Hiệp Nữ Khuynh Thành

Quyển 2 - Chương 108




Lẽ nào lại giống như truyền thuyết nói là… Không! Thiên tôn không thể chết, thiên tôn tuyệt đối không thể thua hắn! Thiên tôn là đấng tối cao vô thượng của thần giới, tuyệt đối không ai có thể thay thế thiên tôn.

Thân ảnh của Lam Tố bỗng hoá thành một làn lưu quang. Thiên tôn cảm thấy mình như đã bị hãm trong một xoáy lốc vô tận, trở lực càng lúc càng mạnh.

Lúc này trên bầu trời, mây đen đang cuộn nhào càng lúc càng đáng sợ.

“Hãy nếm nhát kiếm của ta!”

Lam Tố đã khống chế toàn bộ không gian, thân mình nhẹ như chim én, lao thẳng vào thiên tôn.

Thiên tôn cười trong cơn phẫn nộ cùng cực. Côn Như Ý trong tay đưa ra chặn lại. Lưỡi kiếm của Lam Tố chém thẳng vào côn.

“Choang…”

Trường kiếm và côn Như Ý gặp nhau. Lam Tố cảm thấy bàn tay đau rát, đau đến nỗi anh không thể không vụt bay lùi lại để tránh trở lực đáng sợ ấy. Xem ra, muốn giết ngươi thì không thể dùng thanh kiếm bình thường này rồi. Lam Tố ngửa bàn tay ra. Một cây tam xoa họa kích bỗng xuất hiện trên bàn tay anh. Tam xoa họa kích màu đen tuyền nhưng cũng có sắc huyền hoàng ẩn hiện, đầu nhọn của hoạ kích có những vân to đỏ máu.

“Ta cho ngươi nếm mùi tam xoa họa kích mà ta đã luyện suốt một vạn năm mới thành, lâu nay ta vẫn tiếc chưa nỡ đem nó ra dùng.”

Khi thiên tôn nhìn thấy tam xoa họa kích, con ngươi của lão cứ dãn ra rồi lại co vào suốt. Chính lão cũng chưa chắc đã luyện ra được thứ bảo bối tuyệt vời như vậy. Lão “hứ” một tiếng. Lúc này trong đầu lão chỉ có một ý nghĩ. Phải giết Lam Tố. Không chỉ vì anh ta uy hiếp vị trí thiên tôn của lão, mà quan trọng hơn nữa là anh ta có rất nhiều bảo bối. Giết anh ta thì tam xoa họa kích đương nhiên về tay lão.

Ghen ghét đố kỵ và nộ khí tràn ngập trong đầu thiên tôn. Lão thét lên một tiếng, đồng thời quay tít côn Như Ý trong tay. Côn Như Ý không ngớt xoay tròn, nhanh chóng hình thành một xoáy lốc màu hồng đen mà trung tâm là thiên tôn; sức hút của xoáy lốc càng lúc càng mạnh.

Lam Tố sửng sốt, tay cầm tam xoa họa kích, đứng trên không bất động.

“Vù…”

Côn Như Ý mang theo lực xoáy mạnh mẽ vô tận, vụt về phía Lam Tố. Là lực xoáy của xoáy lốc, sức mạnh khủng khiếp dị thường nhưng tam xoa họa kích của Lam Tố đâu phải thứ chỉ có hư danh? Nó và côn Như Ý xô vào nhau.

“Choang…” một tiếng kịch liệt hết cỡ.

Thiên tôn chẳng khác gì một người phàm trần, toàn thân lão co giật rúm ró, đồng thời bị bật văng lên cao. Giữa không trung, thiên tôn điều chỉnh lại cơ thể, ánh mắt lão lạnh tanh nhìn Lam Tố: “Xem ra ta đã đánh giá thấp về người.”

“Có thủ đoạn gì thì giở hết ra đi!” Lam Tố mỉm cười nhìn thiên tôn.

Thiên tôn cười nhạt nói: “Được! Hôm nay thiên tôn ta đây sẽ cho ngươi biết ta lợi hại ra sao.”

“Thế ư?” Lam Tố đứng đó, cũng có chút hứng thú muốn xem xem gã thiên tôn này còn có ngón nghề gì nữa.

Thiên tôn nhìn chằm chằm vào Lam Tố. Thứ lợi hại nhất của lão không phải thuật ngự tâm, cũng không phải côn Như Ý, mà là thân bất tử. Kể ra thì cũng nên cám ơn Diệp Khuynh Thành, nếu không phải lần trước Khuynh Thành đã huỷ xác thân của lão thì lão cũngkhông có cơ duyên để có được thân bất tử. Giờ đây thân thể của thiên tôn đã đạt độ cứng hết sức đáng sợ.

Một hắc ảnh chớp lên, lão đã đến bên cạnh Lam Tố. Toàn thân thiên tôn xoay tít. Chân phải của lão chẳng khác gì ngọn roi dài mang theo sức mạnh vô tận quất thẳng vào Lam Tố.

Lam Tố “hừ” lạnh lùng rồi người cũng cấp tốc xoay tít tạt vào thiên tôn.

