Hiền Thê Xui Xẻo

Chương 116: Phiên ngoại 116




Sau khi về lại mặt, cuộc sống của Ngu Nguyệt Quyên cũng không có nhiều biến hoá.

Năm ngày nghỉ phép kết hôn đã hết, Tề Lẫm quay về đi làm bình thường, ban ngày đến quân doanh, khiến cho nàng có nhiều thời gian rảnh rỗi, thường xuyên cùng mẹ chồng đi ngắm hoa nghe kịch cùng các phu nhân… tụ tập, ngày qua ngày, cũng không thấy khác gì cuộc sống lúc chưa lấy chồng, chỉ khác ở chỗ buổi tối có thêm một người trên giường mà thôi.

Hai người đều cẩn thận thăm dò đối phương, tìm hiểu đối phương.

Ngu Nguyệt Quyên tuy cư xử khôn khéo, đôi khi hiểu chuyện, nhưng tuổi còn nhỏ, vài năm này lại được anh trai cùng chị dâu nuông chiều, khiến cho nàng vẫn còn trẻ con, vẫn còn chưa hiểu một số chuyện, vẫn chưa nghiền ngẫm ra được tâm tư của hắn, khiến nàng có chút uể oải. Thực ra thì không hiểu tâm tư của hắn cũng chẳng khiến cuộc sống của nàng có ảnh hưởng gì, song, không hiểu sao, Ngu Nguyệt Quyên có cảm giác mỗi khi nhìn thấy hắn về nàng đều hoảng loạn, thực muốn hiểu hắn đang nghĩ gì để tránh tình cảnh này.

Ngu Nguyệt Quyên gả cho Tề Lẫm một tháng, Tề Lẫm cũng trích ra được một ngày mang nàng về nhà lớn Tề gia.

Quay về Tề gia này, trừ việc bái tế tổ tông Tề gia, cũng là để giới thiệu nàng dâu mới với anh trai và chị dâu, tuy nói đã tách ra ở riêng với Tề gia, song tốt xấu gì cũng là có huyết thống, không thể không nói chuyện.

Nhà lớn Tề gia ở trong một ngõ nhỏ phía thành Nam, ở nơi tấc đất tấc vàng như kinh thành lại có thể có được một phần tổ trạch không nhỏ này, có thể thấy được gia cảnh trước kia của Tề gia cũng không đến nỗi, chỉ là mấy năm gần đây mới dần xuống dốc, thẳng đến khi Phụ Quốc Công tách ra ở riêng, thanh thế Tề gia đã xuống dốc không phanh.

Khi bọn họ đến, đại ca Tề gia cùng đại tẩu đang dẫn vài đứa nhỏ cùng đệ muội ra nghênh đóng, có thể thấy được nhà lớn Tề gia này cực kỳ coi trọng việc họ trở về.

Không thể không coi trọng a! Đại ca Tề gia chưa từng nghĩ rằng kẻ mà vài năm trước bị hắn chiếm tiện nghi đuổi ra ngoài, giờ lại có thể tiến đến vị trí này, thậm chí còn cưới được em gái Định Quốc Hầu, có thể nói là oai hùng vô cùng. Ai có thể nghĩ thiếu niên năm đó bị đuổi khỏi cửa lại có ngày hôm nay? Hiện tại, chỉ hy vọng Tề Lẫm không ghi hận việc trước kia bọn họ làm, sau đó chèn ép bọn họ. Đương nhiên nếu như Tề Lẫm tự nguyện dẫn vợ về ra mắt bọn họ đã là tốt lắm rồi.

Ngu Nguyệt Quyên mẫn cảm, cảm giác được thái độ quá mức nhiệt tình của người Tề gia, chăm chú nhìn gương mặt nghiêm nghị của Tề Lẫm, đương nhiên lại nhớ đến xuất thân trước kia của Tề Lẫm, trong lòng cân nhắc, Tề Lẫm lúc này cũng có điểm áo gấm về nhà rồi.

