Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 57: Liên hoàn cước của Bá Vương




Khiến người khác tức chết không cần đền mạng + Hôn sự này rất đáng tin cậy.

Edit: Thần Phi

Beta: Hy Thái phi.

Lý Duệ nghe vậy thì nhướng lông mày, vẫy vẫy tay, Mộc Lan liền khom người lui ra ngoài.

Tóc của Triệu Yên Dung chỉ hờ hững buộc lại, nàng dựa vào nhuyễn tháp nhìn hắn cười.

Lý Duệ đến gần nàng, ngồi bên giường, tháo búi tóc hơi rối của nàng xuống, mái tóc dài đen nhánh mềm mượt như thác nước đổ xuống đất.

"Nghe nói hôm nay Hoàng Hậu lại đại chấn thư uy [1], thật sự đáng mừng." Lý Duệ cầm một lọn tóc của nàng lên đùa nghịch giữa các ngón tay: "Thái Hậu bị nàng làm tức giận đến mức chóng mặt đau đầu rồi."

[1] Đại chấn thư uy: dáng vẻ tôn nghiêm uy quyền của nữ nhân đứng đầu, áp chế hết tất cả mọi người.

Triệu Yên Dung giải thoát lọn tóc đáng thương của mình ra khỏi bàn tay ác ma của hắn, xoay người nhìn hắn cười nói: "Một chút động tĩnh của hậu cung cũng đều không thoát khỏi mắt thần của Hoàng Thượng. Nhìn người hôm nay vui vẻ như vậy, chỉ sợ tiền triều cũng giành được thắng lợi lớn."

Lý Duệ nghe nàng nhắc đến việc này, liền vui vẻ ra mặt rồi nói: "Ánh mắt Hoàng Hậu thật tinh tường, Vinh Vương thúc thúc quả đúng là một nhân tài." Nói xong, hắn còn giơ ngón tay cái lên với Triệu Yên Dung.

Triệu Yên Dung nghe xong tinh thần tỉnh táo hẳn lên, ngồi dậy, gom vạt áo đang rải rác tán loạn lại, kéo Lý Duệ lên giường ngồi cùng nàng rồi nói: "Như thế nào lại gọi Vinh Vương thúc thúc là một nhân tài? Người mau mau nói cho thiếp nghe một chút."

Hôm nay lâm triều, quả nhiên phe cánh của Thái Hậu lại một lần nữa nhảy ra làm khó dễ, liệt ra mấy tội trạng của Hoàng Hậu, khăng khăng một mực bắt buộc Lý Duệ phải tỏ thái độ, một muốn phế Hậu, hai muốn phế Hậu, ba vẫn là muốn phế Hậu.

Hoàng đế còn chưa kịp lên tiếng, Vinh Vương Lý Khác liền cất bước ra đứng giữa đại điện. Hắn lấy tờ giấy viết đầy chữ từ trong lòng ra, ngông nghênh trải lên trên bàn đá ngọc thạch, tìm tìm bên trong, sau đó ngẩng đầu nhìn vị quan đang làm khó dễ kia nhe răng cười một cái nói: "Ngươi là Lễ Bộ Thị Lang Kim Triều Minh có đúng không?"

Kim Thị Lang vểnh râu mép lên, thi lễ với Vinh Vương, sau đó nói: "Vương gia có gì chỉ giáo?"

"Không dám nhận chỉ giáo. Có điều ngươi vừa nói đức hạnh phụ thân của Hoàng hậu có thiếu sót, không đủ để làm Hậu, có phải ngươi vừa nói như thế không?"

Kim Thị Lang ưỡn lưng thẳng tắp, nghiêm mặt nói: "Đúng là như thế! Phụ thân chơi gái thanh lâu dẫn đến ẩu đả, lại còn dung túng lão thái thái nhục mạ Hoàng Thất. Phụ thân Hoàng Hậu là người thất đức vô lễ như thế này, chỉ bị cắt chức đày đi Hán Trung đã là hoàng ân mênh mông cuộn cuộn. Gia môn của Triệu gia như thế, phụ thân như thế, tổ mẫu như thế, phẩm hạnh của nữ tử Triệu gia có thể tốt đến mức nào, sao có thể xứng với Hậu vị?"

Hắn chưa kịp nói xong, liền cảm thấy trên đầu mình có chút đau đớn. Vinh Vương đã dùng hốt bản [2] đánh vào đầu hắn.

[2] Hốt bản: thẻ bằng ngọc, bằng tre hoặc ngà của quan lại cầm trên tay khi vào triều.

"Kim Triều Minh, ngươi thật lớn mật! Ngươi dám nhục mạ Hoàng thân quốc thích, phải bị tội gì?"

Kim Thị Lang ôm đầu giận dữ: "Điện hạ, vi thần nói nữ nhi của Triệu gia, có liên quan gì tới ngài, vì sao ngài lại động thủ đánh người ngay trước điện như vậy?"

