Hiệp Nữ Khuynh Thành

Quyển 2 - Chương 105




Lưu Hương Nguyệt Nhi ôm chặt Hoa Mãn Nguyệt, những ngày gần đây bọn họ đã trải qua bao phen sinh tử, cảm giác quay về từ quỷ môn quan thật sự không dễ chịu chút nào, cô không muốn nếm trải lần nữa.

“Hoa Mãn Nguyệt, em xin anh. Anh nói em ích kỷ hay vô tình cũng được, em thật sự không muốn nếm trải cảm giác mất đi người mình yêu thương nữa, em thật sự không chịu nổi nữa rồi...”

“Lưu Hương, là anh có lỗi với em nhưng mà...”

“Anh hãy để em ích kỷ một lần được không?” không phải cô không muốn cứu Lam Tố mà thật sự là cô rất sợ phải mất đi anh.

“Lưu Hương, nếu bây giờ chúng ta không làm gì thì sau này lương tâm chúng ta nhất định sẽ cắn rứt, cả đời áy náy không yên. Lưu Hương, lẽ nào em nỡ lòng nhìn Lam Tố chết, nhìn Khuynh Thành sống còn khổ hơn chết sao?”

“Nhưng anh có nghĩ tới việc nếu anh đi mà xảy ra chuyện gì thì sau này em sẽ như thế nào không? Em tất nhiên không muốn ai phải chết cả nhưng ai sẽ thông cảm với em, ai sẽ yêu thương em?”

Kim Bằng cúi đầu im lặng, nó thật sự không hiểu tình hình hiện tại cho lắm, qua những gì chứng kiến cùng nghe thấy, nó lờ mờ đoán ra rằng kẻ thù của bọn họ thật sự rất mạnh.

“Hai người đừng cãi nữa, tôi nghe sắp ù cả tai rồi đây này!”

“Kim Bằng!” Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi bây giờ mới nhớ tới là Kim Bằng đã phi thăng lên thần giới rồi.

“Hai người cần lấy thứ gì thì để tôi đi cho!”

“Không! Ngươi không đi được, ngươi còn có nơi của ngươi!”

Khuynh Thành không biết đã thức dậy từ lúc nào, cô chầm chậm bước ra ngoài mỉm cười nhìn Kim Bằng.

“Đúng vậy, ngươi còn có một nơi cần đi!”

“Khuynh Thành!”

Khuynh Thành bước đến bên Kim Bằng rồi ngồi xuống, xoa xoa đầu nó nói: “Trước giờ ngươi không phải vẫn muốn biết cha mẹ mình là ai sao?”

Kim Bằng ngẩn người khó hiểu nhìn Khuynh Thành, dẩu môi nói: “Chẳng lẽ cô lại biết cha mẹ tôi là ai chắc?”

“Đúng vậy!”

Kim Bằng sửng sốt, nó đưa tay sờ trán Khuynh Thành rồi nói: “Không phải cô bị đánh đến đần luôn rồi đấy chứ?”

“Ngươi đần thì có! Ta nói thật đấy, ngươi tháo miếng ngọc đeo ở cổ cho ta coi được không?”

Kim Bằng vẻ không tin nhưng vẫn tháo miếng ngọc ra đưa cho Khuynh Thành.

“Đúng rồi! Miếng ngọc này cùng với miếng ngọc của Hồng Loan là một!”

“Hồng... Hồng Loan?” khóe miệng Kim Bằng khẽ giật.

“Sao trên đời lại có chuyện trùng hợp đến kỳ lạ như vậy chứ?”

“Ngươi sao vậy?” lần này đến đám người Khuynh Thành khó hiểu nhìn Kim Bằng.

“Chẳng lẽ ngọc không phải là của ngươi?”

“Đúng! Miếng ngọc này không phải của tôi, người anh em của Hồng Loan... nó đã sớm không còn nữa rồi!”

“Đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao lại nói không còn nữa? Và tại sao ngươi lại có miếng ngọc này?”

Mắt Khuynh Thành bỗng lóe sáng, kinh ngạc kêu lên: “Không phải là ngươi cướp của người ta đó chứ?”

“Nhân phẩm của tôi kém đến cỡ đó sao?” Cứ coi như nó không có nhân phẩm thì cũng vẫn có điêu phẩm chứ?

“Thôi được rồi, mau nói xem, mọi chuyện là như thế nào?”

“Năm xưa tôi thường một thân một mình huyết chiến ở Hồng Hoang. Có một lần tôi suýt chết, tôi nghĩ, con Kim Bằng đó chắc nể tình đồng loại nên mới cứu tôi một mạng. Vì cứu tôi mà nó bị đám sói lưng xanh ăn thịt. Đây là di vật của con Kim Bằng đó. Nó đưa co tôi và dặn rằng nếu một ngày nào đó tôi có gặp người nhà nó thì nói với họ rằng nó luôn yêu họ và rất nhớ họ, dù vì nguyên nhân gì mà họ bỏ rơi nó thì nó trước nay cũng chưa từng oán trách.” Giọng Kim Bằng nghẹn lại, rất lâu sau đó nói mới bình tĩnh trở lại.

“Nó vì cứu tôi mà chết, tôi với Hồng Loan lại là anh em tốt với nhau cho nên những thứ của nó cũng là của tôi, mẹ của nó cũng tức là mẹ của tôi, anh em của nó sau này cũng sẽ là anh em của tôi. Khuynh Thành, cô nói đi, tại sao tôi không thấy Hồng Loan đâu cả?”

