Hỉ Doanh Môn

Chương 153: Canh bổ




Edit: Thảo My

Cung Viễn Khoa cho Cung Viễn Hòa nhìn một quyển sách nhỏ, năm nào tháng nào lúc nào, Cung Nhị phu nhân thông qua Thiệu gia mua cái gì, tốn bao nhiêu bạc, cho Cung Trung Tố đưa bấy nhiêu bạc, tu sửa phòng tốn bao nhiêu, phía trên đều thật sự rõ ràng. Hiển nhiên chính là một quyển sổ sách chi tiêu chi tiết rõ ràng, bên cạnh còn ghi chú rõ năm đó viện của Cung Nhị phu nhân mua vật với giá cả bình thường. Có rất nhiều, chênh lệch giá gấp vài lần. Cung Viễn Khoa chỉ cho Cung Viễn Hòa nhìn qua sơ sơ một lần, liền nhanh chóng thu hồi, không nói nhiều một câu liền cáo từ rời đi. Cung Viễn Hòa cười nói với Minh Phỉ: "Chu di nương không biết chữ. Chữ phía trên lúc trước là Nhị muội, phía sau đều là Tam đệ, từ ngày tháng nhìn lên, ước chừng là từ lúc Tam đệ chín tuổi bắt đầu tiếp nhận ghi chép. Hài tử này, khó trách phụ thân muốn để hắn đến trong cửa hàng, quả nhiên là một năng thủ* ghi chép tính toán sổ sách. Nàng đừng nhìn hắn bình thường hiền như khúc gỗ, nói đến những thứ này thì rõ ràng đâu ra đấy, trong mắt ta, hắn có năng lực hơn Nhị đệ, Tứ đệ rất nhiều."

* năng thủ: tay thiện nghệ

Minh Phỉ nhớ tới Hàm Nhị thông phòng xinh đẹp đó: "Tại sao hắn nhỏ như vậy, đã có một thông phòng lớn? Thông phòng không ở lại trong phòng hắn, sao cuối cùng hầu hạ trong phòng Chu di nương?"

Cung Viễn Hòa trầm mặc chốc lát, nói: "Có loại phương pháp có thể làm nam tử vô tự (không có con nối dõng), một loại trong đó, là ở lúc hắn rất nhỏ, chuyện mới vừa thông thái, thì cho hắn nữ nhân xinh đẹp. Tham luyến nữ sắc, phương diện kia càng siêng năng, con nối dòng càng mỏng manh, thậm chí có thể không có, dù là có, cũng có thể sống không lâu. Mặc dù ban ngày Hàm Nhị ở nơi đó của Chu di nương, buổi tối vẫn trở về."

Ngoại trừ bên ngoài đánh chết, có một loại phương thức khác loại trừ người không phải nhi tử thân sinh? Làm hắn trầm mê nữ sắc. Khoét rỗng thân thể hắn, thành một phế nhân? Minh Phỉ tự mơ mộng, khó trách Cung Viễn Khoa ra năm không thể đọc sách tốt, thì ra là tâm tư đều đã đặt đến phương diện kia. Liền hỏi: "Phụ thân chẳng lẽ cũng không hỏi qua?"

Cung Viễn Hòa cau mày nói: "Hắn thời gian dài không ở nhà, thẩm nương lại giúp đỡ che giấu, Chu di nương cũng rất lợi hại. Dược thiện có thể hại người cũng có thể cứu người, Hàm Nhị ở bên ngoài là người của thẩm nương, trên thực tế đã sớm thành người của Chu di nương."

Ý tứ này nói là, chiêu này của Cung Nhị phu nhân thất bại. Nguyên lai do Cung Viễn Hòa có quá nhiều thủ đoạn thực chiến, Minh Phỉ kéo Cung Viễn Hòa, nửa nói đùa nửa nói thật: "Còn chàng, thông phòng của chàng đâu? Không phải là hai người? Hay là hơn?" Không thể nào Cung Viễn Khoa đều đã có, người đại ca như hắn còn không có chứ?

"Nàng xem rồi giống không?" Cung Viễn Hòa liếc nàng một cái, kéo chăn che đầu nàng: "Nàng quá rỗi rãnh phải không? Ngủ."

Minh Phỉ quay đầu hạ chăn đắp ở trên đầu xuống, chưa kịp thấy rõ vẻ mặt của hắn. Một đêm không nói chuyện.

Sau khi bước đầu hai bên đạt được hiệp nghị, Cung Nhị phu nhân tạm thời tính không làm ra chuyện xấu gì nữa.