Vinh Vương cười lạnh nói: "Triệu thị là nữ nhi của Triệu Phùng Xuân không sai, nhưng mẫu thân nàng chính là Thái An Huyện chủ, ngoại tổ mẫu là Bình Dương Trưởng Công chúa - cô cô của bổn vương. Ngươi dám hoài nghi phẩm hạnh của Hoàng hậu, còn dám nói ngươi không phải nhục mạ Hoàng thân quốc thích sao?"

"Ngươi nói Hoàng Hậu - ngoại chất nữ của bổn vương phẩm hạnh không đoan chính, nghĩa là nói mẫu thân của nàng phẩm hạnh không đứng đắn, ngoại tổ mẫu của nàng phẩm hạnh không tốt! Ngươi nói ngươi có đáng bị đánh hay không?"

Kim Thị Lang tức giận đến hộc máu: "Tại hạ đang nói Triệu thị không đoan chính, chuyện này có liên quan gì đến mẫu thân và ngoại tổ mẫu của Triệu thị?"

Bùi Nghi ở một bên nhàn nhạt mở miệng nói: "Nói như Kim Thị Lang thì phẩm hạnh của Triệu Phùng Xuân không đoan chính cũng chẳng có liên quan gì đến thê tử và nữ nhi của hắn. Trên người Hoàng Hậu có một nửa huyết mạch Bùi gia ta, ai dám áp đặt tội danh của phụ thân nàng lên người nàng, chính là có thù oán với Bùi gia của ta."

Bùi Nghi nói lời này bình tĩnh đến mức trên mặt cũng không nhìn ra được biểu tình gì, thế nhưng lại khiến cho người nghe sợ hãi trong lòng.

Vinh Vương nhe răng cười nói: "Ta nói ngươi này Kim Thị Lang, cũng đừng giống chó săn của người khác ở nơi này sủa bậy. Chúng ta nói đến ngoại thất mà ngươi an trí (giấu) ở ngõ nhỏ Tam Điều Liễu đi, nghe nói tiểu nương tử kia từng là ca kỹ ở Bình Lương huyện, chắc hẳn lệnh phu nhân còn chưa biết Kim Đại nhân ở bên ngoài kim ốc tàng kiều đâu nhỉ?"

Sắc mặt Kim Thị Lang trắng nhợt, lúc trước hắn còn nghĩa chính từ nghiêm [4] mắng hành vi Triệu Phùng Xuân thất đức suy đồi, lập tức bây giờ lại bị người ta vạch mặt chuyện mình cất giấu ngoại thất.

[4] Nghĩa chính từ nghiêm: vì chính nghĩa và lợi ích chung.

Quan viên trong triều có không ít người nuôi dưỡng ngoại thất, nhưng ngoại thất này của hắn từng là ca kỹ, thuộc loại tiện tịch, lương tịch và tiện tịch không thành thân. Hắn trước sau không thanh bạch, đây là nhược điểm lớn nhất.

Quả nhiên, Vinh Vương vừa nói ra lời này, ánh mắt các đại thần trên triều đình nhìn Kim Triều Minh đều thay đổi.

"Vinh Vương điện hạ đừng tin lời nói bậy, phẩm hạnh của bổn quan chính trực đường hoàng, làm gì có chuyện nương tử ngoại thất chứ?"

Trong lòng Kim Triều Minh run rẩy sâu sắc. Người ta không chỉ biết hắn có ngoại thất, mà ngoại thất từng là ca kỹ, ở ngõ Tam Điều Liễu đều biết rõ.

"Không phải sao?" Vinh Vương cười ha hả: "Là bổn vương nhầm. Ôi trời, không tốt rồi! Bổn vương đã sai người đưa vị tiểu nương tử kia đến quý phủ, trước mắt chỉ sợ là chính thất của ngươi đang thẩm vấn. Nếu nàng không phải ngoại thất của ngươi, đó không phải là đã gây ra hiểu lầm sao?"

Trái tim Kim Thị Lang như sắp vỡ rồi. Thê tử của hắn là thiên kim quan gia, là người cực kỳ kiêu ngạo độc đoán, cho nên hắn mới giấu người ở bên ngoài, không dám mang về nhà. Vinh Vương phanh phui việc này ra, tiểu thiếp da mềm thịt mịn của hắn rơi vào tay cọp cái thì còn có kết cục tốt được sao? Đau lòng muốn chết, nhưng hắn vẫn còn mạnh miệng không chịu thừa nhận. Rốt cuộc Kim Thị Lang cũng biết, tiểu thiếp và con đường làm quan thì con đường làm quan đương nhiên quan trọng hơn nhiều, nên hắn chỉ có thể ngậm chặt miệng.

Hắn lại không có can đảm để tranh cãi với Vinh Vương.

Kim Thị Lang mới vừa lui xuống bên này, thì lại có một lão nhân râu tóc bạc trắng nhảy ra.

Vinh Vương vừa nhìn đã nhận ra, người này họ Tạ, là đệ đệ của tổ phụ bên nhà mẹ đẻ của Tạ thị - chính thê lúc trước của Lý Duệ, hiện tại đang đảm nhiệm học vị Tiến sĩ Hoằng Văn quán, là bậc đại nho được nhiều người tôn kính.

