Hỉ Doanh Môn

Chương 137: Chuyện nhà




Edit: hoada

Hai nha đầu này cũng thật có ý tứ. Dù là người mới đến nhưng một người thì dám dùng lí lẽ hùng hồn đến phòng bếp quơ chân múa tay, còn một người thì chẳng khác nào địa đầu xà, gặp phải khiêu khích nhưng mặt không biến sắc mà còn tràn đầy tươi cười. Khi Minh Phỉ buông đũa xuống thì cũng không đứng yên, hai người đều dâng lên tất cả mọi thứ một chút, không nhiều không ít, vừa lúc chia đều thành hai phần, nàng tán dương: “Bánh bao chay không tệ, cháo trứng muối thịt nạc cũng rất ngon. Sáng mai cũng làm những món ăn thanh đạm như thế này đi.”

Cung Viễn Hòa nghe vậy thì nhìn Minh Phỉ, rất rõ ràng là cháo thịt nạc trứng muối ăn cũng không ngon lắm, sao khẩu vị của nàng lạ vậy? Nhưng thấy hai nha hoàn đứng bên cạnh nên hắn cũng không có nhiều lời, hắn để đũa xuống đưa tay ra muốn lấy trà để súc miệng. Lập tức Bạch Lộ dâng lên môt li trà, Cung Viễn Hòa mới vạch trần nắp trà thì Tử Lăng cũng liền đưa tới một li trà khác: “Đại gia, li trà này không nóng không lạnh, rất vừa miệng.”

Bạch Lộ giận tím mặt, nàng cũng không phải là người không biết phục vụ, chẳng lẽ không biết nước trà súc miệng thích hợp nhất là không nóng không lạnh sao? Nếu không phải là ở trước mặt Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ thì nàng hận không lập tức ném tách trà vào mặt Tử Lăng.

Cung Viễn Hòa thấy vẻ mặt nhàn nhạt của Minh Phỉ, thấy vậy mà vẫn chưa từng nhìn qua Tử Lăng, trong lòng hắn không khỏi có chút phiền não, hơi nhíu chân mày: “Nếu là thích hợp sao ngươi không đưa trước cho thiếu nãi nãi? Thật không có ánh mắt!”

Tử Lăng ngẩn người, vội vàng đưa trà cho Minh Phỉ, “Thiếu nãi nãi, nô tỳ cũng đã thay ngài chuẩn bị trà rồi.”

Minh Phỉ bình thản, ung dung nhận lấy, nhìn Cung Viễn Hòa khẽ mỉm cười: “Người nào trước người nào sau mà không phải giống nhau? Có như vậy mà cũng mắng chửi người khác?”

Tử Lăng nghe vậy, mắt hoe đỏ, có vẻ bị uất ức lắm.

Cung Viễn Hòa lên tiếng: “Ăn có bữa cơm cũng có nhiều người vây quanh như vậy, không bực mình sao được? Nếu rảnh rỗi không có việc gì làm, không bằng đi quét sân đi, sân rụng đầy lá cây cánh hoa, cũng không biết các ngươi ăn xong rồi làm gì?”

Mới sáng sớm đã phát giận, Tử La và Tử Lăng thấy vậy cũng có chút giật mình, cả hai lập tức nhìn về phía Minh Phỉ. Minh Phỉ mỉm cười đứng dậy: “Dọn dẹp tất cả rồi giải tán đi, sắc trời cũng không còn sớm nữa, nên ăn cơm thì ăn cơm, cơm nước xong thì ta có việc muốn giao cho các ngươi làm.”

Thiếu nãi nãi mới vào cửa, dĩ nhiên là muốn lập uy, Tử La và Tử Lăng cũng có chút thấp thỏm không yên, vội hành lễ lui ra ngoài.

Sau khi ăn cơm nước xong, Minh Phỉ nói Đan Hà gọi thê tử của Vương Thiên mời tất cả người trong nhà tới, còn mình và Cung Viễn Hòa thì ngồi trong phòng xem hết sổ sách trong nhà, sau đó lấy ra hai trọng điểm nói với Cung Viễn Hòa: “Trong nhà của chúng ta có tổng cộng tất cả tám nha hoàn lớn nhỏ, thực ra như vậy là quá nhiều, ta suy nghĩ muốn tìm chút chuyện cho các nàng làm.

