Hiệp Khách Vương Phi

Chương 10: Tỳ nữ thân cận




Thời tiết hơi ẩm, ánh nắng cố gắng hong khô bầu không khí. Doanh Mai kiểm tra số thảo dược mới mua về. Hôm qua trời mưa, nàng đã dặn dò phải bảo quản kỹ lưỡng số dược vật này. Doanh Mai xem xét một lượt, hài lòng, dù nô tài trong vương phủ đều biết nàng là vị vương phi hữu danh vô thực, nhưng không ai dám ẩu đả chậm trễ. Nam Cung Diệp dạy hạ nhân quả thật rất tốt. Nhìn số dược liệu này xem, dù một đêm mưa, chất lượng vẫn như cũ không đổi.

- Vương phi, có một vị cô nương cầu kiến ngài.

Ồ, Thanh nhi, nàng đã đến rồi. Doanh Mai gật đầu đã biết.

- Mời nàng ấy đến Lạc Hà các.

- Vâng.

Lạc Hà các

Doanh Mai ngồi trên ghế, thuận tay pha trà. Đứng trước mặt nàng là nữ tử một thân xanh nhạt. Nàng ta có khuôn mặt trái xoan, mi thanh tú mục, hơi thở lạnh lùng, phong thái thanh cao tao nhã.

- Tiểu thư, ta xem thư lập tức tới đây, trên đường đi cũng nghe được một chút phong thanh, là thật sao?- Người tới mở miệng nói trước.

- Thanh nhi, đúng vậy.

Danh Mai thản nhiên trả lời khiến người tên Thanh nhi sững sờ nửa ngày, hồi phục lại liền nhanh chân bước về phía nàng, nắm tay, bắt mạch. Doanh Mai cũng không ngăn cản.

- Đây... đây... - Thanh nhi không nói lên lời, biểu cảm phức tạp. Từ khi nào kinh mạch tiểu thư lại bị tàn phá như thế? Mạch tượng thế này phải chịu bao nhiêu thống khổ đây?

- Ai? Là kẻ nào? Dám hạ độc tiểu thư? Ta dù chết cũng sẽ băm vằm hắn.

Còn những lời nàng nghe được trên đường tới đây, Doanh tướng quân bị xử trảm, tiểu thư vẫn một mình chống đỡ đến bây giờ?

- Hạ độc ta, ta có thể để hắn thoát sao?

Không mất mạng cũng tàn phế, Doanh Mai nhếch khóe môi khát máu. Lại thấy trên mặt Thanh nhi là hổ thẹn, áy náy, nàng nghiêm giọng:

- Thanh nhi, dù em có ở cạnh hay không thì ta vẫn bị ám toán thôi. Hiện giờ ta gọi em đến không phải để tự trách, tin tức em cũng đã nghe rồi, ta muốn lật lại điều tra, cần có người đáng tin bên cạnh mới được.

Thanh nhi đứng lặng hồi lâu, tiểu thư một thân một mình trong Thất vương phủ, lại không thể tin tưởng bất kỳ ai, tình thế thật là khó khăn.

- Tiểu thư, ta lấy thân phận tỳ nữ thân cận là thích hợp nhất.

Tỳ nữ thân cận, rất tiện hành động, lại có thể thời thời khắc khắc đi theo bảo vệ.

- Không cần cực khổ như vậy, ta muốn em quản lý số đồ hồi môn của ta, em ở ngoài vương phủ cũng được.

- Tiểu thư, từ khi theo ngài, Thanh nhi đã là người của ngài.- Giọng nói vô cùng kiên định.

- Ngươi xác định?

- Từ nhỏ ta đã là tỳ nữ thân cận của ngài, không phải sao?

- Được. Hắc Ảnh.

- Có thuộc hạ.- Lời vừa dứt, một bóng dáng màu đen đã đứng trước mặt nàng.

- Dẫn Thanh nhi đi làm quen vương phủ, lại sắp xếp nàng một phòng bên cạnh ta.

- Rõ. Thanh nhi cô nương, mời theo ta.

Hắc Ảnh cùng Thanh nhi một trước một sau rời khỏi Lạc Hà các.

