Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 125: Tiên sinh mời đệ tử nhập cuộc




Bọn đường chủ và bốn người Vương Mã Trương Triệu tuy đã bỏ chạy trước khi Đại Phích Lịch nổ, nhưng vì thời gian không nhiều nên vẫn bị dư uy của vụ nổ lan đến, khí huyết nhộn nhạo, miệng phun máu tươi.

Vương Thời và ba vị nghĩa đệ thua kém lũ đường chủ mấy tiểu cảnh giới, thương thế nặng hơn vài phần, nhưng bọn họ lại có được một vị chủ công tốt còn lũ đường chủ thì không.

Công Tôn tiên sinh đánh xe ngựa đến chỗ Từ Hiền và bọn Vương Thời, Sát Thần Môn chúng gặp xe ngựa chạy qua bèn tránh như ôn thần.

Quả Đại Phích Lịch kia không chỉ mang đi tính mạng của Chung đường chủ mà còn cả lá gan của chúng.

Lộc cộc! Lộc cộc!

Huỵch!

Xe ngựa vừa dừng lại, con ngựa ở đầu xe đã lập tức bất tỉnh, gục người xuống đất.

Nó trước đó vốn đã bị uy áp của cao thủ Huyền Tàng dọa cho run lẩy bẩy, sau lại bị liên tiếp những vụ nổ lớn nhỏ do Từ Hiền gây ra làm cho thất hồn thất vía, khổ nỗi còn bị Công Tôn tiên sinh giữ chặt nên không chạy đi đâu được, cuối cùng ngất xỉu tại chỗ.

Công Tôn Thư cực chẳng đã đành phải dùng một loại dị thuật tương tự như【Di Hồn Đại Pháp】để khống chế con ngựa, nhờ vậy mới có thể phóng xe đến đây.

Trong lúc ba người Tiền đường chủ vận công chữa thương một cách khổ sở, Bao Ngạo Thiên đã ôm một đống chai nọ lọ kia từ trên xe ngựa xuống.

Trường Xuân Bổ Huyết Hoàn, Vô Cực Hồi Khí Đan, Hảo Hạng Kim Sang Dược, v.v… đủ loại đan dược đắt đỏ nhảy vào mồm bốn huynh đệ Vương Thời.

Bọn đường chủ tuy cũng có dược vật chữa thương với chất lượng khá tốt, nhưng để so với hàng của Bao công tử thì còn kém vài bậc. Bởi thứ mà người sau sở hữu có hơn một nửa là sản phẩm giới hạn, chỉ những kẻ có thế lực, có thân phận mới đủ tư cách mua.

Nhìn Vương Thời, Mã Tống, Trương Sư, Triệu Phụng người người mang thương, Từ Hiền khom người chắp tay: “Thật có lỗi quá, tính toán sai uy lực của Đại Phích Lịch Đạn, dẫn đến bốn vị thụ thương, Từ Hiền áy náy vô cùng. Chờ mưa gió qua đi, tại hạ tất sẽ tìm cách bồi tội cho chư vị nghĩa sĩ.”

Vương Mã Trương Triệu bốn người vội xua tay nói không dám, lão đại Vương Thời thay mặt các huynh đệ bảo rằng:

“Từ thiếu hiệp làm sao lại có lỗi gì, ngược lại còn có ân với bốn huynh đệ ta. Nếu không có ngươi dùng kỳ mưu phá địch, e rằng Vương mỗ và ba vị nghĩa đệ đã hồn về chín suối, cảm ơn còn không kịp chứ nói gì đến hỏi tội.”

“Đại ca nói phải!”

“Đúng là phải cảm tạ thiếu hiệp!”

“…”

Mã Tống, Trương Sư, Triệu Phụng tỏ ý nhận đồng với lời của Vương Thời, bốn người thoa dược uống đan, cùng chắp tay vái tạ Từ Hiền rồi cũng học theo bọn Tiền đường chủ, vận công kích thích cho dược hiệu khuếch tán.

Từ Hiền thấy vậy liền không quấy rầy họ chữa thương, bản thân cũng nhận một viên Vô Cực Hồi Khí Đan từ Bao Ngạo Thiên, bắt đầu khôi phục lại tiêu hao do dùng đến pháp môn chí cao của【Đạn Chỉ Thần Thông】, đồng thời vẫn không quên tính toán xem sau đó phải làm gì.

Phe địch mất đi một tên đường chủ, phe ta lại không mất ai, thế trận lúc này tưởng rằng có lợi cho bọn Từ Hiền nhưng thực ra không phải vậy, bởi muốn phận định thắng thua hoàn toàn phụ thuộc vào trận chiến cấp Huyền Tàng, dưới Huyền Tàng chiến đấu trông có vẻ khốc liệt đấy nhưng về bản chất vẫn chỉ là phụ họa mà thôi.

Nhìn về phía xa, trận chiến của Triển Ngọc Đường, Hứa phu nhân cùng La môn chủ vẫn chưa đến hồi kết, nhưng cũng sắp rồi.

