Hẹn Ước

Chương 68




Edit: Như Bình

Beta: Vô Phương


Hôm đó, Dương Chiêu vẫn ở cùng Trần Minh Sinh cho đến lúc anh ngủ say.

Thật ra cũng không quá muộn, đại khái chừng bảy tám giờ tối, Trần Minh Sinh nghỉ ngơi Dương Chiêu mới rời khỏi phòng bệnh. Cô không thấy Văn Lỗi, một người khác đến thay thế mà cô không quen.

Có lẽ Văn Lỗi đã báo trước thân phận Dương Chiêu, lúc thấy Dương Chiêu bước ra khỏi phòng bệnh, người đó quan sát cô một lát sau đó gật đầu chào hỏi: “Xin chào, tôi đến trông nom Trần Minh Sinh, thay ca cho tiểu Lỗi.”

Tuổi của anh ta trông có vẻ lớn hơn Văn Lỗi một chút, anh ta không cao lắm, dáng người trung bình, mặc một chiếc áo ngắn tay và quần soóc.

Dương Chiêu gật đầu chào: “Chào anh, làm phiền anh rồi.” Dứt lời, cô lại hỏi: “Bây giờ anh ấy cần người trông coi hai bốn trên hai bốn sao?”

Anh ta đáp: “Vâng, mọi người trong đội đều rất quan tâm, lần này anh ấy lập công lớn, may nhờ anh ấy nên mới có thể một lưới tóm gọn đám người Bạch Cát. Anh ấy chắc chắn sẽ không sao đâu, chúng tôi sẽ cố hết sức cứu chữa cho anh ấy.”

Dương Chiêu nhỏ giọng: “Cám ơn.”

Đợi đến khi đi xuống lầu bước qua cửa, cô bị người khác gọi lại, Dương Chiêu mới giật mình, cô đã quên mất Dương Cẩm Thiên.

Dương Chiêu hơi áy náy.

Dương Cẩm Thiên ngồi ở ghế trên lầu một, cậu thấy Dương Chiêu với ánh mắt vô thần đi lướt qua cậu, cậu gọi nhưng cô vẫn không phản ứng, Dương Cẩm Thiên lại gọi lần nữa mới thấy cô dừng bước.

“Tiểu Thiên…” Dương Chiêu vội bước tới, cô vò vò tóc mình, “Xin lỗi em, chị ở lại lâu quá, chị…”

“Em biết.” Dương Cẩm Thiên trông không giống tức giận, cũng không mất kiên nhẫn vì chờ lâu. Cậu đứng dậy, tay còn xách túi nilon đang đặt trên ghế lên.

Dương Chiêu thoáng nhìn, Dương Cẩm Thiên nói: “Chị ăn đi, chắc chị vẫn chưa ăn gì?”

Quả thật Dương Chiêu chưa ăn gì cả.

“Chị không muốn ăn, em ăn đi.” Dương Chiêu trả lời.

“Ngày mai chị còn phải tới đây, không ăn gì, sức đề kháng sẽ giảm xống. Những nơi như bệnh viện bảo an toàn thì an toàn, nói nguy hiểm thì cũng nguy hiểm. Hơn nữa, chị không ăn gì thì không có sức để chăm sóc người khác đâu.”

Dương Chiêu bỗng ngẩng đầu nhìn cậu.

Ánh mắt Dương Cẩm Thiên rất bình thản, dường như chẳng mấy quan tâm.

Cậu đã thay đổi, Dương Chiêu nghĩ, em trai cô đã thay đổi, đã trưởng thành rồi.

“Được.” Cô đáp: “Cầm về khách sạn đi, chị sẽ ăn ở đó.” Dương Chiêu dứt lời bước ra ngoài luôn, Dương Cẩm Thiên đi theo sau cô. Dương Chiêu đi vào bãi đỗ xe lấy chìa khóa ra, thuận miệng hỏi: “Em mua gì thế?”