Vừa nhìn thấy Tạ lão xuất hiện, Lý Duệ liền ngồi ngay ngắn lại, trong lòng trầm xuống.

Phải biết rằng Tạ gia là lấy thanh lưu làm nền tảng, lấy nghiêm khắc làm thanh chính (thanh bạch và chính trực), luôn luôn tận tâm tận lực nghiên cứu học vấn, không nghĩ tới hôm nay cũng gia nhập phe cánh của Thái hậu.

Thái hậu thật đúng là lấy cả vốn gốc ra, chuẩn bị đầy đủ, quyết tâm phế bỏ Triệu Yên Dung. Lý Duệ cười khẩy trong lòng, lão bà điên này, cho rằng Triệu Yên Dung ngã xuống thì ghế Hoàng hậu này sẽ đến lượt Chương thị sao? Nghĩ quá dễ dàng rồi...

Thấy Tạ lão đi ra, một đám phe cánh của Thái hậu như uống máu gà, mỗi một người đều sôi sục lên, cho rằng có lão Thái Sơn ra tay, việc này nhất định có thể thành công.

"Lão nhân không có ngoại thất, ta có tư cách nói chuyện này không?" Lúc Tạ lão Tiến sĩ đi ra khỏi nhóm người, cũng không quên trừng mắt dữ tợn với Kim Thị Lang - người có hành vi đọa đức kém cỏi, sau đó run rẩy hành lễ với Lý Duệ.

"Tạm thời lúc này không truy vấn phẩm hạnh Triệu Hậu như thế nào, bây giờ nàng phụ cách mẫu tang (chia li với phụ thân, mẫu thân không còn), là người không được toàn vẹn. Người không được toàn vẹn thì làm sao có thể chấp chưởng hậu cung của bệ hạ, ban phúc trạch cho dân chúng? Hơn nữa, Triệu Phùng Xuân này hành vi không kiềm chế, dù cho bên nhà ngoại của Triệu thị, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu có công với xã tắc, nhưng nàng là họ Triệu, mà không phải là họ Bùi, họ Lý. Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, đã không cùng dòng họ, sao lại có liên quan? Lão thần khẩn cầu bệ hạ phế Hậu, lập nữ nhân khác có đức hạnh phẩm mạo song toàn làm Hậu, chính là phúc của bách tính, phúc của thiên hạ."

Triệu Yên Dung nghe kể đến đây thì nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: "Trong danh sách ta viết cho Vương thúc không có người họ Tạ này. E rằng đây là viện trợ tạm thời mà Thái Hậu kéo tới. Vương thúc không có chuẩn bị, lão già kia lại là người đức cao vọng trọng, chỉ sợ Vương thúc phải chịu thiệt thòi rồi..."

"Ngược lại nàng không cần lo lắng." Lý Duệ nở nụ cười: "Nếu hôm nay không phải Vương thúc ra mặt, đổi lại là tôn thất quý tộc khác, thì đã thiệt thòi rồi. Nàng không biết, Vương thúc chính là người không đặt kỉ cương phép tắc vào trong mắt, lại lăn lộn nhiều năm ở bên ngoài như vậy, nếu như Tạ lão quen thói cậy già lên mặt như thế, hắn sẽ vùng lên đáp trả hoàn toàn không kiêng nể."

"Hả? Vậy Vương thúc nói như thế nào?" Triệu Yên Dung nằm sấp trên ngực hắn, hăng hái thúc giục.

"Nàng đừng vội, đễ Trẫm chậm rãi nói cho nàng nghe."

"Vương thúc người này ư, cũng thật là, không chịu chừa cho người ta một chút xíu thể diện nào." Lý Duệ lắc đầu nói: "Hắn thẳng tính như vậy, tính tình này không biết là giống ai." Sau đó Lý Duệ lại nói tiếp.

Vinh Vương nghe Tạ lão Tiến sĩ nói như vậy, cười lạnh lùng: "Bổn vương nghĩ không biết là ai dám dậm chân ở chỗ này, thì ra là lão già họ Tạ. Thế nào, điệt tôn nữ của ngươi chết sớm, chưa ngồi lên ghế Hoàng hậu nên ngươi không cam tâm trong lòng, không chịu nổi khi nhìn người khác đảm đương vị trí Hoàng hậu hả?"

Tạ lão chưa kịp giơ chân, Vinh Vương sẵn tiện nói: "Ngươi nói Hoàng hậu họ Triệu, không phải họ Lý, cho nên bổn vương không thể biện luận cho nàng được. Tốt lắm, phu gia Hoàng hậu là họ Lý không phải họ Tạ, các ngươi họ Tạ thì cũng nên ngậm mỏ chim lại. Đây là chuyện gia đạo của Hoàng thất, dính dáng gì đến chuyện chim chuột của các ngươi mà chĩa mỏ vào? Từng người trong nhà của mình đều chơi bời không sạch sẽ, mà cũng dám quản chuyện phòng the của Hoàng thất, không thấy nhục nhã mà cũng chẳng biết hổ thẹn!"

