Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 106: Hàng của tiên sinh vừa ngắn vừa nhẹ




[Độ tương hợp của mục tiêu với【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】là 47%]

[Đánh giá: Thấp]

[Các hạ xác nhận để mục tiêu tiếp tục lĩnh ngộ?]

[Có/Không]

‘Cái này…’

Từ Hiền không kìm được lòng kinh ngạc, hắn thề rằng trước đó, lúc Lý Tự Thành lĩnh ngộ【Trục Nhật Thần Bộ】và【Long Tượng Bát Nhã Công】hoàn toàn không hề có thông báo thế này.

‘Lẽ nào vì ta chịu nạp tiền? Hay là vì độ tương hợp cao thì không báo, thấp mới báo?’

Chợt nhớ đến sáng nay mình vừa tiêu xài không ít điểm Thiện Ác, Từ Hiền không ngại lấy ác ý để phỏng đoán cách làm việc của hệ thống.

“Dĩ… ngộ, bất dĩ mục thị, tiên sinh, chữ này phải đọc thế nào?” Trong lúc đó thì Lý Tự Thành đã bắt đầu nghiên cứu nội dung đao kỹ, vừa đọc câu thứ nhất liền gặp phải khó khăn.

Từ Hiền tỉnh thần, chộp lại【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】, sau đó lại đưa cho gã một quyển khác, bảo rằng: “Tiên sinh lấy nhầm, quyển này mới đúng.”

【Tam Quốc Diễn Linh Bách Thức Đao】

Lý Tự Thành nghe vậy liền tin là thật, mở quyển bí tịch mới ra nghiên cứu.

“Kết nghĩa vườn đào… tiên sinh, này hình như là truyện cổ tích.” Đọc được vài chữ, gã lại tiếp tục có ý kiến.

[Độ tương hợp của mục tiêu với【Tam Quốc Diễn Linh Bách Thức Đao】là 49%]

[Đánh giá: Thấp]

Từ Hiền “à” một tiếng, vẻ mặt thản nhiên: “Lại nhầm nữa sao, để ta xem thử.”

Sau đó cầm lại quyển bí tịch, liếc qua một cái cho có liền nói: “Đúng là nhầm thật, hình như đây mới đúng.”

Thu【Tam Quốc Diễn Linh Bách Thức Đao】vào trong tay áo, Từ Hiền đưa quyển thứ ba cho Lý Tự Thành, lần này là【Vi Đà Côn Pháp】.

[Độ tương hợp của mục tiêu với【Vi Đà Côn Pháp】là 95%]

[Đánh giá: Trác việt]

[Các hạ xác nhận để mục tiêu tiếp tục lĩnh ngộ?]

[Có/Không]

Độ tương hợp cao hay thấp đều có thông báo, như vậy có thể loại bỏ đi một trong hai giả thiết mà Từ Hiền nghĩ đến, mà cái giả thiết còn lại thì…

‘Hiệp Đạo Giang Hồ a Hiệp Đạo Giang Hồ, ngươi thực dụng như vậy, xứng mang danh hiệp sao? Hay là ngươi muốn nhắc nhở ta, thời buổi bây giờ muốn làm đại hiệp còn phải biết làm ăn kiếm tiền?’

Lòng thầm mỉa mai, Từ Hiền chợt bắt gặp ánh mắt của Lý Tự Thành, quyển côn pháp đã bị mở ra nhưng gã lại không xem mà ngẩng đầu lên nhìn mình, trông giống như đang chờ gì đó.

Khẽ nhướng mày, Từ Hiền hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Lý Tự Thành cũng thẳng thắn: “Tiên sinh, quyển này hẳn là đúng rồi chứ?”

Từ Hiền: “…”

Câm nín một hồi, hắn lại lấy【Toàn Chân Kiếm Pháp】và【Từ Hàng Kiếm Điển】ra đưa cho Lý Tự Thành, mỉm cười bảo rằng:

“Không sai được, nhưng ngươi lại xem thử hai quyển này coi sao.”

“Vâng, tiên sinh.” Lộ ra ánh mắt ‘biết ngay là vậy’, Lý Tự Thành bình tĩnh đón lấy hai quyển bí tịch.

Từ Hiền rất nhanh nhận được kết quả lần lượt là 55% và 67%, đánh giá là Trung bình và Khá.

‘Xem ra Tự Thành kiếp này coi như vô duyên với đao kiếm.’

Trong ánh mắt ngỡ ngàng của Lý Tự Thành, hắn lấy đi ba quyển bí tịch, thu hai quyển kiếm pháp, kiếm điển vào trong tay áo, chỉ để【Vi Đà Côn Pháp】ở lại.

