Hiền Thần Nan Vi

Chương 74: Trở về Diệu quốc




Kim quốc năm Ngự Lăng thứ hai mươi bảy, Nữ Đế Kim quốc đại hôn, cưới chính là Trấn Bắc đại tướng quân của Đại Diệu quốc Công Tôn Thác.

Kim quốc cũng không phải lấy nữ vi tôn, nhưng do bây giờ Nữ Đế chấp chính, vì giữ gìn ích lợi của nước mình, Kim quốc liền dùng lễ cưới, mà không phải lễ xuất giá (gả).

Ngày tế trời, Nữ Đế lấy trời làm chứng, tôn Công Tôn Thác làm hậu.

Lập tức hai người thề hẹn với trời, vợ chồng tôn trọng, đầu bạc răng long.

Ngày đại hôn, Kim quốc khắp chốn mừng vui, hoa tươi rơi khắp mặt đất, dân chúng vừa múa vừa hát, chính là một mảnh tường hòa phồn vinh.

Nhà sử học sau này xưng lần đại hôn thịnh thế này là cơ sở để phá vỡ chính sách bế quan tỏa cảng của Kim quốc, sau này Nguyệt quốc xâm lược, thúc đẩy Kim quốc cùng Đại Diệu quốc kết minh, do đó khai sáng thời đại Diệu Kim hưng thịnh tám trăm năm trên đại lục.



Yến hội chấm dứt, Vũ Văn Thiên Thành không ở lâu, dẫn đầu rời khỏi Kim quốc.

Trước khi đi hắn chém chết Chu Thọ Doãn không còn tác dụng, đặt cái đầu vào hộp gỗ đàn đưa đến hoàng cung Kim quốc.

Kim quốc bây giờ còn chưa thể đắc tội, đưa đầu người cho nàng, coi như là bày tỏ ý tốt.

Hắn bây giờ trở về còn có chuyện phải làm… Vũ Văn Thiên Thành buông xuống mi mắt, dùng tóc mái một bên che khuất đôi mắt, tộc Vu Thần khu vực Miêu Cương của Diệu quốc, Hứa Tử Dĩnh?

Mặc kệ Hứa Từ ngày đó nói thật hay giả, thà rằng tin còn hơn không tin.

Nếu người này thật sự có thể chế tạo ra loại vũ khí thần kỳ này, vậy thiên hạ chẳng phải đều vào tay hắn?

Dù sao chuyện này đối với hắn mà nói chỉ đơn giản là tìm một người, hắn cớ sao lại không làm.

Thịnh điển đại hôn của Nữ Đế Kim quốc cùng Công Tôn Thác cử hành bảy ngày bảy đêm, sau khi chấm dứt, Lý Hạo Sâm đi sứ Kim quốc đã gần một tháng, đường về cũng phải có hành trình nửa tháng. Hắn thân là thái tử một nước, ở Đại Diệu quốc có việc liên can chờ hắn xử lý, tất nhiên là không thể ở lâu.

Thịnh điển vừa chấm dứt, đoàn người của họ cũng chuẩn bị xuất phát.

Lạc Thiên Tuyết vì phòng ngừa bị người đuổi giết, dứt khoát một mình rời khỏi đi Đại Diệu quốc trước, cũng hẹn gặp ở phủ Thái công.

Về phần Mặc Dạ, bởi vì bị thương rất nặng, tuy đã rất tốt, nhưng vẫn không thể đi đường mệt nhọc thời gian dài. Nữ Đế Kim quốc thẹn trong lòng, liền chủ động giữ lại hắn ở hoàng cung Kim quốc tạm thời dưỡng thương, chờ sau khi thương thế lành lại rồi về Đại Diệu quốc cũng không muộn.

Lý Hạo Sâm nghĩ dù sao đoạn thời gian Mặc Dạ không ở bên hẳn là cũng không có chuyện gì lớn, liền cũng đáp ứng.

Đi đi lại lại này, lúc về cũng chỉ có bốn người Lý Hạo Sâm, Hứa Từ, Nhan Tứ, A Ngưu.

Về phần Lý Hạo Thịnh, tuy rằng không thể bắt được thóp của Lý Hạo Thịnh, nhưng cũng đều biết bộ mặt chân thật của hắn, cho nên khi trở về không có người nguyện cùng xe. Lý Hạo Thịnh bất đắc dĩ, chỉ phải tự mình lẻ loi độc chiếm một chiếc xe ngựa theo đuôi phía sau.