"Hoàng sự chính là quốc sự, chúng ta vì Đại Tề mà làm một bề tôi ngay thẳng, sao có thể đứng nhìn quốc sự không thanh sạch mà không nói một lời?" Tạ lão Tiến sĩ nhìn Vinh Vương bằng nửa con mắt cũng không muốn. Dưới cái nhìn của ông, bản thân Vinh Vương có huyết thống không thuần chủng. Mẫu thân là Quận chúa Man bang [5], là người không có văn hóa và học thức, khi nuôi dưỡng nhi tử thì làm sao có cái gì gọi là giáo dưỡng đây? Miệng thì đầy những lời lẽ quê mùa thô tục của con buôn, trong mắt không có tôn ti, lễ pháp, quy củ, chẳng qua chỉ là một con khỉ đeo vương miện, là một người lỗ mãng mà thôi.

[5] Man bang: dân tộc ở phía Nam Trung Quốc thời xưa.

Nhưng con khỉ này cào người cũng rất đau, không những đau, còn thiếu chút nữa là muốn lấy mạng của ông.

"Hoàng hậu là việc có liên quan đến quốc thể, không thể không thận trọng, thỉnh Hoàng Thượng vì thiên hạ mà suy nghĩ, phế Hậu lập Hậu khác." Tạ lão nhân quỳ xuống, dập đầu trên mặt đất, quỳ mãi không đứng lên.

Nhóm đại thần phía sau lập tức ào ạt cùng quỳ xuống.

Lý Duệ nở nụ cười: "Không nghĩ tới hậu cung của Trẫm cũng có nhiều người quan tâm như vậy. Thê tử của Trẫm là ai chỉ có thể do các ngươi quyết định sao? "

"Chúng thần không dám, chỉ là lo lắng nữ tử này sẽ tổn hại đến giang sơn xã tắc Đại Tề. "

"Ý của các ngươi muốn nói, chỉ cần Trẫm không phế Hậu, thì vạn dặm giang sơn này sẽ sụp đổ?" Lý Duệ đứng dậy: "Lão tổ tông dùng xương máu để gầy dựng giang sơn, sẽ bị hủy ở trong tay của Trẫm?"

"Hoàng thượng, người đừng nóng giận." Bùi Nghi đứng bên cạnh Vinh Vương, liếc nhìn các đại thần đang quỳ trên mặt đất một cái, cười lên một tiếng: "Có điều bọn họ vừa nói như thế, ngược lại thần cảm thấy hiểu ra đôi chút. Nếu hủy một quốc gia đơn giản như vậy, hiện giờ xung quanh biên giới Đại Tề ta có mười ba nước. Đối nghịch với Đại Tề có: Địch Nhung quốc, La Sát quốc, Kình Nha quốc, Xiêm La quốc đã lâu vẫn chưa diệt được. Sao chúng ta không chọn một vài nữ nhân đã được đào tạo đưa qua đó, chỉ trong chốc lát đại địch liền có thể bị tiêu diệt, các binh tướng không cần phải đẫm máu liều mạng. Đây chẳng lẽ không phải là kế sách tốt nhất hay sao?"

"Bùi Hầu, việc này liên quan đến vận mệnh quốc gia, sao có thể đùa cợt như thế!" Tạ lão Tiến sĩ tức giận nói.

"Lẽ nào các ngươi không phải cũng đang nói đùa?" Bùi Nghi cười lạnh: "Nhà Chu trước kia mục nát thối rữa, Đế Vương hoang dâm vô độ, thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, là Thánh Tổ Hoàng Đế khởi nghĩa lật đổ vương triều nhà Chu, đổi lấy thời đại thái bình thịnh thế như hiện nay. Phụ mẫu của ta đều mặc giáp phóng ngựa, vì dân mà chiến, không màng sống chết. Trên người bọn họ có ai là không có vết thương chồng chất, ốm đau lẫn lộn hả? Thiên hạ này là vô số tướng sĩ dùng máu để đổi lấy, không phải mấy người văn nhân các ngươi có thể mở miệng nói ra. Nếu rảnh rỗi thì quản lý chính sự nhiều hơn đi, suy nghĩ phải làm như thế nào để bá tánh an cư lạc nghiệp, để quốc khố kho lương dồi dào, không phải ở đây cưỡng ép tranh luận việc gia sự của Hoàng Thượng. Lẽ nào lúc trước Chu quốc diệt vong là do một mình Chu Hoàng Hậu? Chẳng lẽ Hoàng Thượng cũng giống như Ai Đế, là hôn quân bạo chúa vô năng?"

Bùi Nghi quát một tiếng, phía dưới âm thanh khóc lóc kêu oan lại càng tăng thêm.