“Sườn xào chua ngọt.” Dương Cẩm Thiên trả lời: “Chị thích ăn món này.”

Dương Chiêu đột nhiên khựng lại, bàn tay đang lấy chìa khóa cũng dừng lại, dường như đoạn ký ức nào đó bóp chặt trái tim cô khiến cô thảng thốt.

“Sao vậy chị?” Dương Cẩm Thiên hỏi.

Dương Chiêu nhìn vào mắt em trai, ánh mắt cậu trong bóng đêm trong vắt ẩn chứa rất nhiều sự quan tâm.

Sự quan tâm này chỉ dành cho một mình cô.

Nhưng cậu lại không thể tránh việc chạm đến một chuyện khác, một người khác.

Dương Chiêu giật mình, hóa ra quãng thời gian ngắn ngủi và bình thản đó đã lâu đến thế.

Lâu như dòng cát chảy, từng chút từng chút thấm vào cõi lòng rộng lớn của cô.

“Không có gì, đi thôi.”

Sáng sớm hôm sau, Dương Chiêu ngẫm nghĩ một hồi rồi cô quyết định mặc một cái váy dài, cô xõa tung mái tóc, đeo trang sức đơn giản và trang điểm nhạt.

Cô vào bệnh viện, người trông coi không biết đã đi đâu.

Dương Chiêu vào phòng bệnh, Trần Minh Sinh nhắm mắt, hình như đang ngủ.

Dương Chiêu ngồi xuống cạnh anh, im lặng ngắm nhìn.

Một lát sau, dường như Trần Minh Sinh cảm nhận được điều gì đó, anh chầm chậm mở mắt ra.

Anh trông thấy Dương Chiêu, anh chậm rãi đưa mắt quan sát, sau đó nở nụ cười.

Tuy rằng rất nhợt nhạt và yếu ớt, nhưng anh vẫn đang cười.

“… Trang điểm xinh đẹp thế làm gì?” Anh nhỏ giọng chầm chậm hỏi.

Dương Chiêu trả lời: “Anh không thích em đẹp sao?”

Nụ cười Trần Minh Sinh thoáng chút dung túng, cũng xen cả lưu manh.

“Rõ là em muốn bắt nạt anh…”

Dương Chiêu đã biết còn cố hỏi: “Thật không?”

Cánh tay Trần Minh Sinh giật giật, dường như anh muốn ngồi dậy, nhưng không thành công. Bởi vì động tác này, chân trái của anh đạp xuống dưới một cái, anh và Dương Chiêu đều thấy và cũng biết, đây là động tác trong vô thức của anh.

Trần Minh Sinh không nhúc nhích, anh im lặng một lát, Dương Chiêu vẫn luôn nắm tay anh.

“Anh có muốn ăn gì không?” Cô hỏi.

Trần Minh Sinh trầm lặng lắc đầu.

Đống băng gạc thật dày bao trọn lấy đầu anh, Dương Chiêu giơ một bàn tay khác ra, vuốt vuốt hàng lông mày rồi chạm vào cái mũi của anh. Mũi anh hơi bầm, nhưng vết thương trông không nặng lắm.

“Hiếm khi anh ngoan thế này.” Dương Chiêu cười trêu.

Trần Minh Sinh liếc nhìn cô, anh không lên tiếng.

Dương Chiêu lại tinh nghịch: “Mặt còn bị người ta đánh thành thế này nữa chứ.”

Trần Minh Sinh ngập ngừng: “Có phải hốc hác lắm không?”

Dương Chiêu gật đầu: “Ừm.”

Trần Minh Sinh kinh ngạc nhìn cô, Dương Chiêu đề nghị: “Trần Minh Sinh, em đưa anh ra nước ngoài điều trị nhé.”

Trần Minh Sinh lắc đầu.

“Anh…”

“Dương Chiêu.” Trần Minh Sinh chậm chạp mở miệng: “Có thể là… Anh nói là có thể thôi, bệnh của anh có thể trị không khỏi.”