Khuynh Thành hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi kể lại câu chuyện của Thanh Thanh, “Hiện tại bọn họ đã quay về đỉnh Kình Thiên, nếu ngươi đi ngay bây giờ thì chắc vẫn còn kịp đó!”

“Nhưng còn mọi người thì sao?” Kim Bằng lo lắng nhìn Khuynh Thành.

“Ngươi cứ yên tâm, chúng ta ở lại đây thì tạm thời thiên tôn không thể làm gì được. Ngươi cứ đến đó trợ giúp Thanh Thanh cùng Hồng Loan đi. Kẻ địch của họ thậm chí còn đáng sợ hơn cả thiên tôn nữa.”

Kim Bằng do dự một lát rồi nói: “Được! Mọi người phải hết sức cẩn thận chờ bọn tôi trở về!”

“Hiểu rồi, ngươi cứ yên tâm đi đi!”

Kim Bằng khẽ gật đầu rồi lắc mình biến thành một con cự điểu khổng lồ bay vụt đi.

Khuynh Thành nhìn theo bóng Kim Bằng thở dài, hy vọng bọn họ có thể bình an vượt qua những ngày khó khăn này.

“Khuynh Thành!” Hoa Mãn Nguyệt ái ngại nhìn cô.

Khuynh Thành mỉm cười nhìn anh nói: “Tôi không sao! Hoa Mãn Nguyệt, Lưu Hương nói đúng, cô ấy không thể mất anh được. Tôi cũng không thể để hai người hi sinh vì chúng tôi thêm nữa, hiện tại hai người đã bị thương nặng, đi ra ngoài đó chẳng khác gì là tự tìm lấy cái chết.” Khuynh Thành nói rồi chậm rãi đứng dậy đi vào trong sơn động.

Cô nhìn Lam Tố bất động nằm trên giường băng, hít một hơi rồi nói: “Tôi tin rằng Lam Tố có thể trụ được, mà dù anh ấy có chết thì tôi cũng không thể để hai người mạo hiểm được.”

“Khuynh Thành!”

Lưu Hương Nguyệt Nhi ngượng nghịu, cô lúng túng nhìn Khuynh Thành nói: “Khuynh Thành! Tôi biết mình thật ích kỷ nhưng tôi cũng không còn cách nào khác...”

Khuynh Thành bước đến trước mặt Lưu Hương Nguyệt Nhi, mỉm cười lau nước mắt cho cô nói: “Đừng như vậy, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ làm như cô thôi. Ai chẳng muốn mãi mãi gắn bó với người mình yêu chứ. Cô không làm gì sai cả Lưu Hương, hiện tại cô chỉ cần chung sống hạnh phúc với Hoa Mãn Nguyệt là đủ rồi!”

“Nhưng...”

“Không nhưng nhị gì cả. Việc này không có cách này sẽ có cách khác để giải quyết, cô cứ tĩnh dưỡng cho bình phục vết thương đã.”

“Phải đấy! Việc quan trọng lúc này là cần tĩnh dưỡng, chúng ta còn phải quyết chiến với thiên tôn nữa!”

Cả ba bàn bạc một hồi rồi quyết định bế quan tu luyện.

Khuynh Thành thở phào nhẹ nhõm vì thuyết phục được hai người, cô lặng lẽ bước đến chỗ Lam Tố, nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt của anh nói nhỏ: “Lam Tố, chúng ta nhất định sẽ thành công, đúng không?”

Cô mỉm cười nhìn anh, ánh mắt kiên định, cô tin Lam Tố của cô chắc chắn sẽ không bỏ rơi cô đâu, anh sẽ sớm tỉnh lại thôi.

Khuynh Thành ngồi xếp bằng trên cạnh Lam Tố bắt đầu tu luyện. Cô cũng không nhớ rõ đã qua bao lâu rồi, mỗi ngày cô lại dành thời gian trò chuyện với anh.

“Lam Tố, công lực của em lại tiến bộ thêm rồi, chờ khi em đạt đến cấp Kiếm thần cao cấp đại viên mãn là có thể ra đấu với lão ta rồi!”

Ánh mắt cô đầy khát vọng nhưng làn sáng lam nhạt trên người Lam Tố phút chốc nhạt dần rồi tan biến không để lại dấu vết.

“Lam Tố... Lam Tố...” Khuynh Thành hoang mang gọi tên anh.

“Không!!! Sao có thể như vậy chứ? KHÔNG!!!” Khí lưu của anh không phải đã mạnh hơn rồi sao? Sao có thể như vậy được?

“Lam Tố! Lam Tố!!!” tiếng kêu đau thương của Khuynh Thành vang vọng khắp đỉnh núi, nội lực bị đè nén khiến cho cả quả núi khổng lồ rung chuyển không ngừng, những sơn động nhỏ liên tục sụp xuống.

Khuynh Thành ôm lấy Lam Tố, không ngừng gào khóc: “Không! Không thể như vậy được! Lam Tố! Lam Tố! Anh tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!!!”

Thân thể Lam Tố vẫn lạnh như trước, không một hơi thở nào cả.

“LAM TỐ!!!”

Cả ngọn núi phút chốc sụp đổ chỉ còn chừa lại đúng phiến đá to nơi Khuynh Thành đứng, bụi bay trắng xóa cả bầu trời như thể đang cảm thương cho cái chết của Lam Tố.

Toàn thân Khuynh Thành bùng phát sát khí dữ dội, cô ôm theo thi thể Lam Tố bay nhanh về phía trước.