Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân

Chương 164







Chương 164
Đợi sau khi Thương Thần Nho và Triệu Đình Hành rời khỏi, Thương Mặc bị Triệu Mạt Thương đỡ nằm xuống, con mắt nhìn trần nhà, một lúc lâu, bỗng nhiên sâu kín mở miệng nói, "Bỗng nhiên em có loại cảm giác chúng ta đều bị đùa cợt."
"Hử?" Đang giúp nàng kéo tốt chăn động tác trên tay dừng một chút, "Nói như thế nào?"
"Em luôn cảm thấy, ba ba em và chú của chị hình như đang bí mật làm cái gì đó." Thương Thần Nho và Triệu Đình Hành chỉ là đến xem nàng, nói nói mấy câu liền đi, nhưng Thương Mặc chung quy lại cảm thấy là lạ ở chỗ nào, "Luôn cảm thấy bắt đầu từ lần kia tòa nhà gặp chuyện không may, rất nhiều chuyện chính là do bọn họ bố trí."
Ngồi vào bên giường, kéo qua tay của nàng, Triệu Mạt Thương nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng xoắn xuýt vo thành một nắm, trong mắt hiện lên ôn nhu, "Nghĩ đến những chuyện này để làm gì, đều đã đi qua rồi không phải sao. "
Giương mắt nhìn cô, Thương Mặc suy nghĩ một chút, nở nụ cười, "Ừ. "
Thương Mặc ở trong bệnh viện nửa tháng, trong nửa tháng này, Triệu Mạt Thương chỉ cho phép nàng ngẫu nhiên hôn hôn ôm ôm một cái, muốn làm thêm chút nữa cũng không cho, làm cho Thương Mặc các loại ai oán.
"Bảo bối ~~ ôm thêm cái nữa ôm thêm cái nữa đi mà....." Ngày hôm đó, thời điểm Lệnh Hồ Huyên đẩy cửa vào, đập vào mắt chính là dáng vẻ Thương Mặc đáng thương lay lay cánh tay Triệu Mạt Thương, giọng nói kia ngọt ngào khả ái làm cho cả người nàng nổi da gà.
Tay nắm thật chặt tay Linh Lung, Lệnh Hồ Huyên quay đầu, cùng đồng dạng bị dáng vẻ kia của Thương Mặc dao động đến - Linh Lung liếc nhau, hắng giọng một cái, làm cho hai người trong phòng có thể chú ý tới các nàng.
Thương Mặc ngẩng đầu nhìn đến Lệnh Hồ Huyên vẻ mặt tươi cười ý vị thâm trường, trên mặt nóng lên, thu tay về ngồi xuống, "Huyên tỷ, Linh Lung, hai người sao lại tới đây?"
"Thiếu chủ bị thương, chúng tôi có thể không tới sao?" Lệnh Hồ Huyên cười híp mắt liếc Triệu Mạt Thương ở bên kia, "Thiếu chủ thoạt nhìn tựa hồ khôi phục rất tốt. "
Sờ sờ cái mũi, Thương Mặc lén lút liếc nhìn Triệu Mạt Thương, thấy cô rất bình tĩnh mà cầm cái ghế cho Lệnh Hồ Huyên và Linh Lung ngồi, lại đi rót nước, bĩu môi, "Cũng đã tốt rồi, bác sĩ rõ ràng nói có thể xuất viện. "
Tuy nàng rất vui vẻ bởi vì Triệu Mạt Thương yêu thương nàng như thế, nhưng mà lần này thật là quá mức rồi, rõ ràng có thể xuất viện rồi, rõ ràng nàng có thể đi lại được rồi, Triệu Mạt Thương còn không cho phép nàng không có sự cho phép của cô không được xuống giường.
