Hiền Thần Nan Vi

Chương 66: Thái tử không bình thường




Hứa Từ vẫn không lưu lại ở hoàng cung Kim quốc dùng bữa, thái tử dự tính cũng đã trở về biệt viện Hoàng gia, cậu vẫn là sớm chút trở về thì tốt hơn.

Ngồi xe ngựa rường cột chạm trổ mà Kim quốc đặc biệt chuẩn bị cho cậu, Hứa Từ đi qua đường phố rộn ràng nhốn nháo này.

Thời tiết tháng chín, cuối thu khí sảng, gió mát chạng vạng phất qua, nhẹ nhàng khoan khoái sung sướng cả người.

Hứa Từ đẩy cửa mà vào, người hầu sớm chờ ở một bên liền vội vàng chào đón, “Hứa công tử, ngài cuối cùng cũng trở lại.”

“Sao thế?” Hứa Từ giũ giũ quần áo, phủi đi tro bụi trên vạt áo.

“Thái tử điện hạ, hắn, hắn…”

Vừa nghe đến “Thái tử điện hạ”, cả trái tim Hứa Từ đều nhảy lên, “Thái tử điện hạ làm sao?! Nói mau!”

Người hầu kia cắn cắn răng, nói: “Thái tử điện hạ giống như nhập ma, ngài mau đi xem chút đi.”

Hứa Từ trong lòng “Lộp bộp” một chút, nhanh nói, “Nhanh chóng dẫn đường.”

Một đường chạy chậm đến sân mà thái tử điện hạ bây giờ ở tạm, Hứa Từ còn chưa vào cửa liền nghe được tiếng rít gào như dã thú cùng tiếng đánh nhau ở bên trong.

Hứa Từ thật cẩn thận đẩy cửa ra, hỏi người hầu trong lòng run sợ bên người, “Ai còn ở bên trong?”

“Hồi đại nhân, là Mặc Dạ đại nhân.”

“Không có ai bên ngoài?”

“Đúng vậy, chỉ có Mặc Dạ đại nhân, không có người khác.”

Hứa Từ gật gật đầu, phất phất tay, “Ngươi lui xuống trước đi, thái tử điện hạ ở Bắc quan chịu đao thương, ngẫu nhiên có lúc đau đớn tái phát. Khi đao thương tái phát thái tử điện hạ sẽ đau đớn khó nhịn, mới sẽ như thế, không có gì trở ngại, ngươi đi mời đại phu kê một ít dược đau từng cơn hạ sốt thanh nhiệt, nấu bằng lửa nhỏ. Ta nếu không ra, các ngươi ai cũng không thể tiến vào.”

Người hầu nhanh chóng hành lễ nói, “Vâng, Hứa công tử.” Dứt lời liền một đường chạy chậm vội vàng rời đi.

Thấy người hầu đi xa, Hứa Từ mới nhanh chóng bước vào cửa viện, cắm chốt cửa từ bên trong.

Cậu đi đến phòng hai người đánh nhau, thử thăm dò ở ngoài cửa nhẹ giọng gọi một chút, “Thái tử điện hạ.”

Trong phòng ánh nến lay động, trong bóng đen chiếu lên cửa sổ giấy, có một người thoáng dừng động tác một lát, liền ngay sau đó lại là công kích kín không kẽ hở.

Một tiếng kêu liền có hiệu quả, có thể thấy được thái tử điện hạ bây giờ vẫn chưa không bình thường đến chỗ sâu, Hứa Từ trong lòng hiểu rõ, liền ở ngoài cửa nói tiếp, “Mặc Dạ đại nhân, ta là Hứa Từ. Chút nữa khi ta đẩy cửa vào, còn xin Mặc Dạ đại nhân thu tay lại rời đi, giao thái tử điện hạ cho ta.”

Trong phòng truyền đến thanh âm Mặc Dạ, “Không thể! Thái tử điện hạ bây giờ vẫn như cũ không bình thường, nếu là như thế, hắn nhất định sẽ làm ngươi bị thương, ta không thể làm như vậy.”

“Mặc Dạ đại nhân xin yên tâm, ta vừa nãy thử nhẹ nhàng gọi thái tử điện hạ một tiếng, hắn lúc ấy sửng sốt một chút, có thể thấy được vẫn có phản ứng với thanh âm của ta, ta sẽ có chừng mực, còn xin Mặc Dạ đại nhân phối hợp.”

Thanh âm trong phòng trầm mặc thật lâu sau, mới một lần nữa mở miệng, “Hảo, nếu như thế, ta liền tin ngươi.”

