Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 72: Ấu tể vô cùng quan trọng




Chiến tranh.

Bản thân từ này có nghĩa là tàn khốc.

Trong mắt Trát Lạp Đức, chiến tranh chỉ cướp đi những thứ quý giá của người khác một cách vô nghĩa, nền hòa bình của tinh tế hiện giờ, đối với tất cả các chủng tộc đều là chuyện rất đáng vui mừng.

Đối với cuộc chiến phát sinh ở Khắc Tác Tinh hơn một năm trước, Trát Lạp Đức không rõ tình huống cụ thể, khi đó ông đã giải ngũ, bản thân cũng đang trong thời kỳ suy sụp tinh thần.

Bất quá Trát Lạp Đức nhớ thời gian chiến dịch kéo dài rất ngắn, là một trận chiến chớp nhoáng. Sau khi Tinh Minh phái quân tới Khắc Tác Tinh, chỉ ngắn ngủi ba ngày cuộc chiến đã kết thúc.

Với tác phong làm việc của Mạc Lý Sâm, Trát Lạp Đức cảm thấy cho dù trong chiến dịch này quân đội không phái bộ đội đặc biệt xuất chiến, đối phương nhất định cũng chủ động xin ra chiến trường.

Lấy điều kiện tiên quyết là Mạc Lý Sâm từng tham gia cuộc chiến này, Trát Lạp Đức suy đoán, con ấu tể Lai Lợi này rất có thể đã được Mạc Lý Sâm nhặt về từ chiến trường Khắc Tác Tinh.

Trát Lạp Đức nói ra suy đoán của mình, Tạ Loan nghe xong cũng nhíu mày.

Ấu tể vẫn còn cúi đầu dụi vào lòng anh, Tạ Loan khẽ ngâm nga khúc hát ru, tiếp tục dùng tinh thần lực dẫn dắt trấn an bé.

Nếu chuyện thực sự giống như Trát Lạp Đức nói thì ấu tể này có lẽ không phải sợ tiếng sấm, mà là âm thanh tương tự tiếng sấm mà bé đã từng nghe thấy…

Có lẽ là tiếng nổ.

Mùa này giông tố rất nhiều, Tạ Loan cúi đầu nhìn ấu tể trong lòng, ánh mắt có chút lo lắng.

Hậu chấn tâm lý, đáng ra anh nên sớm phát hiện…

Nhớ lại lần đầu tiên nhìn ấy ấu tể nhân ngư, lúc bé phải rời khỏi nước cũng biểu lộ phản ứng sợ hãi tương tự.

Nỗi kinh hoàng hoảng sợ trong mắt hai ấu tể rất giống nhau, Già Nhĩ vất vả lắm mới có thể vượt qua chướng ngại tâm lý này, Tạ Loan không biết ấu tể lai lợi này có thể vượt qua được hay không.

Vì lo lắng, Tạ Loan đặc biệt lên tinh mạng kiểm tra dự báo thời tiết nửa tháng sắp tới, may mắn là từ ngày mai tới tận cuối tuần đều là ngày nắng.

Cuối tuần, Mạc Lý Sâm lại tới phân hội Vân Bảo.

Quan tâm ấu tể nên mới tới, mục đích của đối phương rõ ràng là tới xem tình huống của ấu tể lai lợi, mặc dù không phải là gia trưởng nhưng Tạ Loan vẫn đồng ý để đối phương tới phòng sinh hoạt gặp ấu tể.

“Cô~”

Đập đập đôi cánh nhỏ, lúc Mạc Lý Sâm tiến vào đại sảnh, ấu tể lai lợi vẫn luôn lạch bạch lạch bạch lởn vởn bên chân ông, tới giờ đã xoay đủ ba vòng.

Nâng đầu, ấu tể lai lợi vừa xoay quanh vừa dùng đôi mắt đen lúng liếng của mình nhìn chằm chằm đối phương.

Bởi vì nhìn thấy người mình thích nên ánh mắt của bé cũng đặc biệt sáng ngời.

“Cô ci~”

Nhấc cao đôi cánh ngắn cũn của mình, ấu tể lai lợi ngẩng đầu phát ra tiếng kêu trong veo với đối phương, động tác này có ý là ấu tể muốn được gia trưởng ôm.

Nhìn trạng thái ấu tể, xem ra những ngày qua bé được phân hội chăm sóc rất tốt.

Sau khi tận mắt xác nhận điểm này, trái tim thấp thỏm của Mạc Lý Sâm thả lỏng, biểu tình nghiêm nghị cũng hơi thả lỏng.