La Sinh đã triệu hồi đến con Sát Đồng thứ chín, chờ dược hiệu của Thông Huyền Đan qua đi thì chính là lúc y bắt đầu thu gặt tính mạng của đối thủ.

Từ Hiền có thể đoán được kết cục này, hắn bình tĩnh nhìn trận chiến kinh thiên động địa ở đằng xa, trong đầu lại suy nghĩ tìm cách phá cục.

Ngoại trừ trông chờ vào thiên ý chẳng biết lúc nào sẽ đến theo lời Ngô lão, Từ Hiền muốn nghĩ xem bản thân còn có thể làm được gì.

Nhưng thời gian trôi qua, tất cả những gì hắn có chỉ là một nụ cười khổ. Từ Hiền chợt phát hiện, trước thực lực tuyệt đối, hết thảy mưu ma quỷ kế đều chỉ là mây khói.

‘Nếu như ta cũng là Huyền Tàng…’ Từ Hiền siết chặt nắm đấm, lúc bất lực hoàn thủ trước Tiên Thiên thì hắn cho Tiên Thiên là cường giả. Giờ mới phát hiện Tiên Thiên chẳng là gì trước mặt Huyền Tàng thì cách nghĩ của hắn lại thay đổi.

‘Huyền Tàng, Huyền Tàng! Nếu bây giờ ta muốn đạt tới Huyền Tàng, hoặc chí ít có được chiến lực bậc đó, vậy thì phải…’

Từ Hiền gọi ra cửa hàng hệ thống, rất nhiều vật phẩm hiện lên trước mặt nhưng biểu tượng của chúng đều chỉ có một màu đen, đại biểu cho việc hắn không còn quyền mua bất kỳ thứ gì.

Lấy chiến dưỡng chiến, điểm Thiện Ác của Từ Hiền giờ phút này đã gần 2800, tiếp cận với cột mốc 3000, thừa để mua được quyển trung của【Giá Y Thần Công】.

Nếu hắn có thể mua được vật phẩm tương tự như【Tiên Thiên Đan】thì tốt rồi, dù không đạt đến Huyền Tàng, chỉ cần giống lần trước có được cảnh giới Tiên Thiên tầng tám, cộng với thực lực của hắn lúc này, tin rằng có thể giúp Triển hộ vệ và Hứa phu nhân một tay.

Từ Hiền cũng hỏi Bao Ngạo Thiên có còn Thông Huyền Đan hay không, nhưng đáng tiếc rằng câu trả lời hắn nhận được là không. Loại đan dược cực phẩm như vậy, dù là ở Bao thị cũng là tài nguyên cao cấp nhất, Bao công tử có thể sở hữu một viên đã là quá mức được cưng chìu.

‘Xem ra chỉ có thể tìm tới nó.’ Thở dài một hơi, Từ Hiền định gọi Đại Hiệp Thiên Luân, nhưng một âm thanh chợt vang lên lấy đi sự chú ý của hắn.

“Tiên sinh, đệ tử đến giúp người!”

‘Tự Thành?’ Chân mày Từ Hiền chợt nhướng lên, hắn ngó sang phía Đông liền bắt gặp thân ảnh của gã đệ tử khai môn nhà mình.

Lại quan sát khoảng cách giữa Lý Tự Thành với mình và bọn hung đồ, Từ Hiền thầm thở dài một tiếng, hết sức nhanh chóng lấy【Tầm Hung Kính】ra kiểm tra vị trí của từng người trong đám Sát Thần môn đồ.

‘Chính là ngươi.’ Xác định được mục tiêu mà bản thân muốn, không để Sát Thần Môn chúng xuất thủ trước, Từ Hiền tiên hạ thủ vi cường, tay trái tay phải cùng đưa ra búng đi hai quân cờ trong tay mình.

Bọn hung đồ thấy Từ Hiền lại ném ám khí liền nhao nhao bỏ chạy, đến cả những kẻ có cảnh giới Tiên Thiên tầng năm cũng thế, một quả Đại Phích Lịch đã bào mòn tất cả nhuệ khí của chúng.

Nhưng có chạy cũng vô dụng, bởi【Đạn Chỉ Thần Thông】chỉ là thủ đoạn để Từ Hiền ném quân cờ đi mà thôi, trừ khi mục tiêu có thể lập tức biến mất khỏi tầm mắt của hắn, nếu không vẫn sẽ bị kéo nhập cuộc.

Trước đó cảm nhận được sát ý mà lũ hung đồ dành cho Lý Tự Thành, Từ Hiền không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể thay gã chọn một đối thủ.

Chí ít thì thay vì bị bọn ác quỷ trần gian ấy hội đồng, Lý Tự Thành có thể bước vào trận chiến một đấu một đầy “cân sức”… khi đối thủ của gã là một tên võ tu Hậu Thiên thập nhị trọng.

Hết cách rồi, đó là đối thủ yếu nhất mà Từ Hiền có thể chọn thay gã, số còn lại không phải Tiên Thiên thì cũng ngang tầm với kẻ đó.