Hứa Từ ở ngoài cửa gật gật đầu, “Ta đếm tới ba, ta mở cửa, ngươi đi ra, ta đi vào.”

“Một, hai, ba!” Hứa Từ đếm tới ba, phút chốc mở cửa ra, khi Hứa Từ còn chưa phản ứng tới, một đạo hắc ảnh như quỷ mị từ bên người Hứa Từ bay ra, Hứa Từ hoảng hốt một cái, liền thấy một khuôn mặt anh tuấn đang phóng đại tới gần mình.

Hứa Từ lấy lại tinh thần, nhanh chóng đóng cửa lại.

Bây giờ Lý Hạo Sâm đuổi theo Mặc Dạ ra đã tụ lực hai tay, vận sức chờ phát động, chợt vừa thấy Hứa Từ đột nhiên xuất hiện, ngốc lăng một chút, trong mắt đáng sợ đỏ như máu xuất hiện một tia ngốc ngốc.

Hứa Từ thừa dịp khe hở khi Lý Hạo Sâm sững sờ, một bước xa xông lên trước, ôm chặt hắn một phen, bổ nhào xuống đất.

Ngoài cửa Mặc Dạ xuyên thấu qua bóng dáng trên cửa sổ giấy nhìn thấy tất cả, ánh mắt lộ ra một tia sáng tỏ cùng thả lỏng, anh hùng khó qua ải mỹ nhân a.

Hắn than nhẹ trong lòng một tiếng, mũi chân một điểm, phiêu nhiên đứng dậy, biến mất trong bóng đêm dày đặc.

Trong phòng, Hứa Từ bổ nhào Lý Hạo Sâm xuống đất, một ngụm hôn lên môi Lý Hạo Sâm.

Hương vị ấm áp quen thuộc xuyên thấu qua khoang miệng truyền qua tứ chi bách hài, mang đến cho toàn thân một cỗ cảm giác run rẩy hưng phấn.

Lý Hạo Sâm muốn ngừng mà không được, đảo khách thành chủ, đưa tay ôm lấy Hứa Từ, xoay người, đem Hứa Từ vốn ở trên áp ở dưới thân, như con sói đói hung hăng liếm mút vào miệng Hứa Từ.

Bây giờ bên trong thái tử điện hạ vẫn không bình thường, còn chưa thanh tỉnh, hắn hiện tại hóa thân thành ác ma thị sát thành tính, tuy có loại cảm giác quen thuộc và thân cận không rõ với Hứa Từ, cũng sẽ không đối đãi ôn nhu như ngày thường.

Hứa Từ trong chốc lát liền bị Lý Hạo Sâm cắn nát môi, mùi máu tanh nhè nhẹ theo nước bọt nhiễm vào khoang miệng thái tử điện hạ, sát khí trong mắt thái tử điện hạ càng nặng, đúng là một bộ tư thế mưa gió sắp đến.

Bỏ qua môi Hứa Từ, Lý Hạo Sâm theo cái cổ duyên dáng của Hứa Từ liếm cắn xuống, chỉ chốc lát sau liền ở trên người Hứa Từ lưu lại từng cái từng cái hồng ngân.

Hứa Từ thấy ánh mắt Lý Hạo Sâm, trong lòng căng thẳng, cậu dùng tay ôm chặt lấy cánh tay dày rộng của Lý Hạo Sâm, dán vào lỗ tai hắn mềm nhẹ suyễn nói: “Hạo Sâm, Hạo Sâm, hảo tướng công, ta muốn ở trên giường.”

Lý Hạo Sâm vốn còn ở trên người Hứa Từ muốn làm gì thì làm lại cả người cứng đờ, nâng lên đôi mắt đỏ như máu kinh ngạc nhìn thiếu niên tuyệt mỹ quần áo hỗn độn, hai má ửng đỏ dưới thân.

Hắn từng câu từng chữ hỏi, “Ngươi gọi ta là cái gì?”

Lý Hạo Sâm vẫn muốn đợi đến sau khi Hứa Từ trưởng thành mới muốn Hứa Từ, nhưng Hứa Từ lại luôn khơi mào tà hỏa của Lý Hạo Sâm, mỗi khi lúc này, Lý Hạo Sâm liền chăm sóc tốt Hứa Từ một trận, tình đến chỗ sâu, càng là ép Hứa Từ ở trên giường gọi tên hắn, gọi hắn tướng công.

Có thể nói cái loại tên “Hạo Sâm”, “Tướng công” chua lè rụng răng này, là tình thoại trên giường của hai người.

Bây giờ Hứa Từ vừa kêu như vậy, Lý Hạo Sâm tựa hồ nhớ tới cái gì, thế nhưng dừng động tác.