Vinh Vương Lý Khác ôm cánh tay nhìn bọn họ, cười lạnh một tiếng nói: "Mỗi người các ngươi trước tiên nên lau mông mình sạch sẽ đi đã, bản thân mình trong sạch trở lại rồi mới nói người khác. Hoàng Thượng thánh minh, những chiêu trò vặt vãnh của các ngươi Hoàng thượng đều thấy rõ. Có điều vì quá nhỏ nhặt nên không nhắc đến, chỉ muốn các ngươi có thể tận tâm, vì nước cống hiến, những việc nhỏ không đáng kể kia liền mắt nhắm mắt mở cho qua. Nói thật với các ngươi, hôm nay bổn vương an bài bảy vị nương tử ngoại thất về nơi ở vốn có để gặp mặt chính thê, an bài mười ba đội võ hầu đến các khu mua bán từ đông sang tây để khai nghiệm khố phòng riêng của mỗ gia (chỉ một người có tên nhưng không nói ra), còn có hai vị đại phòng thu chi hiện tại đang kiểm kê bảo vật và đối chiếu sổ sách của ngân hiệu (cửa hàng bạc)... Đương nhiên, còn có mười mấy đơn kiện của dân chúng tố cáo quan lại đang ở chỗ của bổn vương." Hắn dừng một chút, nở nụ cười: "Đến nỗi ngoại thất nương tử là nhà ai, tư khố nhà ai có cái gì, còn có mấy sổ sách mờ ám đang bị kiểm tra của nhà nào, trong lòng các ngươi cũng tự biết. Bổn vương cũng chừa cho các ngươi một chút thể diện, không nói ra ngay tại đây." Nói xong, hắn phe phẩy mấy tờ giấy mỏng trong tay, ánh mắt đảo qua khuôn mặt xám ngoét của đám quan viên, dương dương đắc ý quơ qua quơ lại, sau đó hắn ung dung thong thả gập tờ giấy lại nhét vào trong ngực.

Đây là hắn đang nắm nhược điểm của phần lớn người ở đây, trước mặt Hoàng Thượng mà uy hiếp không chút che đậy.

Thấy chuyển biến tốt, những người này co rụt lại, Tạ Tiến sĩ giận dữ, từ dưới đất đứng dậy, chỉ vào Vinh Vương nói: "Lão phu chính trực đường hoàng, không ngoại thất cũng không tư ô. Ngươi nói thử xem, ngươi muốn làm gì lão phu?"

Vinh Vương ngoáy ngoáy lỗ tai: "Không làm gì cả. Tạ lão đầu, danh tiếng Tạ gia các ngươi liêm khiết trăm năm, thanh danh hơn nửa đời người của ngươi, có thể suy ra được là rất tốt, đừng để tới cuối cùng khi về già lại không giữ được, thanh danh không thể khôi phục, khiến cho ngươi thẹn với tổ tông."

Tạ lão đầu dựng chòm râu bạc trắng lên, mắng: "Lão phu có thể sợ tiểu tạp chủng như ngươi sao?"

Mẫu thân Vinh Vương là ngoại tộc, cả đời hắn hận nhất khi bị người ta nói là tạp chủng. Tạ lão đầu dám vuốt râu hùm của hắn như vậy, quả thật chính là muốn chết.

Hắn duỗi tay xách lão già lên, lạnh mặt nghiến răng nói: "Lão già thối tha, ngươi nói cái gì? Ngươi có gan nói lại một lần nữa trước mặt bổn vương?"

Xương cốt Tạ lão nhân cũng rất cứng cáp, cười lạnh nói: "Nói lại thì như thế nào? Một tạp chủng như ngươi nếu có gan thì giết ta ngay giữa đại điện, để người trong thiên hạ này nhìn một chút, Vinh Vương gia uy phong bản lĩnh bao nhiêu, lại có thể tùy ý giết người giữa điện, gây khó dễ cho quần thần, coi thường Quân thượng! Quả nhiên đúng là không phải dân tộc ta, chắc chắn có ý đồ khác. Lão phu liều một mạng, cũng có thể lưu danh sử sách."

Vinh Vương nghe hắn nói như vậy, ngược lại trở nên bình tĩnh, nhẹ buông tay, thả hắn ra.

"Được lắm? Tạ gia các ngươi đều là thần tử chính trực không sợ chết. Có điều nghe nói trung thần không thờ hai chủ, phụ thân ngươi năm đó là đế sư của Chu triều, bị Ai Đế tàn sát cả nhà, chỉ còn lại mấy người các ngươi trốn thoát, sao lại quy thuận Đại tề?"

Sắc mặt Tạ lão đầu khẽ biến.

VInh Vương lại nở nụ cười.

"Bỏ lại phụ thân mà trốn chạy chính là bất hiếu, rời bỏ chủ cũ mà phò tá chủ khác chính là bất trung. Ngươi cũng nói thử xem, chiếu theo loại người bất trung bất hiếu như vậy, ngươi muốn lưu danh sử sách như thế nào?"

Sắc mặt Tạ lão đầu xanh tím nói rằng: "Chu Vương bất nhân......"

"Bất nhân cũng là chủ cũ của ngươi."

Tạ lão đầu thở không ra hơi, lại nói: "Tạ thị...... Vô hậu......"

"Ngươi cũng không phải là nam nhân duy nhất, lưu lại mấy đứa con cháu đủ rồi, ngươi tuổi trẻ khoẻ mạnh cho dù không thể đi cứu người, thì cũng nên chết cùng với phụ thân và ca ca ngươi."