Nhưng Từ Hiền cũng không phải là không có cách giúp đệ tử nhà mình thu hẹp khoảng cách với địch thủ. Rời xa chỗ bốn huynh đệ Vương Thời chữa thương, Từ Hiền cao giọng niệm:

“Thiên viên địa phương, hắc bạch tung hoành. Ta xin ra luật, quân trắng giảm ba, quân đen thêm một, vô phương kháng cự, trời xanh chứng giám!”

Lý Tự Thành nắm quân cờ đen trong tay, đến giờ vẫn chưa hiểu vì sao tiên sinh lại ném nó về phía mình.

“Ô…” Vào thời khắc Từ Hiền niệm xong lời khấn, gã chợt phát hiện bản thân mình giống như mạnh thêm, Thủ Dương Minh Đại Tràng Kinh trở nên thông suốt.

Ngược lại, đối thủ mà Từ Hiền chọn cho gã lại rớt liền ba tiểu cảnh giới, từ Hậu Thiên thập nhị trọng chỉ còn Hậu Thiên cửu trọng, gương mặt hoảng hốt lại càng thêm hốt hoảng, giống như đã đoán ra nguyên nhân vì sao Lưu Bôn và Lạc Bằng lại thua cho tên bạch y công tử kia.

Hắn lại không biết rằng【Sinh Tử Cục】hiện thời chỉ có thể làm suy giảm hoặc tăng tiến cảnh giới của Hậu Thiên cảnh, đối với Tiên Thiên hoàn toàn vô dụng.

Tên hung đồ này cũng không có ý định nhắc nhở cho Sát Thần Môn chúng về phát hiện của mình, hắn nghĩ rằng bản thân kiểu gì cũng phải chết, chi bằng mang theo vài tên đồng môn chôn cùng cho bớt tức tưởi.

Nhưng rồi hắn chợt phát hiện Từ Hiền vẫn dậm chân tại chỗ, trông giống như không có ý định gì là muốn đuổi giết bản thân.

Chẳng những thế, hắn còn phát hiện tên to xác vừa xuất hiện ở cánh rừng phía Đông giống như mới là đối thủ của mình.

Lý Tự Thành không rõ bằng cách nào mà bản thân đột nhiên mạnh lên, gã chỉ biết đó lại là thần thông của tiên sinh nhà mình.

Chưa kịp chạy đến hỏi chuyện, gã thiếu niên vạm vỡ hơn người này liền thấy có hai tên hung nhân mặt mày ác sát lao về phía này.

Côn sắt trong tay, Lý Tự Thành chưa kịp vung lên đã gặp hư ảnh một bàn cờ vây hiện lên trước mặt, chặn lại hết thảy công kích của hai người kia đồng thời đẩy văng bọn chúng.

Tiên sinh có dạy: “đối phó địch nhân phải biết được nước lấn tới”, Lý Tự Thành dù không hiểu hư ảnh kia sao lại xuất hiện, nhưng gã vẫn tận dụng thời cơ này giương côn đập tới.

Đáng tiếc, rào chắn sinh tử không chỉ chặn lại địch nhân mà cũng chặn lại gã, Lý Tự Thành bị nó đẩy lui ba bước, vẻ mặt trở nên ngáo ngơ.

“Tự Thành, đối thủ của ngươi ở đó!”

Lý Tự Thành lấy lại tỉnh táo, theo hướng chỉ của【Trọng Đạo Xích】, gã liền phát hiện mục tiêu mà Từ Hiền đã chọn cho mình, kẻ ấy lúc này cũng đang nhìn về phía gã với ánh mắt rất không thân thiện.

“Hậu Thiên ngũ trọng, ngươi chết chắc!” Tên hung đồ liếm môi một cái, hắn không tin tên to xác này cũng có thể vượt cấp giết người như Từ Hiền.

Trên đời làm gì có lắm thiên tài như thế, lại còn thay phiên xuất hiện ở cái chốn khỉ ho cò gáy này?

Cảm thấy bản thân không cần phải chết nữa, tên hung đồ liền nói cho đồng bọn biết “bí mật” mà mình phát hiện. Ngay lập tức, những kẻ cảnh giới Hậu Thiên thì không nói, nhưng đám môn đồ Tiên Thiên cảnh đều đứng lại tại chỗ, nhìn Từ Hiền với ánh mắt tràn đầy sát ý.

Theo quan sát trước đó, cái dị thuật bàn cờ kia một lần chỉ có thể dùng lên một người, như vậy…

Bọn Ứng đường chủ ổn định thương thế, bắt đầu dẫn dắt đám môn đồ bủa vây nhóm Từ Hiền. Có ba tên đường chủ cầm trịch, từng tên Sát Thần Môn chúng bắt đầu lụm lại lá gan của mình.

Đại Phích Lịch Đạn thì kinh khủng đấy, nhưng trừ phi Từ Hiền có thể lấy ra thêm một tử sĩ như Lạc Bằng, nếu không cũng chẳng quá đáng sợ.