Dương Chiêu: “Không trị thì làm sao biết khỏi hay không chứ?”

Nét mặt Trần Minh Sinh ủ rũ, anh không trả lời.

Thật ra, không chỉ tay chân run rẩy, Dương Chiêu còn có thể nhận ra, đến cả nói chuyện Trần Minh Sinh cũng phải rất cố sức. Dương Chiêu bảo: “Anh đừng lo, mấy hôm nữa em sẽ nhờ người liên hệ với bệnh viện.

“Anh không đi.” Trần Minh Sinh nhỏ giọng đáp.

“Trần Minh Sinh, đây không phải là chuyện anh nên tranh cãi, anh—”

“Anh không đi—” Trần Minh Sinh bỗng quát lớn.

Dương Chiêu giật mình, những lời chưa nói cũng ngừng lại.

Cô hoàn toàn không ngờ Trần Minh Sinh sẽ to tiếng với cô như vậy, đến cả Trần Minh Sinh cũng không đoán được mình lại như thế. Sau khi quát xong, anh nhanh chóng nâng tay lên, ôm kín mặt mình, ngực anh hình như rất khó chịu, anh thở hổn hển từng hơi một.

Dương Chiêu nhận ra sự bất thường của anh, cô đứng lên muốn gọi bác sĩ. Trần Minh Sinh bỗng giữ chặt tay cô—

“Đừng… đừng, Dương Chiêu, không cần đâu, anh không sao, không sao cả.” Trần Minh Sinh không thể ngồi dậy, chỉ có thể vươn tay níu lấy cô. Dương Chiêu lập tức quay lại đỡ anh nằm xuống, nhưng hình như Trần Minh Sinh không muốn nằm, tay anh vẫn không có sức nhưng vẫn cố nắm lấy cổ tay Dương Chiêu.

“Xin lỗi em…” Anh nghẹn ngào: “Xin lỗi em, Dương Chiêu, anh… anh bây giờ—”

Anh mặc chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình, Dương Chiêu nhìn thoáng vai anh, anh gầy đi rất nhiều. Dương Chiêu nhoài người tới, nhẹ nhàng ôm anh.

“Không sao, em biết.” Tay cô chạm đến lưng anh, không biết có phải ảo giác của cô không mà cô cảm thấy tay cô dường như đã chạm vào sống lưng anh.

“Dương Chiêu…” Cả cơ thể Trần Minh Sinh tựa vào người Dương Chiêu, giọng nói của anh vừa trầm lại vừa chậm: “Nếu trị không hết, em có phải… có phải sẽ…”

“Sẽ gì?” Cô hỏi.

Trần Minh Sinh im lặng một lúc lâu, mới nói với Dương Chiêu: “Dương Chiêu, nếu trị không hết, chúng ta chia tay đi.”

Dương Chiêu đứng thẳng dậy, chăm chú nhìn anh. Trần Minh Sinh không đáp, anh cúi thấp đầu. Dương Chiêu chỉ có thể nhìn thấy lớp băng gạc băng bó vết thương và hàng lông mày rậm đen của anh.

“Đó là quyết định của anh sao?” Dương Chiêu hỏi.

“Ừ.”

Dương Chiêu nhìn anh một cách lạ lùng, người đàn ông trước mặt cô gần như đã trắng tay. Anh chỉ còn lại cơ thể tàn tạ và trí nhớ chẳng biết có tốt hay không kia.

Nhưng dù là vậy, anh vẫn chọn đẩy cô ra.

“Anh muốn làm một người đàn ông chân chính ư?” Dương Chiêu hỏi: “Vì không thể nắm chặt tay em nên dứt khoát buông ra?”

Trần Minh Sinh không đáp.

“Lý do của anh nực cười quá.” Dương Chiêu kết luận.

Cô đỡ Trần Minh Sinh nằm xuống giường.

Dương Chiêu không phải loại phụ nữ biết chăm sóc người khác, tuy rằng cô muốn nhưng từ tấm lòng đến suy nghĩ không thể dung hòa nhau. Nhìn cách cô săn sóc Dương Cẩm Thiên là biết.