"Vốn dĩ em có thể xuất viện sớm một chút." Triệu Mạt Thương đem hai chén nước đưa cho Lệnh Hồ Huyên và Linh Lung, giọng nói nhàn nhạt, "Ai bảo em muốn ở toà án liều chết chống đỡ hai giờ làm cho tổn thương nặng hơn. "
"Em....." Thương Mặc thật là vô tội mà nhìn Triệu Mạt Thương ngồi vào bên cạnh mình, chống lại đôi mắt lóe hàn quang lạnh như băng của chị ấy, không dám nói nhiều nữa ngoan ngoãn cúi đầu, "Em sẽ ngoan ngoãn dưỡng thương. "
Rõ ràng bác sĩ đã nói ngày đó máu đã ngừng chảy, bị thương không nặng a, nhưng mà Triệu Mạt Thương không nên nói nàng xằng bậy làm cho tổn thương thay đổi nghiêm trọng, rõ ràng chính là phạt nàng mà. Thương Mặc âm thầm ở trong lòng nói thầm, tay kéo ga trải giường, bộ dáng kia cho Lệnh Hồ Huyên cười đến nheo lại mắt.
Đã sớm biết Thương Mặc ở trước mặt Triệu Mạt Thương rất ngoan, không nghĩ tới bây giờ đã ngoan thành như vậy, thực sự là thú vị. Năm đó người kia luôn là ai cũng đều không tin đối với người nào cũng đều nhàn nhạt - Thiếu chủ, cư nhiên biến thành dáng vẻ như hiện tại.
Cửa lần nữa bị đẩy ra, Thương Thần Nho từ bên ngoài đi tới, Lệnh Hồ Huyên và Linh Lung sớm đã nhận được tin tức ông không chết, cũng không kinh ngạc, đứng lên kêu một tiếng bang chủ. Thương Thần Nho gật đầu, đi tới bên giường, "Đại khái ngày kia có thể làm phẫu thuật. "
"Tốt. " Triệu Mạt Thương gật đầu, mà Thương Mặc ở một bên không hiểu ra sao cả hỏi, "Cái gì phẫu thuật?"
"Bác trai tìm được một bác sĩ tên Bá Khang rất nổi danh, ông ấy đã xem qua bệnh của em, cho rằng có thể chữa được." Triệu Mạt Thương ôn nhu vuốt ve gò má của nàng, nhìn nàng một bộ ngẩn ngơ, cười yếu ớt.
Theo bản năng giơ tay lên sờ sờ máy trợ thính, Thương Mặc mê man mà nhìn Triệu Mạt Thương, một lúc lâu, quay đầu nhìn Thương Thần Nho, mở miệng, tiếng nói khàn khàn, "Thực sự?"
"Thực sự. " Thương Thần Nho từ ái nhìn con gái mình, "Mấy năm nay ta một mực tìm, trước đó vài ngày Triệu thúc thúc của con nói rốt cuộc đã tìm được. "
Thương Mặc như trước ngơ ngác ngây ngốc mà ngồi, tay còn đặt ở trên máy trợ thính khẽ vuốt, Triệu Mạt Thương đau lòng nhìn dáng vẻ xuất thần của nàng, tay nắm chặt bàn tay đặt ở trên lỗ tai của Thương Mặc, nhẹ nhàng nhéo nhéo. Thương Mặc trở lại bình thường, ngẩng đầu nhìn cô, lại nhìn ba ba của mình, dùng sức gật đầu, "Dạ!"
Gật đầu qua đi, tay còn bị Triệu Mạt Thương nắm, Thương Mặc mới cúi đầu, phảng phất tựa như nhớ tới cái gì lại chợt ngẩng đầu, "Cảm ơn Triệu thúc thúc. "
" Tiểu Đản ngốc....." Triệu Mạt Thương nhìn bộ dạng khiêm tốn này của nàng, dáng dấp có chút không quen xoa bóp hai má mềm mềm của nàng.
"Tối nay chính con nói lời cảm tạ với Triệu thúc thúc của con đi." Thương Thần Nho nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, lắc đầu, lại quay đầu nhìn Lệnh Hồ Huyên cùng Linh Lung, ánh mắt rơi vào hai bàn tay đan vào nhau của Lệnh Hồ Huyên và Linh Lung, thở dài, "Đợi mọi chuyện kết thúc, sau khi trở về liền tổ chức hôn lễ cho các con."