Tạ lão Tiến sĩ phun ra một ngụm máu tươi rồi hôn mê bất tỉnh.

Vinh Vương giơ hai tay lên, quay về phía chúng thần, cười hì hì rồi nói: "Các ngươi đều nhìn thấy, một đầu ngón tay bổn vương cũng không đụng đến ông ta, là ông ta tự cảm thấy hổ thẹn với bản thân, không còn mặt mũi nào nữa nên mới thổ huyết."

Văn võ bá quan trong điện nhìn thấy đều choáng váng, trơ mắt nhìn Vinh Vương nói mấy câu liền khiến cho Tạ lão Tiến sĩ thanh danh lỗi lạc tức giận đến mức thổ huyết.

Lúc này Tạ lão đầu đang dần dần tỉnh lại, nghe hắn nói câu này, không nhịn được liền gào khóc lớn: "Lão thần không còn mặt mũi nào ở thế gian này mà sống tiếp! Bây giờ lão thần liền đi tạ tội với tiên phụ và tiên hoàng." Nói xong, Tạ lão đầu vùng vẫy bò dậy, muốn đập đầu vào cây trụ lớn giữa điện được khắc chín con rồng bao quanh thân.

Mọi người ba chân bốn cẳng ngăn cản lại, lão già kia chỉ dậm chân khóc lóc kêu gào, nhất định phải đi đập đầu chết.

Vương Thừa tướng hỗ trợ ghìm chặt tay của Tạ lão Tiến sĩ, nhìn Vinh Vương, cười khổ một tiếng: "Điện hạ, ngài mau nói gì đó đi, bằng không lão nhân gia thật không có cách nào để sống nữa. Máu tươi nhuộm đỏ bậc thềm kim điện, truyền đi quả thật là không dễ nghe!"

Vinh Vương ngoáy ngoáy lỗ tai, nghênh ngang đi tới.

Tạ lão cũng không giãy giụa nữa, chờ hắn đến nhận lỗi.

Không nghĩ tới Vinh Vương đến đó hai ba động tác liền giải tán những người đứng ngăn xung quanh ra hết. Hắn chỉ vào cây trụ lớn được khắc chín con rồng bao quanh thân kia, nói với Tạ lão đầu: "Chính bản thân ngươi không muốn sống thì đi tìm chết, bây giờ đã chết cũng là do bản thân ngươi hổ thẹn không thể không tìm chết, không liên quan đến bất kì người nào. Nếu như ngươi chết, lão tử chỉ có thể nói một câu đáng đời."

Tạ lão đầu tức giận đến cả người phát run, lập tức kéo áo choàng lên, nhắm ngay cây cột mà lao đến.

Bùi Nghi ở bên cạnh nói một câu: "Nhi tử của ngươi mới vừa được thăng chức Trưởng Sử, tài cán và năng lực vô cùng xuất chúng, mắt thấy một năm rưỡi nữa liền có triển vọng bổ nhiệm vào Lục bộ [6], tương lai còn có thể tiến vào Chính Sự đường. Nếu như ngươi chết, để tang ba năm... Ba năm a..."

[6] Lục bộ: Lục bộ hay sáu bộ là thuật ngữ chỉ sáu cơ quan chức năng cao cấp trong tổ chức triều đình quân chủ Á Đông, bao gồm: Lại Bộ, Lễ Bộ, Hộ Bộ, Binh Bộ, Hình Bộ, Công Bộ.

Tay Tạ lão run lên, bước chân có chút khựng lại.

"Tôn tử của ngươi năm nay sẽ thi Hương hay là thi Phủ[7]? Đáng tiếc, nghe nói cũng là tài học xuất sắc, ba năm không thể tham dự thi cử làm quan." Bùi Nghi tựa như đang lầm bầm lầu bầu, lắc đầu đi ra một bên.

([7] thi Phủ hay còn gọi là Phủ thí: cuộc thi được tổ chức tại các Châu phủ, tổ chức sau kỳ thì Hương, đỗ thi Hương gọi là Tú Tài, đỗ thi Phủ gọi là Cử Nhân, sau đó lên kinh thành đi thi đỗ thì gọi là Tiến Sĩ, ba người đứng đầu là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa.

Bổn cung chưa tìm được tài liệu cụ thể, cái này đúc kết từ một bộ chính kịch nói về con đường khoa cử của nam chính là nông dân. Hình như lạc đề. Khụ! Các nàng tham khảo tạm vậy.:)))

#HyThaiPhi)

Thân thể Tạ lão đầu mềm nhũn, dứt khoát hôn mê bất tỉnh.

"Vậy là đã xong rồi sao?" Triệu Yên Dung mở to hai mắt.

"Đã loạn thành như vậy nàng còn muốn thế nào nữa?" Lý Duệ cười nói: "Thái y đến Tạ phủ xem qua, lão tiên sinh chỉ là bị tức giận quá độ, không ảnh hưởng đến tính mạng, sợ là còn có thể sống thêm hai mươi năm nữa. Chỉ có điều một năm rưỡi tiếp theo sợ là ông ta không thể thượng triều rồi. Cũng tốt, lỗ tai sẽ được thanh tĩnh."