Dương Chiêu tính tìm một hộ lý giỏi để giúp chăm sóc Trần Minh Sinh.

Cô quả là một người phụ nữ rất có năng lực, chỉ trong một ngày, cô đã sắp xếp được rất nhiều chuyện.

Lúc giữa trưa, Dương Cẩm Thiên đến bệnh viện đưa cơm cho Dương Chiêu.

Dương Chiêu chỉ ăn vài miếng.

“Buổi sáng em đi đâu?” Cô hỏi cậu.

Dương Cẩm Thiên đáp: “Em ngủ nướng cho đã, mới dậy không lâu.”

Dương Chiêu: “Vậy tiếp theo em làm gì?”

“Em tính đến tham quan viện bảo tàng của tỉnh Vân Nam, chờ đến tối em sẽ qua đón chị.”

Dương Chiêu gật đầu , “Chú ý an toàn.”

“Em biết.”

Dương Chiêu ăn chưa tới mười phút đã đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Chị.” Dương Cẩm Thiên gọi Dương Chiêu, cô quay đầu lại, Dương Cẩm Thiên bảo: “Chị… chị đừng lo lắng quá, sắc mặt của chị bây giờ xấu lắm đó.”

Dương Chiêu nhẹ giọng trả lời: “Thật không, chị biết rồi.”

Cô không quay về phòng bệnh ngay mà vào toilet.

Trong gương, một cô gái mặc chiếc váy dài màu xanh lam nhạt, cô cảm thấy sắc mặt của cô vẫn rất ổn. Có lẽ Dương Cẩm Thiên từ thần thái của cô mà đoán ra tâm trạng cô hiện giờ.

Dương Chiêu hít sâu một hơi, cô lấy phấn trong túi ra, dặm thêm chút phấn trên mặt.

Có một người phụ nữ sắc mặt chán chường bước ra khỏi phòng vệ sinh, cô ta bước đến bồn rửa vặn nước rửa tay, cô ta liếc nhìn Dương Chiêu sau đó đột ngột nói: “Vào bệnh viện còn trang điểm làm gì.”

Không chờ Dương Chiêu lên tiếng, cô ta giũ giũ nước trên tay, xoay người bỏ đi.

Dương Chiêu thoáng nhìn theo bóng cô ta, rồi quay đầu nhìn mình trong gương.

Đến giữa trưa, Trần Minh Sinh vẫn gắng gượng không chịu nghỉ ngơi.

“Công việc của em phải làm sao đây…” Anh hỏi.

“Không sao.” Dương Chiêu giải thích: “Bây giờ em rất rảnh, không có việc gì để làm.”

Trần Minh Sinh lại bảo: “Em không cần đến thăm anh mỗi ngày đâu.”

Dương Chiêu hỏi lại: “Anh không muốn gặp em sao?”

Trần Minh Sinh không đáp, nhưng ánh mắt của anh khiến Dương Chiêu biết câu trả lời của anh ít nhiều đều có chút tàn nhẫn.

“Anh cứ như thế này.” Dương Chiêu bình thản: “Hoặc có thể nói chúng ta sẽ mãi như thế này.”

Anh càng trốn tránh, em càng truy đuổi, cuối cùng tại một khe cửa hẹp, anh chẳng còn đường lui.

Đúng vậy, Trần Minh Sinh nghĩ.

Nhưng em còn có thể bỏ đi, nếu em bằng lòng, em có thể bỏ đi bất cứ lúc nào.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa sáng rực vừa ấm áp.

Dương Chiêu nâng tay lên, nhẹ nhàng đặt lên ngực Trần Minh Sinh, cô cúi người xuống, cách một lớp quần áo khẽ khàng đặt một nụ hôn lên ngực anh. Rồi sau đó, cô không dừng lại tiếp tục hôn xuống.