Dù Lệnh Hồ Huyên gặp rất nhiều cảnh tượng hoành tráng, đã quen các loại các dạng xã giao, lúc này cũng đỏ mặt, thoáng ngượng ngùng mà liếc nhìn Linh Lung đã mặt đỏ tới mang tai, định thần một chút, thoải mái nói, "Cảm ơn Bang chủ. "
"Ừ." Thương Thần Nho nhàn nhạt gật đầu, "Ngược lại Mặc Nhi và Mạt Thương cũng cần phải lập gia đình, liền tổ chức cùng nhau đi...... Hay các con muốn từng đôi từng đôi một hả?"
Lúc này, khuôn mặt của Thương Mặc và Triệu Mạt Thương cũng đỏ, một phòng bốn cô gái đối diện lẫn nhau, thật lâu, một người cũng đều không nói gì.
"Con và Tiểu Đản đều có thể. " Triệu Mạt Thương liếc nhìn Lệnh Hồ Huyên, giọng nói bình thản.
"Đến lúc đó rồi hãy nói. "
Lúc xế chiều, Lệnh Hồ Huyên cùng Linh Lung đã trở về khách sạn, Thương Thần Nho đem Triệu Mạt Thương gọi đi không biết giao cho cái gì, Thương Mặc tự mình một người nằm ở trên giường ngẩn người. Bỗng nhiên biết lỗ tai của mình có thể chữa khỏi, thực sự làm cho nàng có chút khó có thể tiêu hóa tin tức này. Nàng còn tưởng rằng mình phải mang máy trợ thính cả đời, nhưng mà bây giờ....
Thương Mặc biết mình hẳn nên vui vẻ mới đúng, nhưng lại cảm thấy có loại cảm giác kỳ quái ở trong lòng tràn lan.
Cửa bỗng nhiên bị gõ vang, Thương Mặc sửa sang lại tâm tình, giọng nói bình tĩnh, "Mời vào."
Nếu như là Triệu Mạt Thương hoặc là Thương Thần Nho bọn họ, chắc là sẽ không gõ cửa, nàng sẽ không để cho ngoại trừ mấy người kia ra thấy được vẻ mềm yếu của nàng. Chỉ là.... Người tiến vào, lại là Triệu Đình Hành.
Luống cuống tay chân từ trên giường ngồi xuống, Thương Mặc vừa muốn xuống giường, Triệu Đình Hành ba chân bốn cẳng đi qua, đỡ lấy nàng, "Chớ lộn xộn, chờ lát nữa Mạt Thương sẽ trách người làm chú như ta nha."
"Cháu...." Hai má Thương Mặc ửng đỏ, giọng nói có chút trầm thấp, "Sẽ không.... Chú...."
"Ừ......" Triệu Đình Hành cười cười, vỗ vỗ bả vai của nàng, "Ngồi xuống đi, không cần đứng lên. "
"Cháu.... Cháu giúp ngài rót nước. " Thương Mặc chưa từng có như vậy mà đối diện người nhà của Triệu Mạt Thương, lúc trước là bởi vì thái độ của Triệu Đình Vĩ và Đan Trác, vì vậy chưa từng có nghĩ tới như vậy, nhưng Triệu Đình Hành bất đồng, nàng biết Triệu Đình Hành đối với Triệu Mạt Thương mà nói trọng yếu bao nhiêu, vì vậy, cực lực muốn cho chú ấy có một cái ấn tượng tốt, lại cũng không hiểu lắm nên làm như thế nào.
"Không cần, nhanh ngồi xuống, Mạt Thương nói thương thế của con còn chưa khỏi." Triệu Đình Hành lôi cái ghế ngồi xuống, "Ta chính là muốn cùng con một chút, chớ khẩn trương. "
"Dạ.... Dạ...." Thương Mặc dùng sức gật đầu, thấp thỏm nhìn ông, "Chú cứ hỏi. "
"Ha ha, con cũng gọi ta là chú rồi, ta sẽ không làm khó con." Triệu Đình Hành mỉm cười nói, thật sâu nhìn Thương Mặc, "Hơn nữa....."
Thương Mặc mắt, mũi, môi, đều rất giống Sở Chiêu.