“???” Lý Tự Thành như hòa thượng sờ đầu không thấy tóc, gã cho rằng dù bản thân có thông minh thêm gấp trăm lần, sợ là cũng không thể nào hiểu được hành động nãy giờ của tiên sinh.

Gặp người sau lấy ra một hòn đá kỳ lạ rồi kêu mình nhỏ máu lên, Lý Tự Thành càng cảm thấy bấn loạn, gã không biết có nên ôm Từ Hiền đến gặp Hứa đại phu hay không nữa.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Từ Hiền có yêu cầu gì gã vẫn làm theo, dù cho nó kỳ quái đến cỡ nào đi chăng nữa.

Sau khi bị đao khí của tiên sinh nhà mình cắt qua, chẳng được bao lâu thì vết thương ở đầu ngón tay gã đã kết vẩy, thế mới thấy được thể chất của Lý Tự Thành siêu phàm đến mức nào.

Chờ qua chừng ba mươi nhịp thở, gã kinh ngạc phát hiện hòn đá kỳ lạ kia lúc này đã hóa thành một viên ngọc bảy màu, ngoại hình sặc sỡ vô cùng, tỏa ra hào quang lung linh.

__________________________________________________________________

Vật phẩm:【Thất Sắc Thạch】

Loại hình: Vật liệu rèn đúc

Phẩm chất: Hi hữu

Đây là một loại nguyên liệu rèn đúc tuyệt hảo, do【Đại Tông Sư Thạch】hao hết tinh hoa mà thành, trân quý khó tìm.

【Thất Sắc Thạch】không thích hợp dùng làm tài liệu chính, nhưng nó có thể dễ dàng dung luyện với bất kì thứ vật liệu rèn đúc nào.

Dùng hợp kim có【Thất Sắc Thạch】để chế tạo sẽ khiến thành phẩm có được 3 trong số 7 loại thuộc tính sau: Sắc Bén, Cứng Cáp, Mềm Mại, Dẻo Dai, Nhẹ Nhàng, Linh Mẫn, Nặng Nề.

*Chú: Phẩm chất【Thất Sắc Thạch】càng cao, số loại thuộc tính có thể xuất hiện càng nhiều.

__________________________________________________________________

Tỏ vẻ hài lòng mà thu viên kỳ thạch vào không gian trữ vật, Từ Hiền phất tay với Lý Tự Thành, mỉm cười bảo rằng: “Được rồi, môn võ công này giờ đã thích hợp hơn với ngươi, mau mau lĩnh ngộ đi thôi.”

“Vâng tiên sinh.” Không biết Từ Hiền lại vừa sử dụng thần thông gì, nhưng nếu hắn đã nói vậy thì gã cũng nhanh chóng chấp hành, lòng thầm mong là tiên sinh nhà mình đừng có làm mấy hành động quái dị như vừa rồi nữa.

Lý Tự Thành cũng được như nguyện, bởi khi gã mở sách ra, Từ Hiền liền mặc niệm một tiếng “có”, nên còn chưa kịp nhìn chữ đầu tiên thì tinh thần của gã đã tiến vào kỳ cảnh, gặp mặt cao tăng Thiếu Lâm.

Dù biết tên đệ tử của mình chẳng mất bao lâu để lĩnh ngộ côn pháp, nhưng một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Từ Hiền vẫn lấy【Tầm Hung Kính】ra kiểm tra xem có Sát Thần môn đồ nào gần đây không, hơn nữa còn truyền vào năm thành công lực, mở rộng phạm vi quét hình thêm mười dặm mới thấy yên tâm.

Chẳng mất bao lâu, Lý Tự Thành đã lĩnh ngộ xong【Vi Đà Côn Pháp】.

Gã vừa mở mắt ra, Từ Hiền liền tưởng như nhìn thấy kim cương nộ mục, nhưng thoáng cái đã biến mất, trở lại với thần thái hàm hậu, chất phác thường ngày.

Từ Hiền thầm hài lòng: ‘Không hổ là độ tương hợp đến chín mươi lăm phần trăm, vừa học xong đã tự thành khí thế, e rằng tiến cảnh sẽ chẳng thua gì ta tu luyện Giải Ngưu Tam Đoạn Thức.’

Lấy từ trong tay áo ra phần cán nối dài đã hỏng của Phi Hiệp đao, hắn ném nó về phía Lý Tự Thành rồi lớn giọng bảo rằng: “Tự Thành, diễn luyện ta xem côn pháp!”

Còn chưa kịp định thần lại sau khi lĩnh ngộ, Lý Tự Thành chỉ đưa tay ra theo bản năng bắt lấy đoạn côn sắt, vừa chộp được đã không nhịn được thốt lên: “Nhẹ quá!”

Từ Hiền nghe vậy lại câm nín một lần nữa, phải biết trường đao thường thường rất nặng, trên chiến trường chỉ có những bậc dũng tướng võ lực hơn người mới dám sử dụng.