Minh Phỉ cũng không dám lơi là, có rãnh rỗi liền đi qua, ân cần thăm hỏi bưng trà đưa nước nghe dạy bảo, nhất thiết phải không gọi người bên ngoài dâng lên nửa điểm lỗi. Chỉ nhớ kỹ một điểm, mặc kệ thời tiết nóng bức cỡ nào, kiên quyết không ăn bất kỳ canh gì của bên kia, chỉ ngẫu nhiên sẽ ăn hai loại hoa quả tươi đúng thời.

Qua rất nhiều ngày như thế, Chu di nương nóng nảy, thừa dịp một ngày kia khi Cung Nhị phu nhân ngủ trưa, lặng lẽ hỏi Minh Phỉ: "Đại nãi nãi gần đây không trở về nương gia (nhà mẹ đẻ)?"

Minh Phỉ biết Chu di nương quan tâm hôn sự của Cung Nghiên Bích, chỉ nàng không được sớm một chút trở về đi cầu Trần thị, giúp đỡ Cung Nghiên Bích tìm một môn thân tốt. Nhưng nàng và Cung Viễn Hòa đã thương lượng qua, không hề định để cho mẹ con Chu di nương dễ dàng đạt được mục đích, vì vậy ra vẻ hồ đồ: "Lần trước ta mới đi tiễn ca ca, mẫu thân đặc biệt dặn dò ta, không có chuyện gì chung quy không cần chạy về nương gia. Như vậy không tốt. "

Chu di nương cười khan mấy tiếng, nói: "Tứ Tiểu Thư nhà các ngươi không phải sắp xuất giá sao? Bên cạnh phu nhân thân gia (thông gia) còn mang theo một tiểu công tử, chắc hẳn thời điểm luôn luôn bận không qua nổi, đại nãi nãi nên đi tận lực, giúp một tay mới đúng. Phu nhân nơi này, ta sẽ giúp ngươi nói, sẽ không có phiền toái gì."

Minh Phỉ cười nói: "Tạ di nương quan tâm, mấy ngày nữa rồi hãy nói. Đồ cưới Tứ muội đã sớm chuẩn bị tốt. Ngũ đệ ta cũng rất nhu thuận, trong nhà còn có một Tam tẩu có thể giúp đỡ, mẫu thân hẳn không bận đến không qua nổi. Nếu nàng cần, tự nhiên sẽ phái người tới gọi ta."

Trong mắt Chu di nương hiện lên một tia sắc khí tức giận, miễn cưỡng chống đỡ cười nói: "Cho dù cái này không vội, phu nhân thân gia cũng rất nhanh phải đi Đăng Châu, chuyến đi này không biết năm nào tháng nào mới có thể gặp mặt, đại nãi nãi nên đi bồi nhiều mới đúng." Lại đưa một thuốc sáp qua, nhỏ giọng nói: "Chỗ này của ta có viên thuốc, thiên kim khó có được, vừa đúng cho nãi nãi bồi bổ thân thể."

Tay áo Minh Phỉ đi phía trước, lấy thuốc sáp vào trong tay áo, cười nói: "Ta không dám ăn thuốc lung tung, nhưng mà nếu là di nương cho, tất nhiên là không có vấn đề. Ta cầm đi trước."

Cung Nghiên Bích từ trong nhà đi ra cười nói: "Phu nhân tỉnh, hỏi tẩu tẩu có tới không. Nói muốn dạy tẩu tẩu quy tắc sổ sách, tính sổ."

Minh Phỉ vội vàng vào phòng, một chuyện Cung Nhị phu nhân nói muốn dạy nàng quản lý trên phương diện làm ăn, nói nhiều ngày như vậy, chỉ có sấm mà không mưa, hôm nay cuối cùng muốn tới điểm thực chất?"

"Hôm nay trước hết học quy tắc sổ sách, tính sổ thôi. Những thứ cánh trên này về sau lại học điểm khác. Ngươi tính toán sổ sách, cũng biết những năm này nhà chúng ta có bao nhiêu không dễ dàng, đến lúc đó đại gia nháo lên, trong lòng ngươi cũng cân nhắc." Cung Nhị phu nhân nghiêng dựa trên yết, nửa điểm tinh thần cũng không có.