Vừa đi chính là mười lăm ngày, như thế liền qua nửa tháng, bọn họ rốt cuộc lại bước vào hoàng thành Đại Diệu quốc.

Mấy ngày nữa liền vào tháng mười, lập tức chính là mùa săn bắn mỗi năm một lần, lại qua nửa tháng nữa liền là đông chí, mùa đông lập tức liền đến đây.

Chuyện đầu tiên vào kinh tự nhiên là gặp mặt Thánh Thượng, ám vệ lúc trước liền sớm bẩm báo chuyện Hứa Từ gặp nạn cho Thái Khang đế. Nhưng bẩm báo của ám vệ là thuộc về ám vệ, Lý Hạo Sâm thân là thái tử, người dẫn đầu của đoàn người, tự nhiên là đem mấy chuyện gặp phải cùng thu hoạch của chuyến này đều phải một lần nữa bẩm báo lại.

Thái Khang đế sớm liền biết bọn họ gặp nạn, trước khi Lý Hạo Sâm nhắc tới chỉ là ẩn nhẫn không phát tác.

Bây giờ Lý Hạo Sâm vừa nói đến chuyện này, Thái Khang đế liền giận không thể át vỗ bàn, vỗ bàn đứng lên, “Loạn tặc gì, cư nhiên dám hại sứ thần của Đại Diệu quốc ta!”

Nửa tháng không gặp, khi Hứa Từ lại nhìn Thái Khang đế, thì phát hiện khuôn mặt Thái Khang đế có chút kỳ quái.

Nhìn thoáng qua thì sắc mặt hồng nhuận, bảo dưỡng có thêm. Nhưng nhìn kỹ, lại phát giác ấn đường ông ẩn ẩn biến thành màu đen, dưới mí mắt càng có mảng lớn mảng lớn vết đen không thể che giấu.

Hứa Từ có thể phát hiện chuyện này, Lý Hạo Sâm tất nhiên là cũng có thể.

Hứa Từ ghé mắt nhìn Lý Hạo Sâm, chỉ thấy giờ phút này mày của thái tử điện hạ hơi nhíu nhìn Thái Khang đế, hình như có lo lắng cùng nghi hoặc.

Thái Khang đế xưa nay hòa ái nhân thiện, rất ít khi nổi giận, càng hiếm có khi không thể khống chế cảm xúc.

Nhưng ông bây giờ tức giận, lại ẩn ẩn thái độ không thể ngăn chặn, Lý Hạo Sâm nhanh chóng nhìn chằm chằm hai tay Thái Khang đế.

Hai tay ông bây giờ đang run rẩy nắm chặt bàn, kéo bàn ra thanh âm “két” “két” chói tai.

Qua hồi lâu, Thái Khang đế thở sâu một hơi, lúc này mới một lần nữa ngồi xuống, cơn thịnh nộ trên mặt mới giảm xuống.

Lý Hạo Sâm lúc này mới bẩm báo tiếp, qua một buổi sáng như thế, bọn họ mới hoàn tất công việc báo cáo, cáo từ rời đi.

Hứa Từ còn muốn về phủ Thái công thỉnh an lão thái công cùng mẫu thân, liền đành phải cùng thái tử điện hạ vái tạm biệt.

Trong hậu hoa viên hoàng cung cây phong đã đầy người lá đỏ, rất lãng mạn. Mẫu đơn, kiếm lan, hoa sơn trà nở đến tươi đẹp vào mùa hè đều lần lượt điên tàn, ngược lại là hoa cúc nở đến nồng nàn.

Hai người sóng vai mà đi, Lý Hạo Sâm bước đi thong thả bồi Hứa Từ đi phía ngoài cung. Bước chân hai người họ đều thả thật chậm, có thể đi bao lâu liền đi bấy lâu.

“Thái tử điện hạ, ” Hứa Từ nhún nhún vai, chọt chọt cánh tay thái tử điện hạ, “Xin dừng bước.”

Lý Hạo Sâm sớm đã vẫy lui hạ nhân, dọc theo đường đi chỉ có hai người họ. Hắn bắt lấy ngón tay Hứa Từ chọt lại đây, một cái xoay người liền chui vào trong hòn núi giả.

Hứa Từ bị đặt ở trên hòn núi giả, trước người là thái tử điện hạ gần trong gang tấc.

