Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 83: Hắc ám lan rộng




Không có kí ức thuộc về thanh niên, thế nhưng bởi vì Tạ Loan giúp nó chữa trị vết thương, cảm nhận được sự đối đãi ôn nhu mà thanh niên dành cho mình nên con mục tạp trưởng thành hình thể khổng lồ này mới làm ra phản ứng như vậy.

Đối với nó chiến đấu là một loại bản năng, cũng là việc nó cần phải làm, sau khi trưởng thành phải dựa vào chiến đấu để có được tài nguyên sinh tồn tương ứng, vì thế không chiến đấu là không được.

Tiếp nhận công việc đánh thuê trên chiến trường, chiến đấu là nhiệm vụ, vì thế đối đãi với kẻ địch, con mục tạp trưởng thành này không hề biết thương hại là gì, phương thức chiến đấu cũng hung hãn đến mức làm người ta hoảng sợ.

Thế nhưng ngoại trừ lúc chiến đấu, phản ứng của Ni Khắc trong mắt Tạ Loan vẫn giống hệt như thời kỳ ấu tể.

Tỷ như cảm thấy anh đối xử tốt với nó, lúc anh vỗ nhẹ cánh tay trước, con mục tạp trưởng thành này liền tập trung tầm mắt lên người anh, dùng ánh mắt đỏ ngầu của mình nhìn anh chằm chằm.

Lúc không chiến đấu, Ni Khắc giống hệt như ấu tể vậy…

Chẳng qua ấu tể này đã trải qua rất nhiều chiến trường mà thôi.

Khi Tạ Loan được con mục tạp này đưa vào chủ điện chiến hạm, mọi người đang bàn chuyện bên trong đều ngừng lại, tầm mắt cũng chuyển về phía thanh niên.

Chủ điện chiến hạm không phải nơi ai cũng có thể tiến vào, nếu không phải đối phương có quyền tự do hành động, nhóm binh lính canh giữ ngoài hành lang đã sớm cản lại.

Cho phép thanh niên tự do hoạt động là do con nặc khắc tư ngồi trên chủ tọa nói, vì thế tất cả mọi người trên chiến hạm không có ai dám chất vấn.

Số lượng nhân viên làm việc trong chủ điện cũng không nhiều, Tạ Loan vừa xuất hiện, phản ứng của mỗi người đều không đồng nhất.

“…” Thanh niên trước đó luôn mỉm cười ác ý châm chích Tạ Loan hiện giờ tỏ ra đặc biệt an phận, lúc Tạ Loan xuất hiện vẫn luôn len lén liếc nhìn anh.

Bên cạnh thanh niên tóc vàng là một nam nhân yên tĩnh nhắm mắt, kế bên nữa là thành viên nữ duy nhất, lúc hai người tiến vào cơ bản không có chút phản ứng nào.

Phản ứng của nhân ngư là trực tiếp nhất, ánh mắt xanh biếc nhìn thẳng Tạ Loan. Mà con nặc khắc tư ngồi trên chủ tọa chỉ liếc nhìn Tạ Loan một cái rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, gương mặt tuấn mỹ lạnh như băng vẫn duy trì biểu tình lạnh lùng.

Tạ Loan càng tới gần chiếc bàn hội nghị hình vuông thì biểu tình của con nặc khắc tư ngồi trên chủ tọa lại càng lạnh hơn.

“Đừng…” Mọi người đều yên lặng không nói gì, thanh niên tóc vàng thấy Tạ Loan được một con mục tạp khổng lồ mang tới thì nhịn không được muốn châm chích.

Sau khi sĩ quan phụ tá cộng hưởng kí ức mình đọc được cho thủ lĩnh, con nhân ngư này đã đi tới chỗ Lạp Duy, dùng âm thanh trong suốt lạnh lùng nói: “Đừng có nói chuyện kiểu ấy với ông ấy nữa, bằng không anh sẽ hối hận.”

Hối hận, không phải uy hiếp, mà ý là bản thân Lạp Duy sẽ cảm thấy hối hận.

“Điểm đến của Cái Á là nơi nào?” Được đặt xuống đất, Tạ Loan mở miệng hỏi con nặc khắc tư đang ngồi trên chủ tọa.

Chiếc đuôi bạc sau lưng con nặc khắc tư bất động, bởi vì thanh niên đến gần, con ngươi xanh nhạt vốn không có bao nhiêu nhiệt độ của nó lại càng băng lãnh hơn: “Lạc Luân Tinh.”

Cho phép Tạ Loan hoạt động tự do trên chiến hạm, có nghĩa là hoàn toàn không hề hạn chế Tạ Loan, thực tế là cấp cho anh quyền lực rất lớn.

Thế nhưng mặc dù đã làm như vậy nhưng biểu hiện của con nặc khắc tư này đối với thanh niên vẫn rất lạnh lùng, điều này làm mọi người có mặt ở đây đều không hiểu được suy nghĩ của thủ lĩnh.