Người làm quá nhiều thì trả tiền công cũng không ít, sau khi mở thêm phòng bếp nhỏ thì ta cần để ý đến chuyện của phòng bếp hơn, ta thấy Tử Lăng am hiểu thêu thùa may vá, sau này những chuyện thêu thùa may vá thì đều giao cho nàng, bình thường chỉ chuyên làm đồ cho hai chúng ta, nhưng khi trong phủ muốn làm thêm quần áo sẽ để cho mấy người khác lúc nhàn rỗi làm cùng với nàng ta, như vậy cũng có thể tiết kiệm được một số tiền lớn.”

Cung Viễn Hòa không ngờ rất nhanh nàng đã có tính toán như vậy, hắn rất vui mừng: “Nàng không cần chuyện gì cũng nói với ta, nàng làm việc ta cực kì yên tâm, tất cả nàng thấy sao hợp thì làm. Khi nào cần ta ra mặt thì nàng nói với ta một tiếng là được.”

Minh Phỉ nói: “Có chút chỗ mấu chốt hay là muốn thương lượng trước với chàng mới được. Có thể để Vương Thiên đi mua thịt cá, phòng bếp cũng tính toán giao cho vợ hắn trông nom, nhưng ở ngoại viện thì cần có một người khác làm đại quản sự. Người này, miệng lưỡi không chỉ phải có chút khôn ngoan, còn phải quen thuộc tình hình trong nhà, lại có lòng trung thành với chúng ta, còn biết tất cả những việc cấm kị lớn nhỏ trên chốn quan trường nữa mới được. Người như vậy chàng có thể thấy người nào thích hợp không?”

“Ai… Muốn tự lập môn hộ thật phiền toái.” Cung Viễn Hòa thở dài, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta ngược lại nhớ đến một người, đó là Tiết Minh Qúy, là thị tì của mẫu thân ta, nhưng trước kia mắc sai lầm đã bị đuổi ra ngoài rồi, để hai ngày nữa ta đi tìm bà ấy, hỏi bà ấy xem bà ấy có bằng lòng hay không.”

Minh Phỉ lại cùng hắn tính toán một số chuyện khác trong viện, “Ý định của ta thì nên bắt đầu từ tường rào bên kia, các phòng ốc bên này của bức tường, chúng ta dùng khóa khóa hết tất cả lại, nếu phòng nào không có khóa thì mua ngay, phòng có khóa cũng đổi luôn, ai muốn đi vào phải có chìa khóa, chùm chìa khóa này đều do ta giữ. Không những vậy còn phải tìm mua mấy con chó ngoan, chúng ta nuôi thả. Đặc biệt là ở ngoài cổng sân nơi đó phải nhiều nuôi nhiều thêm mấy con. Nếu như bọn họ hỏi, thì chàng phải có trách nhiệm gánh cho ta. Một tân nương như ta không dám gây ồn ào với bọn họ đâu.”

“Yêu ghét phụ nữ có chồng!” Cung Viễn Hòa nghe vậy cười to: “Nàng yên tâm, dù là bà ta muốn gây náo loạn cũng không dám đâu, nhưng tất nhiên sẽ tìm cái cớ khác để gây chuyện.”

Minh Phỉ liếc hắn: “Gì mà nữ nhân có chồng hay nữ nhân không có chồng, nói khó nghe quá.” Sau đó nàng kể hết cho hắn nghe mọi chuyện mà Hoa ma ma đã nói về việc sử dụng tơ lụa, gấm vóc, đồ trang sức của các viện.

Cung Viễn Hòa cười lạnh: “Không cần nói, tơ lụa vải vóc tất nhiên là đồ Thiệu gia cung cấp, sổ sách cũng ghi tạc trên danh nghĩa của chúng ta. Hàng năm không chỉ thay đổi tơ lụa vải vóc quý hiếm, mà các viện tử cũng phải sửa chữa một lần, những đồ vật thường thường như vật liệu gỗ, nước sơn, hoa mộc cũng mua thêm hoặc thay đổi khi hư hỏng.” Hắn xoa trán: “Vì vậy thật sự ta cũng không biết trong kho còn dư lại bao nhiêu tiền nữa.” 