Trần Minh Sinh kéo tay cô, trong mùi thuốc nồng nặc anh ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của cô.

Ngay lúc ấy, cửa bật mở.

Không hề gõ cửa, cũng không có bất cứ dấu hiệu nào, cửa bị đẩy thẳng ra.

Dương Chiêu đang cúi người xuống, cô nghe thấy tiếng động bèn ngẩng đầu lên.

Một người phụ nữ khoảng trên sáu mươi tuổi, xách theo hai cái túi lớn đang đứng ở cửa.

Bà dường như không ngờ sẽ bắt gặp cảnh tượng này, bà nhìn Dương Chiêu, Dương Chiêu cảm thấy ánh mắt của bà hơi giống Trần Minh Sinh.

Nhưng cô nhanh chóng phủ định.

Ánh mắt của người phụ nữ này đục ngầu, hơn nữa còn mang theo cảm giác xa cách, hoàn toàn khác Trần Minh Sinh.

“Cô là ai?” Bà lên tiếng, ánh mắt dần nghiêm khắc hơn: “Ai cho cô đến đây?”

Trần Minh Sinh gọi mẹ.

Dương Chiêu ngẩng đầu, đứng thẳng người lại, chào hỏi: “Con chào bác.”

Nét mặt của mẹ Trần Minh Sinh không hề lơi lỏng, bà không hề nhìn Trần Minh Sinh.

“Cô là ai? Ai cho cô đến?”

Dương Chiêu định lên tiếng: “Con —”

Cô vừa mở lời, mẹ Trần Minh Sinh đã đặt hai cái túi xuống. Dương Chiêu nhìn thoáng qua thì thấy đó là loại túi dệt có thể bắt gặp ở bất cứ nơi nào, hai cái túi đều căng phồng, không biết chứa gì trong đó.

Mẹ Trần Minh Sinh quay đầu mở cửa, gọi một người bên ngoài vào: “Đồng chí này, cấp trên của các anh đâu? Cho tôi gặp cấp trên của các anh!”

Ngoài cửa là một người canh cửa còn trẻ tuổi, cậu giải thích với mẹ Trần Minh Sinh: “Bác, bác đừng nóng, để con giới thiệu hai người với nhau, cô ấy…”

“Tôi không cần cậu giới thiệu!” Mẹ Trần Minh Sinh quát ầm lên: “Không cần giới thiệu với tôi! Dẫn cô ta đi! Nhanh lên! Các người trông nom con tôi như thế à. Bất kỳ ai cũng có thể bước vào phòng sao.”

“Bác —”

Dương Chiêu ở trong phòng, Trần Minh Sinh và cô đều nghe rõ từng lời mẹ Trần Minh Sinh nói.

Trần Minh Sinh giãy giụa muốn ngồi dậy, gọi mẹ mình vào phòng. Dương Chiêu đè anh lại, bảo: “Đừng, để em nói chuyện với bác.”

“Dương Chiêu, mẹ anh —”

“Không sao đâu.”

Dương Chiêu bước tới cửa phòng bệnh, mẹ Trần Minh Sinh nhanh chóng phát hiện cô.

Hai người cao xấp xỉ nhau, đôi mắt cũng vừa tầm đối diện.

Mẹ Trần Minh Sinh lời ít ý nhiều bảo.

“Đi ngay!”

Dương Chiêu từ tốn: “Bác, con có thể mời bác đi theo con một lát không?”

Mẹ Trần Minh Sinh bước theo Dương Chiêu đến khúc ngoặt ngoài hành lang.

“Cô là ai?” Bà hỏi Dương Chiêu.

Dương Chiêu giải thích: “Bác, con xin lỗi vì chưa đến chào bác, con là — con là bạn gái của Trần Minh Sinh.”

Mẹ của Trần Minh Sinh hình như có phản ứng khác thường với cụm từ bạn gái này, Dương Chiêu thấy hơi là lạ.

“Cô bắt đầu quen nó từ khi nào?”

