Hiện Đại Hậu Cung

Chương 54: Thái hậu cát tường




Tại một thời không song song, Long Hiên cùng nhóm tiểu thân thân của hắn quan hệ có thể là như vậy:

Long Hiên là ngôi cửu ngũ cao nhất, là hoàng đế bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Nguyên phối của hắn, cũng chính là thanh mai trúc mã trước đây, là Thái Tử Phi khi hắn làm thái tử, là Hoàng hậu nương nương khi hắn làm hoàng đế, Sở Ly.

Dưới Hoàng hậu là tứ phi: Quý phi Trịnh Ân, Đức phi Kỳ Dương, Thục phi Phương Nam, Hiền phi Khải Nhĩ.

Tiếp phía dưới, còn có bao nhiêu tú nữ: Tô Hành, Nhiếp Viễn, Quân Liễm, Ales, Kiều…

Hoàng đế bệ hạ đối với hoàng hậu kính yêu có thừa, vợ chồng son sắt hài hoà, nên các phi tử cũng không dám tạo phản, không dám khi dễ hoàng hậu thoạt nhìn ôn hòa thậm chí hơi hơi có chút yếu đuối này. Hơn nữa, vị hoàng đế này năng lực OOXX rất mạnh, sẽ không để cho nữ nhân hậu cung rỗi rãnh gõ quân cờ chờ hoa rơi, làm rất công bằng, những nữ nhân này cũng đều tự sinh con dưỡng cái, dưới gối không có bất mãn, hậu cung tranh đấu cũng ít đi nhiều. Bất quá, trong lòng nhóm hậu phi vẫn có cái gai nho nhỏ, hoàng đế bệ hạ trộm nuôi ngoại thất, một tiểu nam hài tên là Tô Thư nghe nói là quốc sắc thiên hương, hơn nữa tính tình trầm tĩnh nội liễm, rất ngại gặp người, một bộ dáng dàng thấy càng thương, quả nhiên là nam sắc báu vật trời sinh, là kẻ gây tai hoạ.

Các phi tử nhắc tới kẻ gây tai hoạ này liền nhịn không được nhíu mày, lo lắng hoàng thượng của các nàng ‘rẽ ngang’, sẽ không liếc nhìn đến nữ nhân nữa. Đáng tiếc, hoàng thượng cao cao tại thượng, sao các nàng có thể khuyên nhủ được đây?

Trịnh Quý phi nói: “Nên tìm một ai đó đè ép lại hoàng thượng!”

Kỳ Đức phi dè bỉu: “Tiên hoàng sớm đã qua đời, các vị thái phi đang an dưỡng tại Vĩnh Thọ cung đều nghe hoàng thượng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, đừng nói trong hoàng cung này, có phóng nhãn khắp thiên hạ, kiếm đâu ra người đè ép được hoàng thượng?”

Phương Thục phi là một nữ nhân coi trượng phu như trời, “Kỳ thật hoàng thượng nói Tô Thư rất biết điều, sẽ không tạo thành nguy hại cho chúng ta, hoàng thượng cũng chỉ là nhất thời tò mò mới mẻ. Dù sao nam nhân cùng nữ nhân cũng bất đồng, chờ hắn qua hai mươi tuổi, không chừng hoàng thượng cũng chán ghét, hắn không có gì để dựa vào, chúng ta còn sợ hắn sao?”

Khải Nhĩ Hiền phi luôn luôn lạnh nhạt, không them quan tâm hoàng đế phong lưu kia qua đêm nơi nào, “Thích giọt liền động giọt, liên quan gì đến ta!”

Nhóm tú nữ tha thiết mong chờ còn chưa được hoàng thượng sủng hạnh, sao có thể chịu được ngài bị một tên tiểu mao đầu đoạt mất, đều thừa cơ thuyết phục hoàng hậu, nói lỗ hổng này không thể để, sau này còn không biết sẽ xuất hiện bao nhiêu mỹ nam tử đâu, không thể để hoàng đế bị dạy hư đi.