Chu di nương cẩn thận trong một chậu nước từ góc phòng lấy ra một cái chén lớn hai tầng, lấy nắp chén, từ bên trong lấy ra một cốc màu hồng nhạt xinh xắn lách cách khép lại, dùng muỗng bạc tập trung khuấy khuấy ở bên trong, đôi tay cẩn thận từng li từng tí dâng lên: "Phu nhân, canh bát trân (tám loại thức ăn quý giá) ôn hoà này, vừa lúc. Lúc này ngài dùng hay là chờ lát sau?

Cung Nhị phu nhân nhìn thấy chén canh kia, trong mắt phóng ra ánh sáng, không đợi nàng đưa lên liền vươn tay đi đón: "Nếu ôn hoà, dĩ nhiên là dùng ngay lúc này." Rất nhanh dùng hết canh, thỏa mãn nói: "Thủ nghệ của ngươi càng phát ra tinh tiến, cũng không làm sao có thể nếm ra mùi thuốc."

Chu di nương mừng rỡ nói: "Thật sao? Tạ phu nhân tán dương." Minh Phỉ tò mò hỏi: "Canh bát trân này dùng nguyên liệu gì, có công dụng gì?"

Chu di nương thuộc như lòng bàn tay: "Dùng đương quy, thục địa, xuyên khung, bạch thược, đảng tham, phục linh bạch thuật, chích cam thảo. Dùng lâu có thể khí huyết song bổ, muốn mùi vị cây mạt dược (một vị thuốc Đông y), liền thêm một bì (da) hồng đạo thuần, thịt gà chín, canh liền tốt rồi. Nếu không thích âu (chim hải âu), cũng có thể bỏ cá hoặc là sườn, chân gà, lại thêm chút đậu phụ nhiều lớp vân vân, mùi vị sẽ tốt hơn. Không thích canh thịt, cũng có thể dùng táo đỏ, cẩu kỷ tới hầm ngọt canh."

* Đoạn là các vị thuốc Đông y nên mình không hiểu rõ.

Cung Nhị phu nhân thấy Minh Phỉ cảm thấy hứng thú, nhàn nhạt nói: "Còn nữa không? Cũng để cho đại nãi nãi nếm thử. Nếu thích, về sau nơi này của ta làm tất cả đều đưa cho ngươi một phần."

Minh Phỉ vội vàng khoát tay: "Tạ thẩm nương, ta chính là hỏi phương thuốc một chút, muốn mẫu thân ta cũng biết chút tới dùng." Lại hỏi Cung Nghiên Bích muốn giấy bút, tại chỗ ghi nhớ phương thuốc.

Chu di nương cười nói: "Cái canh này, rất phổ biến, chỉ cần hỏi đại phu một chút, đại phu cũng biết. Thật ra danh tiếng lừng lẫy chính là mấy vị phía sau trong thuốc."

Cung Nhị phu nhân nói: "Phương thuốc bình thường, anh kiện tại thủ nghệ cùng dựa vào vị. Chẳng thế một cỗ mùi thuốc, ăn thời gian dài, sẽ sinh chán ghét." Minh Phỉ ghi nhớ phương thuốc cùng cách làm, lại chăm chú hỏi Chu di nương: "Bao lâu dùng một lần?"

Chu di nương cười nói: "Sau khi chấm dứt nguyệt sự là có thể dùng, mỗi ngày hai lần."

Minh Phỉ nhìn Cung Nhị phu nhân sau khi uống canh vào tinh thần minh hiển rất nhiều, không nhịn được lại nhìn cái cốc uống đến sạch nhiều hơn. Nàng nhớ Hoa ma ma đã từng nói, cho dù là phương tử tốt nhất, cũng phải xem tỷ lệ phối chế các vị thuốc. Một cái nhiều một chút, một cái ít một chút, đó chính là công hiệu hoàn toàn khác biệt, dùng ở trên thân những người khác nhau, sinh ra kết quả cũng hoàn toàn khác nhau. Cái thứ thuốc bổ này, cũng không phải có thể ăn lung tung.

Cung Nhị phu nhân cố ý gây khó dễ Minh Phỉ, lục ra sổ sách trong nhà mười năm trước cho Minh Phỉ xem, kêu nàng học để ý một lần, tính toán một lần, Minh Phỉ cũng không từ chối, tiếp nhận liền bắt đầu tính toán, đánh bàn tính giống như ma lưu (lưu loát).

Sau khi Cung Tịnh Kỳ ngủ trưa tới đây, thấy thế vô cùng giật mình: "Tẩu tẩu lúc nào thì học linh hoạt môn này?" Lại nhìn sổ sách không khó hiểu, dù sao Minh Phỉ đi theo Trần thị học quản gia đã nhiều năm, thế nhưng đánh bàn tính, không phải nói nhà quan lại, dòng dõi thư hương, nữ tử không phải vụn dùng bàn tính sao?