Nghe nói Tề Lẫm muốn dẫn em dâu về thắp hương cho phụ thân, Tề đại ca cực ân cần đi chuẩn bị, đám người đại cẩu cũng nhiệt tình nói chuyện, thần thái cẩn thận muốn lấy lòng, một ít kẻ nhỏ bé không dám hé răng, chỉ liên tiếp vụng trộm nhìn trộm bọn họ.

Tại từ đường, Tề Lẫm mang theo Ngu Nguyệt Quyên đi thắp hương cho tổ tông, sau đó đứng thật lâu trước bài vị của Tề phụ.

Ngu Nguyệt Quyên không biết hắn đang nghĩ gì, thấy sắc mặt hắn lạnh lùng hờ hững, cũng yên lặng đứng một bên, nhưng một số người Tề gia thấy thế, biết là hắn đang nhớ lại chuyện năm đó, trên mặt có chút xấu hổ, bộ dáng không được tự nhiên, nhưng chỉ có thể cứng rắn tươi cười.

Thắp hương xong, Ngu Nguyệt Quyên lại bị nữ quyến kéo đi dạo nói chuyện khiến nàng có chút lúng túng không được tự nhiên. Không cần nàng làm gì, lại nhiệt tình lấy lòng. Ngu Nguyệt Quyên có chút chán ngấy, thái độ của người Tề gia không khác gì thái độ của Ngu gia năm đó. Trước kia nàng cùng mẫu thân ở Ngu gia cũng chịu khi dễ, khiến mẫu thân đành lấy cớ sức khoẻ bà ngoại không tốt, mang nàng trốn về Diêu gia, đến khi anh trai nàng chiến thắng trở về, trở thành đại tướng quân uy danh hiển hách, lần nữa quay về Ngu gia, quang cảnh lại thay đổi, những người trước kia từng cao cao tại thương lại cẩn thận lấy lòng mình.

Đột nhiên, nàng cảm thấy, mình có chút hiểu được Tề Lẫm, tin tưởng, lớn lên trong hoàn cảnh này, Tề Lẫm cũng có sự chua xót trong lòng.

Bọn họ không đáp ứng lời mời ở lại vài ngày của Tề đại ca, chạng vạng thì cáo từ rời đi.

Trước khi đi, Tề đại ca đột nhiên xoa xoa tay, nói: “A Lẫm, đệ còn nhớ Lục muội không?”

Tề Lẫm đang đỡ tay Ngu Nguyệt Quyên, quay lại nhìn đại ca nhà mình nói: “Lục muội làm sao vậy?”

Tề đại tẩu tiếp lời: “Tam đệ a, Lục muội còn nhớ đệ, mấy năm đệ không ở kinh thành, đến khi trở về lại lo lắng việc trong quân doanh, cho nên Lục muội có nhớ cũng không dám quấy rầy đệ.”

Tề Lẫm nhíu mày, ngắt lời anh trai và chị dâu, hỏi: “Lục muội đang ở đâu?”

“Ở, ở trong viện của nàng.” Mấy người hoảng sợ, lắp bắp nói.

Tề Lẫm vung tay áo lên, bước vào. Quản gia muốn đi trước dẫn đường, lại bị Tề Lẫm cự tuyệt, chỉ có thể đi theo phía sau. Người Tề gia đồng thời co rúm người theo phía sau, lắp bắp nói vài câu, xong không nói gì nữa.

Ngu Nguyệt Quyên có thể hiểu được biểu hiện hiện tại của Tề gia, dù sao vẻ mặt bình thường của Tề Lẫm đã đủ sự đứng đắn khiến người người bất an, khi hắn lạnh mặt lại, quả thực là có khí thế sát phạt, không phải người thường có thể tiếp nhận, chính nàng còn có chút khó khăn, nếu không phải Tề Lẫm nắm tay nàng, nàng nhất định không dám ở gần hắn đâu.