Dương Chiêu trả lời: “Một năm trước.”

“Một năm trước?” Mẹ Trần Minh Sinh trừng lớn mắt: “Một năm trước?”

Dương Chiêu cảm thấy thần kinh của người phụ nữ này không bình thường, nhưng cô không hề tỏ vẻ gì, vẫn trả lời bà bình thường.

“Đúng vậy, con xin lỗi vì không báo với bác, tụi con vốn nghĩ —”

“Cô đừng nghĩ!” Mẹ Trần Minh Sinh tiếp lời: “Cô không cần nghĩ nữa! Đừng mong!” Bà khoát tay như không muốn nghe Dương Chiêu nói nữa.

“Cô căn bản chẳng biết mình đang làm gì. Cô chẳng biết gì cả.” Nhịp độ giọng nói của mẹ Trần Minh Sinh rất nhanh, âm lượng lại không lớn, Dương Chiêu phải cố nghe kỹ mới có thể biết bà đang nói gì.

“Bác.”

“Cô đừng tới nữa.” Mẹ Trần Minh Sinh bỗng ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Dương Chiêu: “Sau này, cô đừng đến đây nữa.”

“Bác, con là —”

“Tôi không cần biết cô là ai, cô chẳng biết gì cả, tôi cũng không cần thiết phải nói với cô.” Bà đưa mắt quan sát Dương Chiêu một lượt.

Dương Chiêu bỗng thấy hối hận.

Nếu cô biết hôm nay mẹ Trần Minh Sinh đến, cô sẽ không ăn mặc thế này, có lẽ cô sẽ mặc một bộ đồ thể thao bình thường, hoặc một cái áo khoác mỏng, tóm lại cô sẽ không ăn mặc thế này.

“Bác…”

“Đi nhanh đi.”

Mẹ Trần Minh Sinh quay về phòng, Trần Minh Sinh nhìn bà, bà nhanh chân bước tới bên Trần Minh Sinh giải thích: “Minh Sinh, mẹ tới chăm sóc con.”

Trần Minh Sinh nhỏ giọng hỏi: “Cô ấy đâu…”

“Ai chứ?”

Trần Minh Sinh đáp: “Bạn gái con.”

Mẹ Trần Minh Sinh đang mở túi ra, nghe câu trả lời của Trần Minh Sinh, bà quay đầu bảo: “Minh Sinh, mẹ đã từng nói với con những gì?”

Trần Minh Sinh nằm trên giường không lên tiếng.

Mẹ anh bước đến bên giường, đứng ở đầu giường, chắn đi ánh mặt trời. Bà đứng ngược sáng, từng sợi tóc xám trắng, nếp nhăn trên mặt trông cực kỳ rõ ràng. Bà nghiêm túc hỏi Trần Minh Sinh: “Cô ta kể với mẹ hai đứa quen nhau từ một năm trước, có phải là thật không?”

Bà không chờ Trần Minh Sinh trả lời, lập tức cao giọng dạy dỗ: “Minh Sinh, mẹ đã bảo con bao nhiêu lần rồi, rốt cuộc con có hiểu tấm lòng của mẹ không, lúc trước ba con là —“

“Đủ rồi —!” Trần Minh Sinh thét lên: “Con nghe đủ lắm rồi —!”

Mẹ anh cũng giống Dương Chiêu, giật mình vì bị anh quát bất thình lình.

Trần Minh Sinh cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng sợi dây lý trí trong đầu anh đang căng chặt, suy nghĩ của anh hơi hỗn loạn, trái tim nặng trĩu, mồ hôi toát đầy người.

“Con nghe đủ cái gì?” Mẹ anh trừng mắt quát: “Con nghe đủ cái gì?”

“Không có gì…”

“Con đã nghe đủ chuyện của ba con?”

“Mẹ…”

“Nếu con không phạm sai lầm, mẹ phải nói với con những điều này ư, nếu con không sơ suất, sao con có thể biến thành thế này?” Tay mẹ Trần Minh Sinh đánh mạnh lên đùi mình.