Hắn ngồi vào trước bàn bắt đầu mài mực viết thư: “Trước bữa cơm trưa phải đưa bức thư này ra ngoài. Trước đây, ta không thể mở miệng yêu cầu phụ thân chia gia sản, hôm nay nàng náo như vậy, vừa đúng lúc ta muốn nói chuyện này với phụ thân, rồi nhìn xem ông nói thế nào.” Mới viết được một nửa rồi cười đểu: “Tin này đưa đi phải mất khoảng ba tháng mới có thể nhận được, trước đây mỗi tháng đều cho người làm cho ta một bộ quần áo, một ít đồ chỉ khoảng ba bốn món. Còn tiền bạc thì hiếm lắm mới đưa cho ta một hai trăm lượng. Như vậy mà bà ta xem đã đủ rồi. Hừ, lần này ta viết thư cho phụ thân xem thử rốt cuộc mặt bà ta dày bao nhiêu.” 

Viết thư xong, Cung Viễn hòa gọi Tẩy Bình đi vào nói: “Ngươi lập tức đưa thư này đến trạm dịch đi, nếu có người hỏi ngươi ra ngoài làm gì, ngươi phải nói ta cho đi mời Thái gia đại công tử ngày mai đến Xan Hà hiên uống rượu cho hắn tiễn.”

Tẩy Bình thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc thì biết chuyện này không phải là chuyện nhỏ, nên giấu thư vào người tự mình đưa thư đi.

Kim Trâm quay lại nói với Minh Phỉ: “Thê tử của Vương Thiên tới.”

Thê tử của Vương Thiên ước chừng khoảng ba mươi tuổi, mặt mày sáng sủa, vóc người khỏe mạnh, mặc chiếc áo con vàng nhạt và chiếc váy nâu, cẩn trọng đi tới hành lễ chào hỏi Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ.

Cung Viễn Hòa thấy Minh Phỉ xử lí chuyện nhà, không muốn cân thiệp vào, tiện tay cầm lấy quyển sách tránh ra ngoài: “Ta ra Bán Xuân viên đọc sách.”

Trước kia, Minh Phỉ đã từng gặp thê tử của Vương Thiên, đối với phẩm hạnh của hai phu thê Vương Thiên cũng tương đối quen thuộc, nàng nói một chút tình huống trong nhà rồi đi vào vấn đề chính: “Vương thím, ta muốn nhờ hai phu thê nhà ngươi giúp ta một việc.”

Thê tử của Vương Thiên nghe vậy thì vội vàng từ ghế con đứng lên, cười nói: “Thiếu nãi nãi có lời gì, hay muốn giúp gì cứ phân phó, đây vốn là việc tiểu nhân phải làm.”

Minh Phỉ cười nói: “Trước hết ngươi cứ nghe xong đã.

Chuyện này rất quan trọng, tuy ta có ý muốn cất nhắc các ngươi, nhưng ta lại không biết hai phu thê ngươi có thể làm hay không.”

Nghe vậy thì trên mặt thê tử của Vương Thiên có nhiều hơn mấy phần nghiêm túc: “Xin thiếu nãi nãi phân phó.”

Hoa ma ma cười nói: “Là chuyện vui, ở bếp nhỏ của chúng ta thiếu một quản sự, cũng thiếu một người đi chợ mua đồ ăn.

Thiếu nãi nãi cảm thấy phu thê hai người các ngươi cũng là người trung hậu, đàng hoàng nên muốn cất nhắc hai người, nhưng chính là việc này có rất nhiều người đỏ mắt muốn làm, không cẩn thận sẽ bị người khác nắm được nhược điểm, các ngươi có thể đảm nhận được không?

Nếu mới được cất nhắc không bao lâu mà bị người khác đẩy xuống thì không chỉ vứt hết mặt mũi của phu thê hai người mà thể diện của thiếu nãi nãi cũng mất, phòng bếp nhỏ của chúng ta cũng mất mặt.”

Lúc thê tử của Vương Thiên nghe nói đây là hai công việc béo bở thì rất vui mừng, nhưng sau khi nghe hết thì có chút không xác định nên cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói: “Thiếu nãi nãi, để tiểu nhân về nhà thương lượng với trượng phu rồi trở lại trả lời cho thiếu nãi nãi được không?

Không phải là không muốn làm mà tiểu nhân sợ làm hỏng chuyện, tiểu nhân có thể trông nom phòng bếp nhưng vị kia của nhà tiểu nhân, hắn là người chân chất không có miệng lưỡi như người khác, trước kia chưa làm chuyện đi chợ mua đồ, chỉ sợ bị người khác lừa gạt.”

Thấy bà ta có thái độ thận trọng như vậy khiến Minh Phỉ rất hài lòng, Minh Phỉ cười nói: “Các ngươi cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, hai phu thê ngươi còn có hai tiểu tử khoảng mười hai mười ba tuổi phải không?