Ngu Nguyệt Quyên đi lại lảo đảo, vốn chỉ là một người nhỏ nhắn, chân không dài như chân nam nhân, đương nhiên không theo kịp hắn. Trong chốc lát, Tề Lẫm cũng ý thức được tình cảnh của nàng, bước chân chậm lại, Ngu Nguyệt Quyên nhẹ nhàng thở phào, ngay cả người Tề gia đi phía sau cũng nhẹ nhàng thở ra.

"Thật xin lỗi......"

Nghe hắn trầm giọng nói, Ngu Nguyệt Quyên giật mình ngẩng đầu nhìn, nhưng chỉ có thể nhìn thấy gương mặt kiên nghị của hắn.

Hai người đi vào một sân nhỏ, bên trong các phòng đều đã cũ, có thể thấy nhiều năm qua không có sửa chữa qua, trong viện chỉ có một ma ma đang quét tước, nhìn thấy bọn họ tiến vào, giật mình không có phản ứng, khiến cho Tề đại ca và Tề đại tẩu tức giận.

"Lục tiểu thư đâu?" Tề Lẫm hỏi.

Ma ma giật mình, lập tức lấy lại tinh thần, nhận ra người trước mắt là ai, nhất thời kích động: “Tam thiếu gia, Lục tiểu thư đang trong phòng, nàng sinh bệnh rồi…”

Tề Lẫm đẩy cửa vào, Tề đại ca cùng Tề đại tẩu cũng chen vào, nhưng phòng quá nhỏ, Ngu Nguyệt Quyên sợ quấy nhiễu bệnh nhân, nên cho Yến Ngữ đuổi một số người không cần thiết đi ra ngoài.

Vật dụng trong phòng nửa cũ nửa mới, tuy vải dệt tốt, nhưng thật lâu chưa thay đổi. Trên giường có một cô gái gầy yếu, sắc mặt vàng vọt, thỉnh thoảng lại ho khan.

Thấy có người xuất hiện trong phòng, nữ tử kia đầu tiên là giật mình, đến khi phát hiện là Tề Lẫm thì chợt kích động, không nhịn được mà ho khan.

"Tam ca......" Cô gái thì thào kêu, nước mắt rớt xuống.

Tề Lẫm sắc mặt nhu hoà, sờ sờ đầu cô gái, sau đó kéo Ngu Nguyệt Quyên đến, nói: “Đây là tam tẩu của muội. Nguyệt Quyên, đây là Lục muội ta – Nhược Tư!”

Ngu Nguyệt Quyên hiểu được địa vị của Lục muội này trong lòng trượng phu nhà mình không bình thường, lập tức mỉm cười, nói: “Lục muội, lần đầu gặp mặt, ta là Tam tẩu muội.”

“Muội nghe nói Tam ca thành thân, nhưng muội bị bệnh, không thể đi dự hôn lễ của Tam ca…”

Tề Lẫm trầm mặc, sắc mặt chợt lạnh, Ngu Nguyệt Quyên liếc hắn một cái, cảm thấy hình như hắn đang tức giận.

Ngồi thêm một lát, Tề Lẫm đột nhiên nói: “Lục muội, hiện tại muội bệnh nặng, không bằng đến chỗ Tam ca tĩnh dưỡng đi, nơi đó thanh tịnh, lại có người chiếu có, đối với muội tốt hơn. Đại ca, việc này có thể chứ?”

Tề đại ca chỉ ước Tề Lẫm có thể mau mau đem con bệnh này đón đi, đỡ phải hao phí thuốc cùng tiền trong nhà mà không có tác dụng gì, thuần tuý là lãng phí. Hơn nữa, Lục muội dù là con bệnh, nhưng tính tình nàng từ nhỏ đã tốt, lại có ân tất báo, tin tưởng sau khi đưa nàng đến phủ tướng quân, bọn họ không hề thiếu lợi ích. Chỉ cần Tề Lẫm nhớ kỹ Lục muội, có Lục muội ở bên, tin tưởng bọn họ nếu nghèo túng, hắn cũng không thể mặc kệ.