Nam Cung Diệp đã sắp xếp ổn thỏa số binh lực trong tay, lại cài thêm vô số mật thám mới, xử lý sự tình xong mới trở về phủ, từ xa đã nhìn thấy Hắc Ảnh, theo sau là một nữ tử áo xanh. Vài hôm trước, vương phi nói muốn thêm người, hiện giờ đã tới? Rất nhanh, hai người đã đến trước mặt hắn, Hắc Ảnh chắp tay:

- Vương gia.

- Hắc Ảnh, ngươi không ở Lạc Hà các nghe vương phi sai bảo lại chạy đi đâu? Cô nương này là ai?

- Bẩm vương gia, đây là Thanh nhi, tỳ nữ thân cận của vương phi.

- Ồ, vậy ư?

- Bái kiến vương gia.

Thanh nhi bước ra đối diện hắn. Tuy miệng nói bái kiến nhưng lại không hề hành lễ, đúng là chủ nào tớ nấy, vài phần nghi ngờ của Nam Cung Diệp cũng giảm bớt. Nhưng hắn lại không chịu bỏ qua.

- Sao trước giờ chưa hề nghe vương phi nhắc đến ngươi?

- Bẩm vương gia, nô tỳ từ nhỏ đã đi theo tiểu thư, chẳng qua mấy năm trước tìm được người thân, tiểu thư lương thiện để nô tỳ về đoàn tụ cùng người nhà. Nay tướng gia mất đi, nô tỳ liền không yên tâm nên quay lại.

Nàng ta dĩnh dạc nói, không kiêu ngạo không siểm nịnh, từng câu, từng chữ chặt chẽ hợp lý, đứng trước hắn mà không hề e sợ. Nam Cung Diệp nhướn mày, nhìn xem, nàng ta đứng đó, một thân quý khí, phong thái thanh tao, so với Doanh Mai còn muốn tiểu thư khuê các hơn vài phần, thế nhưng là tỳ nữ thân cận? Vương phi, nàng lại khiến hắn bất ngờ rồi.

Vương phủ có thêm một người đối với Nam Cung Diệp cũng không có gì khác biệt. Ngược lại Lưu quản gia thấy ông quả là cực khổ. Ông quản lý những việc vặt trong phủ vốn đã rất bận rộn. Hiện giờ, không những phải hầu hạ vương phi mà ngay cả một tỳ nữ cũng sai bảo ông đến chóng mặt. Cái thân thể già cỗi này không chịu nổi a.

Tiểu Thanh sau nửa ngày thăm thú vương phủ liền thấy nơi này cảnh đẹp ý vui, sinh cơ không tồi. Đặc biệt là Lạc Hà các của tiểu thư, sơn thủy hữu tình, thu phong hạ thủy. Vì vậy nhiệt huyết tràn đầy, dù sao cũng là nơi nàng sống, phải thoải mái mới được. Ngay buổi chiều, từng rương đồ ra ra vào vào Lạc Hà các không ngừng, nàng sắp đông sửa tây, đến tối cuối cùng cũng thỏa mãn.

Doanh Mai nhìn bài trí Lạc Hà các trong lòng cảm thán không thôi, người có tiền a người có tiền, buổi sáng nàng mới nói sẽ giao đồ hồi môn cho Thanh nhi quản lý, buổi chiều nàng ấy có cần sử dụng ngay không? Nhìn xem, giá đồ này có cái nào không phải vạn lượng hoàng kim? Lại nhìn xem, tấm bình phong này thế nhưng làm bằng ngọc chỉ đấy, hơi xước một chút có phải nàng sẽ xót cả ngày? Lại nhìn nhìn xem, bức quạt tranh ngọc lan này chính là bút tích của đệ nhất danh họa đời trước đấy, báu vật thất truyền bao năm nay cũng không biết Thanh nhi lôi ở đâu ra được, phải nói nàng ấy tìm đồ giỏi hay là nói giấu đồ tốt? Lại còn treo chính diện phòng nàng nữa, đây là muốn nói bản thân chính là phú hào, đại phú hào? Azz, gian phòng bên cạnh của Thanh nhi hẳn là được nàng dát vàng lên từng viên gạch đi? Không cần suy nghĩ cũng biết Thanh nhi người này ngủ trên đống vàng mới thấy yên tâm.