Minh Phỉ cười nói: "Đi theo Kim Trâm học, đánh không tốt, làm chuyện cười cho muội muội." Cái gọi là điêu khó (xảo quyệt khó khăn), là muốn bị người xảo quyệt thật sự cho rằng việc khó, khó chịu hơn nữa, vậy mới gọi làm khó dễ. Nếu nàng học được xem sổ sách, quản lý sổ sách, chính mình tính sổ lợi hại, tương lai trong tay chính là có nhiều cửa hàng và điền địa hơn nữa, nàng có năng lực sợ người nào? Gảy bàn tính sao, ưu nhã không ưu nhã, Cung Viễn Khoa không quan tâm, nàng cũng không quan tâm, chủ nghĩa thực dụng cao nhất.

Cung Nhị phu nhân nghe thanh âm bàn tính rung động đùng đoàng, ngược lại không bình tĩnh, nhỏ giọng nói với Cung Tịnh Kỳ: "Ngươi nói bảo nàng quy tắc sổ sách, tính sổ, nàng giống cái dáng này, một ngày có thể dễ dàng làm hết đến mười bản, có bao nhiêu có thể bị nàng tính? Hơn nữa càng đến đoạn sau, ta càng sợ nàng làm ra cái gì." Mặc dù những thứ sổ sách kia đều lau sạch, nhưng mà không loại trừ bị nhân vật lợi hại nhìn ra được nguy hiểm. Cung Tịnh Kỳ cười: "Mẫu thân lo lắng cái gì? Mấy ngày nữa ngài hãy nói nàng gảy bàn tính nhao nhao làm ngài mệt, cho nàng ở phòng thu chi bên kia làm một gian phòng, gọi nàng đi nơi đó ngồi tính. Sau đó......" Nàng phục ở trên lỗ tai Cung Nhị phu nhân nhẹ nhàng nói mấy câu.

Cung Nhị phu nhân mừng rỡ: "Đúng nha, ta đây là hồ đồ ta làm sao lại không nghĩ đến cái này."

Minh Phỉ làm đến giờ Dậu mới buông sổ sách trong tay xuống trở về chuẩn bị cơm tối, rửa mặt đổi y phục, phân phó dưới bếp làm cơm tối, tự cầm thuốc sáp Chu di nương đưa cho đến xem, nhưng mà là một tấm giấy vay nợ có người vay tiền Cung Nhị phu nhân, tổng cộng hai ngàn lượng bạc, người lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên giấy) gọi Chu Cương. Minh Phỉ cẩn thận mang giấy vay nợ khóa kỹ, tính toán đợi sau khi Cung Viễn Hòa trở lại lại nói.

Ai ngờ Cung Viễn Hòa lại không về nhà đúng hạn, lại là Tẩy Bình báo lại: "Đại gia mời mấy người bằng hữu đi Xan Hà Hiên, Tiết tổng quản cũng đi theo. Thỉnh buổi tối nãi nãi chuẩn bị canh giải rượu nhiều một chút, không cần chờ hắn, ngủ lại là được."

Minh Phỉ đuổi Tẩy Bình đi, để cho người bày cơm. Hoa ma ma mất hứng: "Đại gia suốt ngày chạy bên ngoài nhà cuối cùng, đây bao lâu không ở nhà ăn cơm tối rồi hả? Thích uống rượu về nhà cùng nãi nãi uống xoàng mấy ly chẳng lẽ không được?"

Minh Phỉ cười nói: "Ma ma, từ trước đến nay hắn thích kết giao, bằng hữu nhiều, thường hẹn cùng đi ra ngoài uống rượu ăn cơm nói chuyện cũng là bình thường."

Hoa ma ma cũng biết phương diện này nam nhân là không quản được, cũng không thể quản, trong lòng vẫn không cao hứng: "Hắn bận rộn nữa, cũng nên rút ra chút thời gian bồi ngươi đi."

Minh Phỉ cười không nói, Hoa ma ma mới thu tức, nói: "Hôm nay ngươi không ở nhà, phu nhân cho người tới đây, nói là Tứ Tiểu Thư phải xuất giá, có chuyện muốn cùng ngươi thương lượng, mời mấy ngày nay ngươi có rảnh rỗi đi qua một chuyến."