Đàm phán xong, Tề Lẫm tự mình ôm lấy cô gái ốm yếu, cùng Ngu Nguyệt Quyên rời khỏi nhà lớn Tề gia.

******

Trở lại phủ tướng quân, Tề Lẫm tự mình tìm một chỗ tốt cho Lục muội ở, Ngu Nguyệt Quyên cũng thực biết điều phân phó nha hoàn đến bố trí, lại chọn vài nha hoàn tri âm lanh lợi đến hầu hạ Lục muội.

Hoàng thị vốn đang chờ con trai và con dâu về, không ngờ con trai còn mang theo một con bệnh trở về, nhất thời lạnh mặt, chờ khi hai vợ chồng an bài chỗ ăn ở, đi lại của Lục cô nương xong, sắc mặt Hoàng thị lại thêm chút khó coi, nhưng cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng thêm. Đến khi Lục cô nương uống thuốc xong rồi ngủ, Hoàng thị mới cho người gọi con dâu và con trai đến.

“A Lẫm, sao con lại mang Lục cô nương về? Không biết nàng từ nhỏ đã mắc bệnh, đại phu kết luận cả đời này nàng không thể lập gia đình, chẳng lẽ con muốn phụ trách nàng cả đời sao?” Hoàng thị có chút tức giận mắng, không vui khi phủ tướng quân phải nuôi dưỡng một kẻ như vậy.

“Nương, nhà chúng ta không thiếu một miếng cơm.” Tề Lẫm thản nhiên nói.

“Con…” Sắc mặt Hoàng thị đỏ lên, nhất thời không biết nói gì. Cái này không phải là vấn đề cơm ăn, đây chính là con bệnh, tiêu tốn tiền bạc, núi vàng núi bạc cũng không nuôi nổi a!

May mắn Hoàng thị cũng có chút sợ con trai, thấy con trai đã quyết, chỉ có thể đau đầu vẫy vẫy tay, từ bỏ.

Ngu Nguyệt Quyên im lặng đứng một bên không nói gì, quan sát vẻ mặt mẹ chồng cùng chồng, biết mẹ chồng không thích “Lục muội” này, phản đối Tề Lẫm đón “Lục muội” về phủ. Tề Lẫm cũng là người nói một không nói hai, chuyện đã quyết, ngay cả mẫu thân cũng không thể thay đổi, khiến cho Hoàng thị thực buồn bực, lại không thể làm gì.

Xem ra, trong nhà này, vị trí cao nhất vẫn là trượng phu!

Ngu Nguyệt Quyên quyết định phương châm về sau: đại sự nghe chồng, việc nhỏ tự mình quyết.

Trở lại phọng bọn họ, Tề Lẫm ngồi một bên trầm tư, Ngu Nguyệt Quyên tự mình rót trà cho hắn.

Tề Lẫm nhận trà, ngẩng đầu nhìn nàng, Ngu Nguyệt Quyên bị biểu tình đứng đắn của hắn chiếu mà trong lòng có chút chột dạ, cố lấy dũng khí cười với hắn một cái, sau đó bị Tề Lẫm kéo ngồi xuống bên cạnh.

“Thân thể Lục muội không tốt, nhưng may mắn muội ấy là một cô nương cá tinh ôn hoà, về sau rãnh có thể nói chuyện với nàng.” Tề Lẫm vuốt tóc nàng nói.

Ngu Nguyệt Quyên nhu thuận gật đầu.

“Mẫu thân đối với Lục muội có chút ý kiến, nếu lời của bà có gì không xuôi tai, nàng cũng đừng để trong lòng.”

Tiếp tục gật đầu.

“Việc trong nhà, nàng nhìn rồi tự quyết, mẫu thân đối với việc nhỏ có chút so đo, bình thường cứ theo bà, điểm mẫu chốt thì phải kiên quyết.”

Vẫn là gật đầu, nhưng đáy lòng lại cân nhắc cái gọi là điểm mấu chốt bao gồm những vấn đề nào?