Vì chế tạo phần cán nối dài này, hắn đã bỏ không ít công sức để tinh luyện ra thứ sắt ròng nguyên chất nhất, lại đúc phần ruột khá đặc, hàm kim lượng rất cao.

Phải biết, Thanh Long Yển Nguyệt Đao của Quan Vũ tám mươi hai cân đã coi là rất nặng, mà cán đao này của Từ Hiền lại đến gần trăm cân, đó là còn chưa tính lúc nối vào Phi Hiệp đao, đủ để biết sức nặng của nó nhường nào.

Nhưng hết thảy đều chẳng có nghĩa lý gì với Lý Tự Thành, thân mang thiên phú tam giai Kinh Hồng【Lực Khả Bạt Sơn】, sợ là phần lớn binh khí trên đời này đều là nhẹ khi rơi vào tay gã.

Thấy ánh mắt Từ Hiền nhìn mình đã có phần bất thiện, gã bất chợt thông minh đột xuất, biết không nên nói gì nữa mà múa côn thi triển bản lĩnh mới học.

Quả nhiên【Vi Đà Côn Pháp】cực kì thích hợp với Lý Tự Thành, vừa đánh ra một chiêu Hồng Hà Quán Nhật, bộ côn pháp này liền đạt tới cảnh giới Đăng Đường Nhập Thất, tiến cảnh nhanh chóng vô cùng.

Bình Địa Long Phi, Hoàng Thạch Nạp Lý, Đầu Tiên Đoạn Lưu, Phục Hổ Thính Phong, Thương Long Quy Hải, v.v…

Nói là côn sắt quá nhẹ không tiện tay, nhưng Lý Tự Thành vẫn diễn luyện đâu ra đó, từng chiêu từng thức càng lúc càng thành thục, trông nào giống như một người chỉ vừa học xong côn pháp?

Bài côn này chẳng có mấy đường, không mất bao lâu thì Lý Tự Thành đã đánh xong, thu côn ra sau lưng, nom điệu bộ có phần giống một tên võ tăng, chỉ là y phục trên người lại phá hết ý cảnh, khiến gã trông như Tứ Bất Tượng.

Mặt không đỏ, tim không gấp, không biết lúc nào mà Lý Tự Thành đã đạt tới Hậu Thiên tứ trọng, khí tức lại hùng hậu thêm một phần.

Thần quang xẹt qua trong mắt, Từ Hiền lại không chút nào bất ngờ, người mà loại cao thủ tuyệt đỉnh như Thượng Quan Cải Mệnh cũng muốn thu làm đồ đệ, nhiều năm trôi qua vẫn còn ghi nhớ, có tiến cảnh như vậy thật chẳng đáng kinh ngạc.

Nở nụ cười thành thật, Lý Tự Thành đưa côn ra trước mặt, ngại ngùng bảo rằng: “Tiên sinh, thứ này vừa ngắn vừa nhẹ, thật không thích hợp với đệ tử.”

‘Ngươi cứ chờ đó.’ Vẻ mặt thản nhiên như thường, Từ Hiền liếc viên【Thất Sắc Thạch】trong không gian trữ vật, ghim lại chuyện này vào trí nhớ.

Thu hồi đoạn côn từ tay Lý Tự Thành, Từ Hiền ngó qua【Tầm Hung Kính】một lần nữa, sau đó mới lấy chiếc xe lăn của mình ra khỏi tay áo, liếc gã mà nói rằng:

“Đi thôi Tự Thành, trở về tiệm rèn, tiên sinh lại tạo cho ngươi một cây côn dùng tạm. Trọng lượng không đảm bảo, độ dài chắc chắn theo ý ngươi.”

Người sau nghe vậy, nhìn cảnh vật xung quanh mà nói với giọng chần chừ: “Tiên sinh, vậy còn chỗ này…”

Từ Hiền phất tay, thái độ tiêu sái không trói buộc: “Đã hủy thì thôi. Ta cũng định dọn vào trong trấn, như vậy lại càng triệt để.”

Lý Tự Thành vừa biết hắn muốn dọn vào trấn, liền mặc kệ nhà tranh nhà lá, lộ vẻ mặt chờ mong: “Tiên sinh, vậy người có muốn tới nhà đệ tử…”

“Không cần phiền ngươi và Lý đại thúc, ta ở lại học đường rất khoái hoạt.” Từ Hiền lập tức chặn họng gã đệ tử khai môn, hắn có rất nhiều chuyện riêng phải làm, ở chung nhà với người khác rất phiền phức.

Lý Tự Thành thấy tiên sinh từ chối dứt khoát như vậy cũng đành thôi, thành thành thật thật đẩy Từ Hiền trở về Bạch Long Trấn.