Cuối cùng ông cũng bế ấu tể lên, chỉ là cái ôm bình thường mà thôi, Mạc Lý Sâm cũng không làm ra những hành động như dỗ dành ấu tể.

Thế nhưng ấu tể trong lòng ông tựa hồ vẫn rất cao hứng, tiếng kêu non nớt vẫn vang lên không ngừng, không khó nhìn ra sinh lực tràn trề của bé.

Trừ sinh lực, còn có thể nhìn ra ấu tể rất an tâm, hẳn là nó cảm nhận được cảm giác an toàn từ người ôm mình, Tạ Loan có thể cảm nhận được trạng thái tâm lý của ấu tể lai lợi lúc này ổn định hơn bất kỳ lúc nào khác.

“Ông có ý tưởng muốn nhận nuôi ấu tể này không?” Chờ Mạc Lý Sâm kết túc buổi thăm viếng, Tạ Loan đứng cách đó không xa hỏi đối phương.

“Nếu không có thì bây giờ suy nghĩ một chút đi.” Tạ Loan thành khẩn bổ sung thêm một câu.

Mạc Lý Sâm hiển nhiên không ngờ Tạ Loan lại nói chuyện này với mình, ông hơi ngừng một chút, chuyển tầm mắt về phía ấu tể lai lợi đang chơi đùa với nhóm chim béo trong phòng, qua vài giây sau mới đáp: “Tôi không có ý định nhận nuôi ấu tể.”

Ý là cự tuyệt đề nghị của Tạ Loan.

Tạ Loan không ngờ đối phương lại cự tuyệt dứt khoát như vậy, từ giọng nói đối phương đã lộ rõ ý kiên định làm những lời thuyết phục mà Tạ Loan định nói ra nghẹn lại trong cổ họng.

Từ ngôn hành cử chỉ của Mạc Lý Sâm, Tạ Loan khẳng định đối phương rất quan tâm cùng yêu thương ấu tể lai lợi, thế nhưng vì sao lại không muốn nhận nuôi, Tạ Loan thực sự không nghĩ ra nguyên nhân.

Lúc Tạ Loan nghẹn lời, Mạc Lý Sâm tựa hồ chuẩn bị rời đi, chuyến đi này chủ yếu là muốn kiểm tra xem ấu tể có được chăm sóc tốt hay không mà thôi, kiểm tra xong thì có thể rời đi.

Tạ Loan không ngăn cản, bất quá lúc Mạc Lý Sâm đi ra ngoài, ấu tể lai lợi vẫn luôn chú ý tình huống bên này lập tức nâng cánh, lạch bạch lạch bạch đi tới, ấu tể theo sau Mạc Lý Sâm đi tới cửa, sau đó bé đứng ở cửa nhìn đối phương đi xa rồi mới ngoan ngoãn vòng trở lại.

Lúc ở Hi Lạc Lâm Tinh, mỗi buổi sáng ấu tể lai lợi đều làm như vậy.

Tới giờ đi làm, Mạc Lý Sâm phải tới quân đội, mỗi ngày ấu tể đều dậy sớm cùng ông, đưa ông đi làm rồi mới quay về giường làm ổ.

Đối với ấu tể mà nói, phải dậy sớm mỗi ngày như vậy là chuyện không hề dễ dàng, thế nhưng ấu tể lai lợi này chỉ cần nghe thấy động tĩnh người lớn thức dậy cũng sẽ lập tức mở mắt theo.

“Cô?”

Vòng trở lại, ấu tể lai lợi lạch bạch đi tới trước mặt Tạ Loan, nhỏ giọng phát ra một tiếng kêu có ý nghi vấn.

Ý nghĩ của ấu tể rất dễ hiểu, Tạ Loan cúi người xoa đầu bé, trả lời: “Ừ, tuần sau ông ấy sẽ lại tới thăm Lai Lợi.”

Chờ tuần sau đối phương theo dự kiến tới đây, Tạ Loan sẽ giao chuyện thuyết phục… à không, trao đổi cho Trát Lạp Đức.

Được giao phó nhiệm vụ này, Trát Lạp Đức liền nghĩ xem mình nên tấn công kiểu gì, kết quả hành động đầu tiên của ông là tự châm thuốc cho mình, sau đó đẩy bao thuốc lá về phía đối phương.

Làm Trát Lạp Đức bất ngờ là ông nhìn thấy đối phương lắc đầu.