“Uỳnh…”

Hai chân giao chiến. Họ đều có thân thể siêu mạnh siêu bền, tiếng va đập trầm hùng và đáng sợ. Trong nháy mắt, không gian bỗng sập một mảng lớn. Nhân ảnh hắc y di động một chập, cuối cùng dừng lại, kinh dị nhìn Lam Tố. Khoé mép giật giật, lão lại lao vút đến bên Lam Tố. Quyền, cước, đầu gối… đều sắc nhọn như nhau. Cận thân tác chiến cực kỳ dã man.

“Huỵch, huỵch, huỵch, huỵch, huỵch…”

Hết lần này đến lần khác, hai người điên cuồng giao tranh tàn sát.

“Á…”

Cả hai bỗng tách nhau ra. Nhưng ngay sau đó lại xông vào chiến đấu với tốc độ càng nhanh hơn.

“Uỳnh…”

Một cú va đập kinh hồn, âm thanh phát ra từ chính giữa nơi va đập, vang động khắp bốn phương tám hướng. Riêng tiếng va đập ấy đã đủ khiến bọn Khuynh Thành đứng xa quan sát phải rùng mình sởn gai ốc.

Cả hai thân thể đều bị chấn động kịch liệt rồi bật văng ra. Thân thể của thiên tôn lập tức tan rã, hoá thành một đám chất lỏng màu đen dính máu nhưng ngay sau đó đám chất lỏng ấy đã biến trở lại thành thiên tôn.

“Lam Tố! Ta muốn xem xem lần này ngươi có chết không?”

Lam Tố cũng hoá thành một đám máu, rồi lập tức ngưng tụ, sau đó lại biến thành Lam Tố.

Nét cười trên mặt thiên tôn cứng ngắc. Hừ! Dù sao thân thể Lam Tố cũng là mới tu luyện được, sao lại có thể đủ sức chịu đòn của lão? Thứ gì cũng thế, sức bền chỉ có giới hạn tối đa. Một khi thân thể bị xung lực cực mạnh vượt quá giới hạn chịu đựng thì sẽ bị nát ra cám bã, phân rã tiêu tan ngay lập tức.

Trời đất bỗng tĩnh lặng lạ thường.

Xem ra, để giết được Lam Tố thực không dễ gì. Nhưng nếu hôm nay không giết nổi Lam Tố thì có lẽ thiên tôn không còn cơ hội nào để giết nữa. Thiên tôn nhìn Lam Tố, lòng kinh hãi hết mức. Rành rành cảm thấy thực lực của anh ta không bằng mình, mà mình lại không thắng nổi.

Mặt thiên tôn bỗng biến sắc, lão nhìn Lam Tố xông đến với tốc độ tối đa cùng khí thế đỉnh cao mà không khỏi cảm thấy bế tắc, có lẽ hôm nay lão phải liều mình rồi.

“Uỳnh!”

Tia lửa bắn ra khắp không trung. Thiên tôn không ngớt lùi lại phía sau, làn khí ba dữ dội lan ra chẳng khác gì sóng xô cuồn cuộn. Khí ba lan đến đâu, thiên địa tan hoang đến đó.

Ánh mắt sắc nhọn của Lam Tố nhìn thiên tôn, ngắm chuẩn vào tim lão, phóng tam xoa họa kích. Đồng thời, toàn thân anh vút đến thiên tôn như một cơn lốc.

“Á…”

Tĩnh tại. Thiên địa dường như bất thình lình đứng im, tĩnh tại.

Thiên tôn, không sao tưởng tượng nổi, nhìn cây tam xoa hoạ kích đâm xuyên linh hồn và nguyên anh của lão.

“Không đúng! Chắc không phải là thật. Không phải…” Cho đến chết, lão vẫn không tin đây là sự thật.

Lam Tố mới đỡ Diệp Khuynh Thành bước lên, “hừ” lạnh một tiếng rồi nói: “Thiên tôn! Tất cả là do tự ngươi gây ra, thân làm thân chịu. Chúng ta và ngươi vốn không thù không oán, nhưng ngươi là người đứng đầu thần giới đã không bảo vệ con dân thì chớ, lại còn không ngừng dồn ép người khác…”

“Ta không chấp nhận thế này, không thể chấp nhận!!!” Thiên tôn hét lên một tiếng.

“Uỳnh…” Thân xác lão nổ tung, biến thành một đám máu me, linh hồn và nguyên anh đồng thời cũng bị nát vụn.

Thiên tôn đã chết. Kẻ luôn uy hiếp sự sống của họ, cuối cùng đã chết. Hoa Mãn Nguyệt căng thẳng đến nghẹt thở, lúc này đã chùng xuống. Anh thở phào nhẹ nhõm, thân thể bỗng mềm nhũn, ngồi xuống bên Lưu Hương Nguyệt Nhi.

“Lưu Hương, thắng rồi, cuối cùng chúng ta đã thắng rồi!”

Lam Tố đỡ Khuynh Thành, cũng bước đến bên hai người.

“Hoa Mãn Nguyệt, Lưu Hương! Chúng ta thắng lợi rồi!”

Diệp Khuynh Thành vô cùng xúc động nhìn mọi người.

Ngay sau lúc thiên tôn bỏ mạng, bầu trời lại khôi phục sự yên tĩnh như mọi ngày. Trên đỉnh Tử Cấm, Lam Ngạn bị Khuynh Thành điểm huyệt ngủ cuối cùng cũng tỉnh lại. Thiên tôn đã chết. Thuật ngự tâm đương nhiên cũng bị phá.