Sở Hoàng hậu cân nhắc thật lâu, mới cẩn thận nói: “Kỳ thật, cũng không phải là không có ai có thể ép được hoàng thượng.”

“Hả?”

“Cái gì?”

“Là thế nào?”

“Có người? Là ai?”

Cả đám tần phi nhất thời rối loạn, một trận náo nhiệt rầm rầm.

“Chuyện này quan hệ đến thân thế hoàng thượng, các ngươi quản kỹ miệng lưỡi mình cho ta.” Sở Hoàng hậu nhíu nhíu mày nói, “Nghe nói, hoàng thượng không phải do Tiên hậu sinh.”

“Oa!”

“Thật hay giả vậy?”

“Vậy là ai sinh? Ai sinh?”

“Nghe nói năm đó Tiên hoàng lúc đi săn, kỵ mã du cương, kết quả xông lầm vào một sơn cốc, ở đó bất ngờ gặp gỡ một vị mỹ nhân, xinh đẹp tuyệt trần, nhất tiếu bách mị sinh, ba nghìn giai nhân cũng không thể sánh bằng. Tiên hoàng đối với nàng nhất kiến chung tình, liền triển khai nhiệt liệt theo đuổi mỹ nhân, cái gọi là liệt nữ sợ triền lang, cuối cùng mỹ nhân vẫn là thuận theo tiên hoàng.”

Nói tới đây, Sở Hoàng hậu xinh đẹp đoan trang ho khan một tiếng, cẩn thận quét nhìn bốn phía, mới hạ giọng nói tiếp, “Nguyên lai vị mỹ nhân kia được thiên địa chi yêu tha thiết, là một người lưỡng tính.”

“Hãn…”

“Thật hay đùa vậy…”

“Này có quá khoa trương không?”

“Tiểu A Ca hết thời, lại muốn làm cái loại này…” (câu này có phải đang nói với tác giả hok nhẩy?!)

“Nói mau nói mau, sau đó thì sao?”

“Tiên hoàng cùng mỹ nhân giao hợp, ngày thứ hai rời giường lại phát hiện giai nhân mất tích, mười tháng sau, giai nhân xuất hiện ở hoàng cung, đem một tiểu oa nhi ném đến trước mặt Tiên hoàng, lại nhẹ nhàng lướt đi.”

“Hóa ra Hoàng thượng là như vậy…”

“Tiên hoàng vì sao không giữ nàng lại?”

“Nàng nhất định ăn thật nhiều khổ, thật đáng thương.”

“Nàng kia hiện tại ở nơi nào? Hoàng thượng biết sự tồn tại của nàng không?”

Sở Hoàng hậu tiếp tục ho khan vài tiếng, “Nghe nói, hoàng thượng mấy ngày vừa rồi mới tìm được tung tích nàng, ngày mai muốn nghênh đón nàng tiến cung.”

Tân nhâm thái hậu phương danh Long Chi Uyên, cũng không tiếp nhận mấy cái danh hào ‘Từ Hi Thái hậu’ hay ‘Tâm Nghi Thái hậu’ gì gì đó. Sáng sớm hôm sau, các cung phi tắm rửa sạch sẽ, thoa hương thoa phấn, mặc xiêm y cao quý, dưới sự dẫn đường của cung nữ, nhất tề đến Từ Ninh cung yết kiến tân nhậm Thái hậu thiên tuế. Từ Ninh cung sau khi sửa chữa rực rỡ hẳn lên, các phi tử hoài nghi toàn bộ trân bảo trong phủ khố hoàng cung đều lấy tới đây. Toàn bộ thái giám cung nữ cũng đều mặc xiêm y mới tinh, hơn nữa mặc phẩm cấp đều ngang bằng hầu cận bên người hoàng thượng. Đi một bước, trong lòng các phi tử càng lúc càng bốc mùi nước chua: Thái hậu đột nhiên xuất hiện này cũng quá may mắn, hoàng thượng chưa từng lo liệu cho bất kỳ nữ nhân nào như vậy, thậm chí tiểu nam sủng kia cũng không.