“Cai rồi à?” Trát Lạp Đức thuận miệng hỏi, thực không ngờ đối phương lại gật đầu, hơn nữa còn đáp một tiếng.

“Ừm.” Mạc Lý Sâm dùng âm thanh nghiêm nghị đáp.

Thực không dễ dàng chút nào.

Cho dù là lúc còn trong quân đội, Trát Lạp Đức vẫn lén hút vài điếu, chuyện cai thuốc này, ông cảm thấy mình không thể nào làm được.

“Một năm lẻ sáu tháng trước, anh đã tới Khắc Tác Tinh đúng không?” Nói ra thời gian chính xác của trận chiến lần đó, Trát Lạp Đức quan sát biểu tình người đối diện rồi nói tiếp: “Con ấu tể lai lợi kia là anh nhặt từ chiến trường Khắc Tác Tinh à?”

Đối phương suy đoán quá chuẩn xác làm Mạc Lý Sâm có chút biến sắc, gật đầu khẳng định: “Đúng vậy.”

“Anh vẫn y như vậy, nơi nào có chiến tranh là chủ động xin xuất chiến, cho dù anh muốn làm người hùng thì đám bên quân đội vẫn đặt danh hiệu kẻ điên chiến trường cho anh mà thôi…” Vừa nói Trát Lạp Đức vừa cảm thấy có chút thổn thức, mặc dù giao tình giữa hai người không quá sâu sắc nhưng Trát Lạp Đức tự nhận mình vẫn có chút hiểu biết về đối phương.

Sở dĩ đối phương điên cuồng trên chiến trường như vậy, luôn chủ động đề nghị xuất chiến như vậy là vì đối phương hi vọng có thể cố hết sức để chiến tranh mau kết thúc.

Nó hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ kẻ cuồng chiến tranh mà mọi người vẫn nghĩ.

“Tôi không phải anh hùng gì cả.” Cũng không muốn làm, Mạc Lý Sâm trả lời.

Bộ đội đặc biệt có đôi lúc phải giải quyết những chuyện mà cấp trên không thể công khai giải quyết, một người hành động trong bóng tối như vậy không thể làm anh hùng.

Bộ đội đặc biệt phải làm nhiều nhiệm vụ bí mật, Trát Lạp Đức dĩ nhiên cũng biết, vì thế ông quyết định chuyển đề tài: “Bất quá sao anh lại mang ấu tể lai lợi này về dưỡng, tôi nghĩ với tác phong của anh thì hẳn sẽ giao nó cho một phân hội bảo dưỡng ấu tể trên Khắc Tác Tinh.”

Lần này Mạc Lý Sâm không trả lời nhanh gọn như những lần trước, ước chừng ba giây sau mới chậm chạp đáp: “Ngoài ý muốn.”

Lại là ngoài ý muốn…

Nghe thấy mấy chữ này, Trát Lạp Đức nhịn không được nheo mắt, trước đó lúc ông hỏi về cánh tay, đối phương cũng trả lời như vậy.

Chờ một chút…

Liên kết hai chuyện lại với nhau, Trát Lạp Đức nhịn không được suy đoán: “Cánh tay của anh cũng mất trong trận chiến này à?”

Đáp lại là một cái gật đầu của Mạc Lý Sâm.

Với kỹ thuật chữa trị hiện giờ, người bình thường bị cụt tay cụt chân hoàn toàn có thể tiến hành phẫu thuật cấy ghép tay giả chân giả, từ bề ngoài thì hoàn toàn không nhìn ra điểm khác biệt, hành động cơ bản cũng không có chướng ngại.

Thế nhưng Mạc Lý Sâm là bị một thứ vũ khí đặc biệt gây ra thương tích, vì thế cho dù vết thương khép lại thì cũng không thể ghép chi, lĩnh vực y học của quân đội Tinh Minh hiện giờ vẫn chưa có biện pháp giải quyết.

Vết thương được gây ra từ vũ khí đặc biệt sau khi lành lại vẫn không ngừng truyền tới cảm giác đau đớn, hiện giờ Mạc Lý Sâm đã quen chịu đựng, cũng không vì thế mà lộ ra chút thống khổ nào.

Theo tình cảnh trên chiến trường hôm đó, Mạc Lý Sâm vốn nên dựa vào kinh nghiệm lựa chọn hành động có lợi nhất.

Thế nhưng đối với kết quả hiện tại, Mạc Lý Sâm không hề hối hận, bởi vì ông đã cứu được con ấu tể rất quan trọng với mình.