"Ân, cô bé ngoan......"

Thanh âm biến mất trong cánh môi.

Ngu Nguyệt Quyên ngây ngốc nhìn gương mặt đang phóng đại, không thể nào hiểu rõ, vì sao trước đó một khắc, Tề Lẫm còn đang dặn dò nàng, ngay sau đó lại hôn nàng? Nhưng hiện tại không ở trên giường, làm sao có thể làm loại chuyện thân mật này?

Sau đó Tề Lẫm thực đứng đắn làm mẫu cho nàng một lần, rằng không cần ở trên giường cũng có thể làm chuyện không đứng đắn.

Chờ khi tình cảm mãnh liệt khôi phục, Ngu Nguyệt Quyên dang hai chân ngồi trong lòng nam nhân, cả người cuộn lại, đầu ôm lấy gáy hắn, cảm giác toàn thân đều ẩm ướt. Hiện tại toàn thân nàng trơn bóng, có một lớp mồ hôi mỏng, mà nam nhân kia, quần áo vẫn ngay ngắn chỉnh tề, dưới thân hai người vẫn ướt sũng, tầm mắt không thể nhìn đến chỗ đó, bộ phận tư mật của hai người vẫn thân mật ở cùng một chỗ, giống như đã hợp lại thành một.

Tề Lẫm lấy cái áo choàng ở một bên bao lấy nàng, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu nàng một cái, sau đó lại hôn dọc theo lỗ tai nàng, thẳng đến chiếc cổ non mịn, vai… Ngu Nguyệt Quyên rung động, cảm giác được thứ gì đó trong cơ thể lại có dấu hiệu cực đại, hai tay gắt gao níu lấy vạt áo của hắn, gương mặt lại hiện lên một tầng sương.

“Nguyệt Quyên, Lục muội là người duy nhất ở Tề gia coi ta như người nhà!” Tề Lẫm nhẹ giọng nói, thanh âm khàn khàn, hiển nhiên còn chưa khôi phục hoàn toàn khỏi kích tình.

Ngu Nguyệt Quyên run rẩy, cố gắng bỏ qua hiện trạng, lắng nghe hắn nói chuyện.

“Lục muội cũng là đứa nhỏ xuất thân thứ xuất. Nhưng Lục muội bất hạnh hơn ta, từ nhỏ nàng đã bị bệnh tim bẩm sinh, thân thể không tốt, nhưng lại được phụ thân yêu thương nhất. Trước kia phụ thân còn sống, Lục muội được chiếu cố rất tốt, là tiểu mỹ thân đáng yêu, xinh đẹp. Chỉ tiếc…”

Thực đáng tiếc, nay tiểu cô nương vừa vàng, lại vừa gầy, nhìn không thể thấy được vui vẻ. Ngu Nguyệt Quyên thầm nghĩ trong lòng, im lặng nghe trượng phu nói chuyện, nếu lúc này bọn họ quần áo chỉnh tề ngồi nói chuyện, nhìn cảnh sắc mặt trời lặn, cảnh như vậy mới phù hợp, chỉ tiếc – tư thế này khiến nàng thực mắc cỡ.

“Trước kia Lục muội đối với ta rất tốt, khi chưa ở riêng, tình cảm ta với muội ấy rất tốt. Sau khi ở riêng, tuổi muội ấy còn nhỏ, chỉ có thể ở lại nhà lớn, mà ta, sau khi vào quân doanh, bị Hoàng thượng phân công công việc, bận rộn, tuy vẫn cho người mang quà đến cho nàng, nhưng không có thời gian đến thăm nàng… Ta có chút hối hận. Sớm biết đại ca và đại tẩu là loại người này, có lẽ ta sớm nên đón Lục muội ra.”

Ngu Nguyệt Quyên không nói gì, chỉ đưa tay ôm cổ hắn, cho hắn sự an ủi.

Tề Lẫm khẽ nhếch môi, gắt gao ôm nàng vào lòng.