Hơi thở ấm áp kia đập vào mặt, gần như muốn thiêu sạch cậu. Mặt Hứa Từ nhất thời “Phừng” đỏ bừng, ánh mắt ướt sũng nhìn thái tử điện hạ trước người.

“Tiểu Từ…” Con ngươi nóng cháy của thái tử điện hạ nhìn chằm chằm Hứa Từ trước người, ánh mắt kia nhiệt tình như lửa, phảng phất muốn đốt sạch hết quần áo của Hứa Từ mới bỏ qua.

Hứa Từ dùng tay không có bị nắm che khuôn mặt già nua, ngượng ngùng không thôi.

Cộng thêm kiếp trước, cậu tốt xấu cũng sống hơn năm mươi tuổi, tại sao mỗi lần thái tử điện hạ nhìn cậu như vậy, cậu cứ luôn giống như con gà con, cực kỳ non nớt.

Nhìn thấy bộ dáng Hứa Từ ngượng ngùng khả ái như vậy, Lý Hạo Sâm rốt cuộc không thể khống chế, cúi đầu một ngụm ngậm đôi môi mềm mại đỏ tươi của Hứa Từ.

Nhiệt tình ngậm cánh môi ướt át đầy đặn ở trong miệng, Lý Hạo Sâm muốn ngừng mà không được, càng tập kích mãnh liệt, cẩn thận lại thâm tình thưởng thức một lần lại một lần.

Hứa Từ thật cẩn thận đáp lại, đầu tiên là lướt qua liền ngưng, sau đó hai người cũng không thể tự thoát ra, ôm chặt hai bên gia tăng nụ hôn này.

Qua hồi lâu, hai người mới lưu luyến không rời tách ra nhau.

Hứa Từ sắc mặt ửng đỏ, như thế này mà đi ra còn không cho người ta nhìn ra manh mối. Liếc xéo Lý Hạo Sâm một cái, hai tay cậu nâng má muốn mượn hai tay mát mẻ hạ nhiệt độ cho mặt.

“Thái tử điện hạ, mặt ta đỏ như vậy phải đi ra như thế nào nha?”

Lý Hạo Sâm vui vẻ, cười nói, “Ra không được thì Tiểu Từ liền lưu lại ở Đông Cung, ta tất nhiên là vô cùng hoan nghênh.”

Từ cùng Hứa Từ tâm sự với nhau, Lý Hạo Sâm cũng không sợ làm Tiểu Từ khó chịu, rốt cuộc không có lấy “Cô” để xưng, khi hai người lén sống chung luôn là “Ngươi” “Ta” tương xứng.

Hứa Từ lật lòng bàn tay qua, dùng mu bàn tay tiếp tục hạ nhiệt độ cho hai má, gắt giọng: “Thật sự là không công bằng, lần nào cũng đều là mặt của ta đỏ như mông khỉ, thái tử điện hạ thì một chút biến hóa cũng không có.”

Lý Hạo Sâm cười ha ha, ôm lấy bên đầu Hứa Từ dán lên ngực mình, “Ai nói không công bằng, cẩn thận nghe tiếng tim đập này, đều sắp từ ngực của ta nhảy ra ngoài.”

Hứa Từ dán trên quần áo của Lý Hạo Sâm, bên tai truyền đến tiếng tim đập cường kiện hữu lực của thái tử điện hạ.

“Thịch” “Thịch” “Thịch”, một tiếng lại một tiếng va chạm lỗ tai cậu, chấn vào lòng cậu, đánh cả linh hồn cậu.

Hứa Từ đột nhiên mũi đau xót, ánh mắt căng đau.

Kiếp trước khi cậu bị giết chết, là nằm ở trên người Lý Hạo Sâm rời khỏi trần gian.

Lúc ấy cậu nằm ở trên người hắn, thái tử điện hạ đã mất đi hô hấp, trên mặt tang thương điềm tĩnh lạnh nhạt, phảng phất như chỉ là đang ngủ.

Chỉ có trái tim không còn nhảy lên nữa, mới khiến cậu không thể không tiếp nhận sự thật thái tử điện hạ đã rời khỏi thế gian.

Kiếp trước mang theo hối hận chết đi, đời này khi cậu lại lần nữa nằm trên ngực Lý Hạo Sâm nghe tiếng tim đập của đối phương, tiếc nuối kiếp trước bây giờ đã thực hiện quá nửa.