Hậu phi dáng vẻ đoan trang dựa theo thân phận lần lượt tiến vào chính điện, khóe mắt liếc đến người ngồi trên thượng vị, những người đằng sau cũng không dám giương mắt xem, chỉ theo Hoàng hậu cúi đầu hành lễ, đây là lần đầu tiên chính thức yết kiến, tam khấu cửu bái là tránh không khỏi. Mọi người cùng nhau phục lạy, cùng nhau hô to: “Thái hậu cát tường! Thái hậu kim an! Thái hậu vạn phúc! Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Ai, quy củ chính là như vậy, nhàm chán chết đi được. Lúc sau một tiếng nói thanh lệ vang lên, “Đứng lên đi, đều là phận yếu đuối, quỳ lâu sẽ mệt mỏi. Cấp các vị nương nương khán tọa.”

Hoàng thượng ở bên cạnh cười nói, “Mẫu hậu, các nàng đều là con dâu ngài, quỳ vấn an đều là phải làm, sau này mỗi ngày đều nhờ các nàng giúp đỡ nhi tử tận hiếu.”

Nhóm hậu phi một trận oán thầm, từ trước đến nay trừ bỏ hoàng thượng không quỳ qua người khác, giờ còn phải tiếp tục quỳ dưới người khác. Lúc trước các nàng thầm nghĩ tìm một vị đại nhân vật có thể ép hoàng thượng, lại quên mất vị đại nhân vật  này nếu có thể đè ép hoàng thượng, đương nhiên có thể dễ dàng đè ép các nàng.

“Thôi, nghi thức xã giao đó vẫn là lược bớt đi, ta sợ nhất làm ầm ĩ.” Thái hậu rất khéo hiểu lòng người, “Hơn nữa, như thế nào quỳ có thế ra được hiếu tâm?”

“Dạ phải, mẫu hậu giáo huấn thật đúng, sau này người có gì phân phó cứ việc nói, các nàng ai dám không nghe liền cứ việc giáo huấn.”

Các phi tử càng thêm buồn bực, còn có thứ quyền đó sao? Cái gì gọi là cứ việc giáo huấn a?

“Ta nghe Hoàng hậu nói, ngươi gần đây nuôi tiểu hài tử? Còn vì hắn mà muộn lâm triều?” Thái hậu thiên tuế chậm rãi bắt đầu chất vấn.

“Mẫu hậu, đó là nhi tử nhất thời hoang đường, hiện giờ đã biết sai rồi.”

Ác? A! Nha nha! Nhóm hậu phi lập tức đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ tới các nàng đấu tranh một hai năm, lại không bằng một câu của Thái hậu! Thật sự là đáng sợ!

Bản năng nữ nhân khiến các nàng lập tức ý thức được trước cửa đuổi đi một tiểu lang, phía sau chỉ sợ đã rước vào một lão hổ. Vị Thái hậu này hiển nhiên là kẻ cường hãn a!

Quý phi gan lớn, trộm nhìn Thái hậu, vừa nhìn nhất thời kinh ngạc đến ngây người: trường sam bằng gấm trắng, mái tóc đen dài uốn lượn, khuôn mặt lại càng xinh đẹp đến làm cho người không dám nhìn gần, càng là trọng yếu hơn, nàng thoạt nhìn so với hoàng thượng còn trẻ hơn?

A a a a a!

Nhóm hậu phi đột nhiên minh bạch ý tứ hoàng thượng, có người xinh đẹp như vậy, làm sao còn để ý đến tiểu hậu sinh Tô Thư kia nữa!

Nhóm hậu phi cắn khăn tay, u oán trừng mắt nam nhân cao cao tại thượng kia: không được loạn luân không được loạn luân không được loạn luân không được loạn luân…