Ngày mai đưa bọn họ đến cho ta gặp mặt, ta an bài công việc cho họ.”

Thê tử Vương Thiên nghe vậy không tránh khỏi vui mừng, hớn hở rời đi.

Minh Phỉ cùng với Tử La, Hoa ma ma lấy cớ ra ngoài đi dạo, dạo quanh toàn bộ viện một lần, quả nhiên giống với lời của Hoa ma ma và Cung Viễn Hòa, khắp nơi trong viện đều mới được tu sửa rất tinh xảo hoa lệ, cũng không biết một năm đã tiêu phí bao nhiêu tiền bạc cho việc này.

Vì vậy mới tính toán việc trước tiên là phải bảo Vương Thiên đi mua khóa, hơn nữa phải là khóa thật lớn.

Đi dạo khắp một vòng, tìm thấy vị trí chung quanh rất trống trải cách hồ nước rất gần, cây cối thưa thớt, nơi này rất thích hợp làm phòng kho của viện, nếu đột nhiên có hỏa hoạn thì cũng không dễ dàng bị đốt cháy; sau đó suy nghĩ kĩ nơi có thể xây phòng bếp nhỏ.

Mới vừa trở về phòng thay đồ, Cung Tịnh Kỳ và Cung Nghiên Bích đã đến cùng mời đi.

Minh Phỉ cho Bạch Lộ đi mời Cung Viễn Hòa trở về thay đổi y phục, bốn người vừa đi vừa nói chuyện đến Tĩnh An đường.

Đến Tĩnh An đường chỉ thấy Cung Viễn Qúy mang theo một cái lồng chim đứng ở hành lang trêu chọc chú chim họa mi bên trong lồng, mặt mày không giấu được sự say mê, hớn hở.

Sắc mặt Cung Tịnh Kỳ trở nên rất khó coi, liền bước lên nói: “Công việc của ngươi làm xong?

Đây là ai cho ngươi?”

“Khi đệ đến đã có người cho đệ rồi, đệ không thể không nhận được.” 

Cung Viễn Qúy thờ ơ ngẩng đầu cười, “Tỷ xem Ngũ Ca hót này, nghe nói nó có giá khoảng 50 ngân lượng đấy.”

Chân mày Cung Tịnh Kỳ giật giật rồi lạnh mặt: “Hắn gặp đệ lúc nào?”

Chung Viễn Qúy chỉ chỉ tay vào trong phòng: “Hắn và mợ vừa mới tới a.”

Mặt của Cung Tịnh Kỳ cứng ngắc, nhìn về phía Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ cố cười nói: “Cũng không biết là có chuyện gì.” 

Cung Viễn Hòa từ chối cho ý kiến, vỗ vỗ đầu Cung Viễn Qúy: “Không đi học cho tốt, coi chừng bị phu tử mắng.”

Rồi nghiêng người đi vào phòng trong.

Trên đầu Cung nhị phu nhân khoa trương cột một dải lụa trắng, nằm nghiêng người trên giường la hán, mắt nửa khép nửa mở, không nhúc nhích.

Trên mặt Chu di nương mang vẻ mặt mỉm cười thản nhiên, cúi thấp đầu ngồi một bên thay bà bóp tay đấm chân.

“Đại công tử tới rồi.”

Một phụ nhân mặc bộ váy áo bích điệp xanh lam màu phỉ thúy ngồi bên cạnh Cung nhị phu nhân, đầu mang đầy châu ngọc chào hỏi Cung Viễn Hòa, mắt nhìn đến trên ngươi Minh Phỉ: “Ai nha, đây chính là đại thiếu phu nhân à?

Ah, đã nhìn đã thấy thích rồi.”

Minh Phỉ nhận ra đây chính là bà bà tương lai của Minh Tư, nhưng vẫn làm bộ không biết vừa cười vừa hơi phúc thân một chút: “Không biết phu nhân đây là…”

Chu di nương vội vàng nói: “Đại nãi nãi không biết, đây chính là nhà mẹ để tẩu tẩu, là mợ ruột của nhị công tử, bàn về bối phận, ngài cũng phải gọi một tiếng mợ.”

Minh Phỉ cũng khách sáo gọi: “Mợ khỏe!”

Phụ nhân nghe nàng gọi một tiếng thì kéo tay nàng lại, quan sát từ trên xuống dưới, khiến Minh Phỉ rất chán ghét nhưng không nói ra.