sinh chẳng biết trả lời như thế nào.

Anh nghe thấy tiếng cười khẽ của Dương Chiêu, như là đang đùa giỡn chẳng chút bận lòng.

“Sao, con bé đó thích anh à?”

Khóe miệng Trần Minh Sinh khẽ cong lên nhưng không cười thành tiếng.

Dương Chiêu lại cười thản nhiên, nói tiếp: “Có giỏi thì đến cướp của em thử xem.”

Cuối cùng, Trần Minh Sinh cũng bật cười.

Không sai chút nào.

Trong thế giới cổ tích kia, cô là phù thủy, là nữ vương ngồi trên vương vị cao quý, kẻ nào không thận trọng sẽ bị cô ức hiếp toàn tập.

Dương Chiêu nói: “Anh hãy bảo trọng, Trần Minh Sinh, em không cầu mong nhiều, chỉ cần anh giữ gìn sức khỏe thật tốt.”

Trần Minh Sinh đáp lại: “Anh biết.”

Dương Chiêu ngập ngừng: “Lần sau, em sẽ không gọi điện cho anh nữa, anh… Nếu anh có rảnh… Mà thôi.” Dương Chiêu ngập ngừng một lúc, cuối cùng dứt khoát: “Đừng liên lạc, chờ anh làm xong công việc, em ở nhà chờ anh.”

Trần Minh Sinh khẽ đáp: “Ừm.”

Ngắt điện thoại, hai người ở hai nơi khác nhau, đứng cùng một thời gian — cùng chung một tâm trạng.

Có tiếng gõ cửa vang lên, Bạch Vi Vi thò đầu vào trong, khẽ nói: “A Danh, cá nguội hết rồi…”

Trần Minh Sinh quay đầu, nhìn Bạch Vi Vi mỉm cười: “Anh đến đây.”

Cuộc điện thoại ngắn ngủi này đã kết nối lòng người giữa hai nơi cách xa ngàn dặm, đồng thời gieo mầm móng vững vàng cho cả hai người.

Thật ra, nội dung trò chuyện của bọn họ rất đơn giản, Dương Chiêu không nói cho Trần Minh Sinh biết cô mất ngủ bấy lâu nay, cũng không nói những lời ba mẹ cô đã nói. Cũng như vậy, Trần Minh Sinh không nói cho Dương Chiêu biết những khó khăn trong công việc của anh, cũng chẳng hề đề cập đến chuyện ngày đó anh trở về.

Cuộc điện thoại này không cần thiết phải nói những điều đó.

Hai ngày sau, Trần Minh Sinh ở khách sạn Thúy Hồ nhận được điện thoại chú Từ gọi tới với một nội dung duy nhất.

Lưu Vĩ mất tích.

Nhắc tới Lưu Vĩ, đúng là mạng lớn, bọn chúng chọn một trấn hẻo lánh ở Diên Biên làm địa điểm giao dịch, hôm đó ông trời cũng cố ý gây phiền phức cho cả hai bên, phía Đông Cát Lâm tuyết rơi rất lớn.

Thời gian giao dịch là đêm khuya, trời tối như bưng, đám Lưu Vĩ có tám người giao dịch với đối phương trên một cây cầu.

Hai bên đều ngồi trên xe, giao dịch trực tiếp qua cửa xe, đề phòng nếu xảy ra chuyện sẽ bỏ trốn dễ dàng hơn. Cảnh sát lặng yên chặn hai đầu cầu, chờ bọn chúng giao dịch thành công sẽ bắt ngay lập tức.

Lúc bắt người, bọn chúng chống cự dữ dội. Lưu Vĩ liều mạng đổ hết hàng xuống nước, cuộc truy kích xảy ra vô cùng hỗn loạn

Gã Lưu Vĩ này vô cùng xảo quyệt, thừa dịp hai bên đang ra sức truy bắt, lén lút nhảy xuống cửa sông.

“Đúng là chưa biết chết sống thế nào.” Chú Từ nói, “Đêm đó, Cát Lâm lạnh dưới âm bảy độ, nước sông đóng băng, nó lao xuống đạp nứt băng bỏ trốn, chẳng biết sống nổi không?”

“Tìm được xác chưa?” Trần Minh Sinh hỏi.

“Tìm được rồi thì tôi nói với cậu làm chó gì.” Chú Từ nói, “Đám còn lại đều bắt được, mẹ nó, có mỗi thằng khốn này trốn được.” Chuẩn bị kỹ càng như vậy nhưng lại chạy mất một người, chú Từ không tức giận cũng lạ.

“Lần này, chúng ta lại gánh thêm nỗi uất ức này.” Chú Từ nói: “Mấy ngày này, cháu để ý kỹ một chút xem thử Lưu Vĩ có trở về hay không nhé.”

Trần Minh Sinh không trả lời, chú Từ hỏi lại: “Nghe không —”

“Cũng có thể không chết.” Trần Minh Sinh bỗng nhiên thốt lên.

“Sao?”

“Cháu nói có thể Lưu Vĩ không chết,” Trần Minh Sinh nói thêm: “Đợi một thời gian nữa, nếu nó trở về, cháu lại cảm thấy đây là cơ hội rất tốt.”

Chú Từ nói: “Cháu lại nghĩ gì đấy?”

Trần Minh Sinh nói: “Chú chờ tin của cháu nhé, chắc là Bạch Cát biết rồi, nếu có tin gì mới, cháu sẽ báo cho chú.”

Chú Từ: “Ok.”


Hết chương57