Triệu Yên Dung suy nghĩ một chút, sau đó bắt đầu cười phá lên.

"Biểu cữu cữu ta đây thật là một nhân tài."

Lý Duệ nén cười rồi nói: "Khiến cho người ta vừa hận vừa sợ, hắn lại có thân phận như vậy, cũng không có cách nào bắt hắn được."

"Một mình Vinh Vương không thể làm được như vậy, trong việc này nhất định cũng có công lao của cữu cữu."

Lý Duệ gật đầu nói: "Đúng vậy! Bùi Hầu và Vương thúc che chở nàng như vậy, Trẫm nợ ân tình của bọn họ."

Triệu Yên Dung nhìn hắn một cái, đưa tay xoa nhẹ mi tâm giữa hai hàng lông mày của hắn, nhỏ giọng nói: "Chàng không phải là đang muốn nói vì điều gì mà Vinh Vương chịu thay thần thiếp nói chuyện như vậy đúng không? Có phải chàng lo lắng hắn và cữu cữu qua lại thân cận với nhau quá mức? Ở đây đích thị là có nguyên do."

Lý Duệ có chút lo lắng. Vinh Vương từ trước đến nay luôn luôn biết điều, rời xa triều đình. Lúc này Lý Khác trở về, hành sự không khỏi có chút kiêu căng, sẽ khiến cho người khác cảm thấy hắn chính là đang muốn trở lại triều đình. Lý Khác làm việc không chịu gò bó, nhưng thật sự cũng có chút bản lĩnh, trong tôn thất không ít người tin phục hắn. Hơn nữa tâm tư Bùi Nghi thâm trầm, đi một bước tính mười bước, nếu này hai người này thân thiết với nhau quá mức, hắn cũng khó tránh khỏi sinh ra cảm giác đề phòng.

"Vương thúc và cữu cữu cùng nhau lớn lên." Triệu Yên Dung than một tiếng: "Người không cảm thấy hắn thể hiện quá rõ ràng trong chuyện của Triệu gia, tâm tư cũng hăng hái nhiệt tình quá mức sao?"

Lý Duệ nhìn nàng.

"Thần thiếp là đang cảm thấy... " Triệu Yên Dung ranh mãnh liếc hắn một cái, kề miệng sát tai hắn nhỏ giọng nói một câu.

"Cái gì? Nàng nói hắn nhìn trúng mẫu thân nàng?"

"Đừng có lớn tiếng!" Triệu Yên Dung vội vàng che miệng hắn: "Người nhỏ giọng một chút! Để người ta nghe thấy thì sao có thể thành được?"

"Chuyện gì thế này?" Lý Duệ điều động toàn bộ bát quái thần kinh, lôi kéo thê tử đi vào trong phòng, ngồi trên giường: "Mau nói cho Trẫm nghe một chút."

Triệu Yên Dung kể lại chuyện Vinh Vương đến Chiêu Dương điện tặng lễ, bị mình khiêu khích vài câu liền chạy tới đánh Triệu Phùng Xuân cho Lý Duệ nghe.

Lý Duệ nghe xong hít một hơi: "Trẫm còn nghĩ là ai to gan lớn mật như vậy, dám lấy bao tải trùm Hộ Bộ Thượng Thư đánh một trận, vốn cho là Bùi Hầu làm, không nghĩ tới sẽ là Vương thúc..."

"Cữu cữu ta là người âm hiểm như vậy, sẽ không dùng loại thủ đoạn thô bạo như thế. Nhất định là hắn âm thầm chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, muốn để cho phụ ta thân bại danh liệt, chết cũng không biết là chết như thế nào." Triệu Yên Dung cũng không hề áp lực việc nói sau lưng trưởng bối của mình: "Coi như là Vương thúc đánh bậy đánh bạ như thế, nhưng đã cứu phụ thân ta một mạng."

"Như thế nào? Chẳng lẽ Bùi Hầu còn muốn cho mẫu thân nàng trực tiếp biến thành quả phụ?"

"Làm quả phụ thì có cái gì không tốt?" Triệu Yên Dung lườm hắn một cái nói: "Tằng tổ mẫu của người cũng không phải là quả phụ sao? Tâm địa của cữu cữu so với Vương thúc còn ác hơn nhiều! Phụ thân ta trừ Đoạn thị ra thì sẽ không nạp thiếp, sao có thể vô duyên vô cớ mê mẩn kỹ nữ được? Nếu không phải có người tận lực an bài, thần thiếp sẽ không tin. Dựa theo suy nghĩ của ta, sợ là cữu cữu dự định trước tiên nháo loạn Triệu gia, trong phủ ngày đêm chó gà không yên, nhân cơ hội giết chết tổ mẫu ta và Đoàn thị, khiến cho từng người thân của phụ thân ta đều mất đi, cuối cùng là sử dụng biện pháp thần không biết quỷ không hay mà lấy mạng phụ thân ta. Như vậy toàn bộ Triệu gia đều rơi vào tay mẫu thân ta, nàng cũng được thanh nhàn, hoặc là chính mình sống tiếp, hoặc là tái giá với người khác cũng sẽ không để lại tai họa về sau."