Ông trời thật sự là không tệ với cậu, giờ đây chỉ hi vọng sớm chút giải quyết Hứa Tử Dĩnh cùng Lý Hạo Thịnh, vậy thái tử điện hạ liền thật sự không cần lo xa.

Nói tới Lý Hạo Thịnh, không biết sao, Hứa Từ đột nhiên nhớ tới hành động dị thường của Thái Khang đế hôm nay.

Cậu nhanh chóng thu lại đầu hỏi Lý Hạo Sâm, “Hôm nay ở trong Ngự Thư Phòng, ngươi có phát hiện bệ hạ có chút… cử chỉ kỳ quái?”

Lý Hạo Sâm nghe vậy lập tức nhíu mi, “Nhìn thấy, thái độ của phụ hoàng hôm nay cơ hồ có thể dùng tính tình đổi lớn để hình dung.”

Hứa Từ hỏi: “Là hôm nay bệ hạ tâm tình không tốt hay là có nguyên nhân khác?”

Lý Hạo Sâm không cần nghĩ ngợi, “Hẳn là có nguyên nhân khác, thấy sắc mặt phụ hoàng hồng nhuận, hẳn cũng không phải là ứ đọng trong lòng. Nhưng tìm kĩ manh mối, lại phát hiện dưới mí mắt ông một mảnh xanh đen, là thái độ mệt mỏi. Khí sắc rất tốt lại cực kỳ mệt mỏi, thật sự kỳ quái. Hơn nữa ngươi cách phụ hoàng có chút xa nên có thể không ngửi được, ta cuối cùng khi đi đến bên người phụ hoàng dâng tặng đồ, ngửi được trên người ông có một cỗ dị hương kỳ quái, loại huân hương này ta chưa bao giờ ngửi qua, không phải mùi hương nồng nặc rất nặng của Long Duyên hương, lại không phải xạ hương ngọt ngấy mà cung nhân bình thường thường dùng.”

“Việc này ta cũng phát hiện điểm đáng ngờ, sau này ta sẽ hỏi tổng quản thái giám Hải công công hầu hạ bên người phụ hoàng xem, ngươi không cần quá mức lo lắng.”

“…” Hứa Từ im lặng không nói, kiếp trước Hoàng Thượng vào lúc cuối cùng tựa hồ cũng là thường xuyên tính tình táo bạo, hỉ nộ vô thường, nhưng đó là bởi vì Ngụy thị âm thầm hạ độc.

Bây giờ Ngụy thị đã bị phạt đến Dịch Đình, đã sớm mất đi tư cách trước khi bắt đầu tranh đấu.

Thái Khang đế sao vẫn xuất hiện loại bệnh trạng này? Chẳng lẽ có vài lịch sử là không thể thay đổi? Dù cho cậu thay đổi một ít nhân tố, lịch sử cũng sẽ theo bước chân lúc trước mà bước đi?

Hứa Từ cắn môi, trong lòng không cam tâm.

Không có khả năng, nhất định là còn có chỗ nào mà cậu chưa nghĩ đến.

Ngụy thị… Ngụy thị là bị Lý Hạo Thịnh câu dẫn mới sẽ hạ độc hại Thái Khang đế, Lý Hạo Thịnh hồi cung gần ba năm, trong ba năm này cậu không thể vào cung, thái tử điện hạ cũng không ở trong cung, động tác của Lý Hạo Thịnh cậu hoàn toàn không biết.

Nghĩ đến đây, Hứa Từ chợt hỏi: “Điện hạ, ngươi còn nhớ rõ Ngụy thị bị ngươi đánh vào Dịch Đình hơn năm năm trước không?”

Lý Hạo Sâm gật gật đầu, “Đương nhiên nhớ rõ.”

“Ngươi cũng biết tình trạng của nàng bây giờ?”

“Theo ta được biết, hơn hai năm trước, nàng ở Dịch Đình bị phong hàn, đã chết.”

Hứa Từ trong lòng lộp bộp một chút, “Đã chết? Là chôn hay là thế nào?”

“Cung nhân trong Dịch Đình đều là thân mang tội, sau khi chết sẽ không mai táng một mình, bình thường đều sẽ đồng loạt chôn trong phần mộ khô ở ngoài cung, nhưng sẽ không lập bia.” Nghe ra vội vàng trong giọng nói của Hứa Từ, Lý Hạo Sâm hỏi, “Như thế nào, nàng có vấn đề sao?”

Hứa Từ gật gật đầu, “Có, ta hoài nghi nàng không chết, mà là được người cứu.”