“Mẹ, con xin lỗi, con không cố ý, đầu con hơi…”

“…” Mẹ Trần Minh Sinh nhận ra anh hơi khó chịu, bà lót lại gối đầu cho anh. Bà vừa dém chăn cho anh vừa dạy: “Cô gái kia không tốt đâu, cô ta không chăm sóc con được, sau này con đừng gặp cô ta nữa, bề ngoài rất dễ coi nhưng có cảm giác là người không đàng hoàng.”

“Cô ấy —”

“Con đừng cãi mẹ, mẹ nhìn người chuẩn lắm. Bây giờ con đang bệnh, nó ở trong phòng làm gì? Nó từng chăm sóc con sao? Con xem lúc mẹ bước vào, nó còn đang giở trò gì kìa?”

Trần Minh Sinh nhắm mắt lại, anh không muốn nói nữa.

Mẹ Trần Minh Sinh chăm sóc anh quả rất chu đáo, Trần Minh Sinh nhanh chóng thả lỏng cơ thể, nhưng anh vẫn không ngủ được.

“Mẹ, buổi tối mẹ ngủ ở đâu?”

“Mẹ ở khách sạn ngay bên cạnh, gần lắm.”

“Mẹ…”

“Con cứ nghỉ ngơi đi.” Mẹ Trần Minh Sinh bảo: “Mẹ ra ngoài lấy nước nóng cho con.”

Dương Chiêu đi ra khỏi bệnh viện, vầng mặt trời rực rỡ treo trên cao.

Nơi này nóng hơn thành phố của cô nhiều.

Dương Chiêu nhắm mắt lại, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống mặt cô, ánh nắng chói chang khiến da cô ran rát.

Dương Chiêu tựa người vào vách tường, lấy một điếu thuốc ra. Cô hút được một nửa, chợt thấy mẹ Trần Minh Sinh xách túi bước ra, bà vội vội vàng vàng hình như định đi mua gì đó.

Cô hoàn toàn chưa kịp phản ứng, mẹ Trần Minh Sinh đã trông thấy cô đang ngồi dựa vào tường hút thuốc, bà nhanh chóng quay đầu đi, bà chỉ liếc nhìn cô một cái vậy thôi.

Mẹ Trần Minh Sinh bỏ đi rất xa.

Dương Chiêu chậm rãi dụi điếu thuốc, cô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại. Cô cảm thấy mình dường như muốn ngã quỵ.

“Chị?”

Dương Chiêu mở mắt ra, Dương Cẩm Thiên ngậm một cây kem, đứng cách cô không xa, đáy mắt ánh lên vẻ khó hiểu.

“Chị đang làm gì vậy?” Dương Cẩm Thiên nhanh chân bước tới, cậu đến bên cạnh Dương Chiêu.

Lúc cả cơ thể cậu che khuất ánh sáng mặt trời rọi thẳng vào người cô, Dương Chiêu mới phát hiện hóa ra Dương Cẩm Thiên đã cao lớn thế này.

“Chị, chị làm sao vậy?” Sắc mặt Dương Chiêu tái nhợt, Dương Cẩm Thiên sợ phát khiếp.

“Chị? Chị nói gì đi?”

Dương Chiêu lắc đầu, “Chị không sao, không sao hết.”

Dương Cẩm Thiên cau mày hỏi: “Sao chị lại ra đây?”

Dương Chiêu cúi đầu, không đáp.

Dương Cẩm Thiên nhìn bờ vai gầy guộc và vài sợi tóc lỏng lẽo buông rũ xuống của cô. Cậu im lặng một lát, sau đó mở lời: “Chị, chúng ta về nhà thôi.”

“Không.”

“Chị ở lại đây thì cũng —”

“Tiểu Thiên.” Dương Chiêu bất chợt ngẩng đầu lên dặn: “Em chờ chị ở đây, chị sẽ quay lại nhanh thôi.”


Hết chương 68.