Lý Duệ hít vào hai hơi, suy nghĩ cẩn thận một chút nói: "Giống như là chuyện mà Bùi Hầu có thể làm."

"Đúng vậy! Nếu như thế, mẫu thân ta, còn có thanh danh của ta đều có thể được bảo vệ rồi, cũng sẽ không có chuyện ta rơi vào tình cảnh bị trong cung lẫn ngoài cung làm khó dễ như hôm nay. Cữu cữu là thật tâm nghĩ cho ta, chỉ tiếc bị Vương thúc cầm gậy khuấy đảo biến nước trong thành vẩn đục."

Lý Duệ nhìn nàng, qua một lúc lâu mới nói: "Thế nhưng Trẫm lại cảm thấy là do nàng cố ý?"

Triệu Yên Dung thản nhiên trả lời nói: "Tất nhiên là cố ý. Biện pháp của cữu cữu tuy rằng có thể bảo toàn danh dự của chúng ta, nhưng làm tổn hại đến âm đức. Phụ thân và tổ mẫu ta quả thật không tốt, nhưng suy cho cùng thì ông ta cũng là thân sinh của ta và Uyển Dung. Đáng giận đáng trách nhưng cũng không đến mức phải chết. Nếu bị cữu cữu tính kế giết chết như vậy, tương lai ba mẹ con chúng ta phải đối mặt với ông ấy như thế nào? Việc này nếu ta không biết thì còn được, ta cũng không phải người dễ lừa gạt như mẫu thân ta. Ta đã biết rõ cữu cữu muốn giết phụ thân ta, ta còn có thể trơ mắt nhìn sao? Cữu cữu là người thân của chúng ta, ta không muốn đoạn tuyệt tình nghĩa với hắn, cũng không muốn cữu cữu vì chuyện này mà tổn hại đến âm đức. Giáo huấn một phen, để phụ thân ta ăn trái đắng, tương lai cả đời không qua lại với nhau, cũng tốt rồi."

Lý Duệ im lặng một lát, ôm nàng vào trong ngực, hôn lên tóc nàng.

"Cữu cữu hẳn là cũng hiểu rõ ý tứ của ta, cho nên mới thuận nước đẩy thuyền, cưỡng ép phụ thân và mẫu thân hòa li, khiến phụ thân mất hết tất cả rồi đuổi ra khỏi kinh thành." Triệu Yên Dung dựa vào lòng ngực Lý Duệ, cảm giác có chút u buồn: "Cữu cữu là người tốt."

Nói người một lòng muốn giết chết phụ thân ruột thịt của mình là người tốt, trên đời này chỉ sợ có Hoàng Hậu của hắn mà thôi.

"Trong lòng cữu cữu có mẫu thân, có ta, có Uyển Dung. " Triệu Yên Dung nói: "Còn có Vương thúc, người xem hắn cẩu thả như vậy, nhưng thật ra là người có tâm tư tỉ mỉ, trong lòng Vinh Vương cũng hiểu rõ."

"Nếu như hắn đối với mẫu thân ta là thật tâm thật lòng, ta có thể tác thành, sẽ thành toàn cho hắn. Bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ nên quả thật có phần tình cảm. Luận về tâm ý, luận về xuất thân, luận về khí phách, phụ thân ta sao sánh được một ngón chân của Vinh vương." Triệu Yên Dung ngẩng đầu nhìn Lý Duệ nói: "Người có chịu giúp ta việc này không?

Lý Duệ ôm nàng, ấm áp từ trong ra ngoài.

"Đương nhiên là sẽ giúp."

Vinh Vương có danh vọng, có nhân mạch, có cả khối người ủng hộ trong tôn thất. Nếu hắn ta trở thành nhạc phụ của mình, thì Lý Duệ liền nắm chặt một nguồn lực lớn trong tôn thất rồi.

Những hỗn loạn kia đều tự có người trong tôn thất giúp hắn chống đỡ. Bên trong có Vinh Vương, bên ngoài có Bùi Hầu, long ỷ này của hắn có thể ngồi vững vàng đến tám phần.

Hai mắt Lý Duệ tỏa sáng, nhịn không được lại cắn cắn cái miệng nhỏ của Hoàng hậu: "Nàng đúng là một viên phúc tướng [8] của Trẫm!"

[8] Phúc tướng: chỉ những viên tướng may mắn trận nào ra quân cũng đều thắng lợi hay chỉ những người việc gì cũng như ý nguyện.

Hả? Triệu Yên Dung nghiêng đầu nhìn hắn.

"Nàng yên tâm, Trẫm nhất định sẽ giúp đỡ nàng, để mẫu thân nàng trở thành Vương phi của Vinh Vương." Lý Duệ hạ cằm xuống cọ cọ lên khuôn mặt Triệu Yên Dung, cười nói: "Ai dám ngăn trở, Trẫm chém đầu hắn!"