Trái tim đập thình thịch, Thương Mặc vẫn bị vây ở trạng thái khẩn trương, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của Triệu Đình Hành, luống cuống sau một lúc lâu, hít vào một hơi, ngẩng đầu, chống lại đôi mắt mỉm cười kia, "Được rồi, ba ba nói bác sĩ Khang là do chú mời đến, cám ơn ngài. "
"Ah, phải. " Triệu Đình Hành nhìn Thương Mặc, chợt thu lại ý cười, "Thương Mặc, lại nói tiếp, chuyện này cũng có trách nhiệm của ta. "
"A?" Thương Mặc không hiểu nhìn Triệu Đình Hành, hai mắt mê hoặc.
"Có một số việc, ta hy vọng ta có thể chính chính miệng nói cho con." vẻ mặt Triệu Đình Hành nghiêm túc, đứng đắn nhìn Thương Mặc, đôi mắt thâm trầm, "Về mẹ của con."
Thương Mặc nhất thời có chút không biết nên làm sao nói tiếp, bởi vì Triệu Mạt Thương nói qua với nàng chuyện Triệu Đình Hành thích mẹ của nàng, lúc này nàng liền cho rằng Triệu Đình Hành chính là muốn cùng nàng nói chuyện này. Muốn nói cho Triệu Đình Hành nàng đã biết chuyện này, nhưng lại cảm thấy tựa hồ không được tốt, vẫn còn đang quấn quýt, Triệu Đình Hành đã mở miệng, "Mẹ của con vì cứu ta nên mới chết."
Chợt ngẩng đầu, vẻ mặt Thương Mặc không thể tin tưởng vào câu nói vừa rồi.
"Khi đó mẹ con là đi Nam Hải giúp con cầu bùa hộ mệnh, trên đường trở về vừa may đã cứu ta, không nghĩ tới cũng có một nhóm người nhắm vào mẹ con, hai nhóm người hợp lại cùng nhau....." Hai tay Triệu Đình Hành nắm thành quyền, biểu tình thoạt nhìn có chút vặn vẹo, "Ba ba con nguyên bản phái người là đủ, cũng bởi vì ta....."
Thương Mặc lẳng lặng nghe, nét mặt xem không ra bất kỳ tâm tình, thẳng đến Triệu Đình Hành đem hết thảy trải qua nói xong, như trước vẫn duy trì tư thế cũ, một tiếng cũng không phát ra.
"Kỳ thực hai nhóm người đều là người của Thương Lang Bang." Triệu Đình Hành nói, mà Thương Mặc khi nghe được câu này, nắm đấm cũng nắm lại, trên mặt thần sắc rốt cục thay đổi, trong mắt xẹt qua một tia ngoan lệ hung quang, cắn chặt hàm răng, vẫn không nói lời nào.
"Cái kia Thương Lang đã bị ta và ba con tiêu diệt." Triệu Đình Hành thấy nàng như vậy, liền biết mình vừa mới nói đã khiến cho sát ý của nàng nổi lên, thở dài, "Ta và ba con, từ đó về sau quyết định liên thủ, ta hủy dung nhan ẩn vào Thương Lang, ông ấy khổ tâm gây dựng Thanh Long. "
Nắm đấm chậm rãi buông ra, Thương Mặc ngẩng đầu, nghiêm túc đánh giá đạo vết sẹo dữ tợn trên mặt Triệu Đình Hành, ánh mắt phức tạp.
"Năm đó, Thương Lang phái người giết con, chuyện này ta cũng biết. " Triệu Đình Hành đón lấy ánh mắt của Thương Mặc, thở dài lại nói tiếp, "Sau khi ta biết chuyện này lập tức thông tri cho ba ba của con, không nghĩ tới ba ba con lúc đó đang giận con, không có chú ý tới tin tức ta đưa qua ."
Thì ra là thế.
Thương Mặc nghe được câu này, rốt cuộc minh bạch vì sao mỗi lần Thương Thần Nho đều sẽ áy náy thành như vậy.
**********
Rốt cuộc thì mọi chuyện cũng sắp sáng tỏ hết rồi, cũng sắp hết truyện rồi, huhu......