Nhất là sau khi đến Lạc Luân Tinh, thủ lĩnh lại lạnh lùng hạ lệnh cấm không cho phép thanh niên rời khỏi trung tâm thành phố.

Lạc Luân Tinh là tinh cầu mà quân đoàn bọn họ đã chiếm lĩnh, nó vốn là nơi tranh đoạt của hai chủng tộc bởi vì ở đây có thể sản xuất ra năng lượng kết tinh.

Nhưng nếu nói thủ lĩnh lạnh lùng với thanh niên, sau khi đến Lạc Luân Tinh lại an bài điều kiện nghỉ ngơi tốt nhất cho đối phương thì lại quá mâu thuẫn.

Tạ Loan không thể nói chuyện quá nhiều với Ya Yi, bởi vì sau khi hỏi xong câu đầu tiên cùng nhận được câu trả lời, không bao lâu sau chiến hạm đã tới Lạc Luân Tinh.

Bất quá trong khoảng thời gian nói chuyện ngắn ngủi đó, Tạ Loan cũng cảm giác được ý lạnh từ con nặc khắc tư này, kể cả sau khi xuống chiến hạm cũng vậy, anh cảm thấy đối phương có ý né tránh mình.

Muốn hỏi chuyện nhưng không thấy đối tượng thì không có cách nào hỏi được.

Thật ra thì cách đó không xa, con nặc khắc tư này đang ở trên một tòa tháp lơ lửng cách đó không xa, trước mắt là một mặt kính không gian.

Nó dùng dị năng của mình để nhìn thấy cảnh tượng ở một vị trí không gian đã chỉ định, con nặc khắc tư này không có biểu tình gì cả, thế nhưng phần chóp đuôi thì hơi vểnh lên.

Xuất hiện trên mặt kính là một thanh niên nhân loại.

Có được phần kí ức kia, Ya Yi nhìn thấy những chuyện mà mình ở thế giới kia đã trải qua.

Bắt đầu từ khi gặp thanh niên, hết thảy mọi thứ ở xung quanh đều trở nên thực tốt đẹp, cho dù chỉ cần thủ hộ bên cạnh bảo vật này thôi cũng có cảm giác thực ấm áp thực hạnh phúc.

Đứng trên tháp, dùng kính không gian nhìn thanh niên thật lâu, thẳng đến khi thấy đối phương nằm trên giường nhắm mắt lại, dự đoán tầm nửa tiếng sau thanh niên sẽ hoàn toàn tiến vào trạng thái ngủ say, Ya Yi xé nát không gian tiến tới phòng Tạ Loan.

Xuyên thấu qua cửa sổ cách giường không xa có thể nhìn thấy ánh trăng nhu hòa, con nặc khắc tư này đứng bên cạnh giường, cúi đầu nhìn thanh niên đang an tĩnh ngủ say.

Chỉ đến gần ngắm nhìn mà thôi, nó sẽ không tổn thương người này.

Gần đây số lần mất khống chế ngày càng nhiều hơn, từ vài tháng thành vài tuần một lần, Ya Yi rõ ràng cảm nhận được hắc ám trong lòng mình đang dần dần lan rộng.

Khoảng thời gian mất khống chế đó, nó sẽ tiến vào trạng thái chiến đấu mà không thể phân biệt địch ta, trừ bỏ lúc ở trên chiến trường nó sẽ phát tiết, còn không lúc bình thường nó đều dùng kiên định của mình cố ức chế.

Có quá nhiều tình cảm tiêu cực tích lũy, có nhiều lúc Ya Yi nghe thấy hắc ám trong lòng mình chấn động, cỗ hắc ám kia dẫn dắt nó hủy diệt thế giới này.

Anh hùng phải cứu vớt thế giới, mà quái vật thì phải hủy diệt thế giới, Ya Yi không kháng cự sự dẫn dắt đó.

Thanh niên trên giường có lẽ đã ngủ say, nhìn một hồi, con nặc khắc tư đứng bên giường cuối cùng cúi người ngồi xuống, thử kéo cánh tay trái của thanh niên đặt lên đầu mình.

Rất hạnh phúc.

Nó hoàn toàn xa lạ với cảm giác này, thế nhưng Ya Yi vẫn muốn dùng từ này để hình dung.

Thế nhưng không thể tới gần quá lâu.

Híp mắt cảm thụ nhiệt độ ấm áp từ tay thanh niên, cảm thấy đã đủ thỏa mãn, con nặc khắc tư này đặt tay thanh niên lại vị trí cũ, đứng thẳng dậy.

Rạch không gian chuẩn bị rời đi, Ya Yi đặt lực chú ý lên cổng truyền tống vừa mới mở ra.

Thế nhưng ngay lúc Ya Yi định bước tới một bước thì Tạ Loan nằm trên giường mở mắt ra, đưa tay túm được cái đuôi màu bạc lạnh như băng của đối phương.