Hiệp Nữ Khuynh Thành

Quyển 2 - Chương 16




Đúng lúc này thì một vài a hoàn trong phủ mang theo hoa quả, bánh trái cùng trà tiến tới.

Hoa Mãn Nguyệt cười rất tươi nói: “Trọng Lâu huynh! Hai ngày nữa quyết chiến huynh có đủ tự tin không?”

“Bằng bất cứ giá nào ta cũng phải giết chết Tiên đế!” Trọng Lâu chắc nịch nói.

“Tôi cũng rât ghét Bắc đế, nhưng tôi chỉ lo...”

“Huynh lo ta không đánh lại hắn sao?”

“Tôi không có ý đó, tôi chỉ là muốn nhắc huynh đừng bỏ qua Tiên hậu, huynh có chắc bà ta sẽ không ngầm giúp Bắc đế chứ?”

“Hắn ta có Tiên hậu thì Trọng Lâu đã có tôi và Hồng Loan, tôi đảm bảo bà ta sẽ không giở được trò gì ra đâu!” Khuynh Thành nói chắc chắn.

Hoa Mãn Nguyệt do dự một lúc rồi chậm rãi nói: “Tôi nghe nói gần đây Bắc đế mới có thêm một thứ bảo hối, hình như rất lợi hại.”

Khuynh Thành thấy Hoa Mãn Nguyệt vòng vo không chịu nói rõ thì có vẻ coi thường nói: “Nếu anh không định nói thì bọn tôi cũng không thiết, bọn tôi khắc có cách đối phó được với Tiên đế!”

“Tôi nghe nói ở đáy đầm lầy Thiên Trì có một tòa cung điện chứa đầy các bảo bối rất lợi hại. Nếu chúng ta lấy được một thứ thì đừng nói tới Bắc đế mà ngay cả là đối phó với thần giới cũng chẳng có gì đáng ngại. Xưa nay chưa từng có ai tìm ra được tòa cung điện ấy nhưng là cách đây ít lâu tôi nghe nói Bắc đế đã lấy được một báu vật lợi hại ở đấy!”

Chuyện này Hồng Loan tất nhiên cũng đã nghe qua. Người ta đồn rằng sau khi Lạc Nhi cô nương chết đi đã thông qua kẽ nứt không gian rơi xuống đầm Thiên Trì ở tiên giới, Lạc Nhi biết mình không thể sống sót nên đã đem tinh hoa tuyệt học cả đời cùng với binh khí thượng hạng giấu xuống đáy đầm lầy, sau khi hồn phách cô tan đi thì đầm Thiên Trì vốn không có chướng khí thì nay lại có chướng khí đậm đặc bảo vệ. Trên thần giới cũng đã có rất nhiều người xuống đầm để tìm kiếm báu vật nhưng chưa từng ai có cơ may tìm được cung điện ấy.

Lạc Nhi cô nương là một huyền thoại, một cô gái mà không phải ai trên thần giới cũng có thể với tới được, cô tinh thông mọi trận pháp, võ công cao cường lại biết luyện đan chế tạo vũ khí,... mọi người đàn ông trên thần giới đều khao khát có được cô nhưng cô lại không ưng ý bất kỳ ai cả cho đến khi cô gặp được vương gia của nó. Câu chuyện tình yêu của họ chấn động thần giới, giản dị mà hạnh phúc nhưng thứ hạnh phúc bình dị ấy cũng không tránh khỏi đố kỵ của nhiều người để rồi cuối cùng Lạc Nhi cùng Lam Tố rơi vào đường cùng giết hại lẫn nhau. Lam Tố bị phong ấn còn Lạc Nhi thì mãi mãi tan thành mây khói. Vương gia và vương phi của nó đã thành vật hy sinh của chiến tranh tranh giành quyền lợi trên thần giới!

Hồng Loan nhớ lại quá khứ mà không khỏi xót xa, chẳng lẽ câu chuyện năm xưa sẽ lại tái diễn lần nữa sao?

“Hừ! Đó chỉ là truyền thuyết thôi, Trọng Lâu cùng Khuynh Thành đừng tin lời anh ta!” Hồng Loan hừ lạnh nói.

“Dù hắn có thần khí thì sao chứ? Hắn ta đã hại ta và Tịch Vân chia lìa bấy lâu nay, ta đã chết một lần nên lần này không có ý định chết thêm lần nữa, mà cho dù có chết thì ta cũng phải tận mắt nhìn thấy hắn chết trước mặt ta!” Trọng Lâu sát khí đầy mình nói.

Sự oán hận của Trọng Lâu đối với Tiên đế, Khuynh Thành tất nhiên rất hiểu, một ý niệm trỗi dậy, một thứ thần khí thượng hạng đã ở trong tay cô.

“Trọng Lâu, ông hãy cầm đi. Hắn có binh khí lợi hại thì chúng ta cũng có!” Khuynh Thành nói rồi đưa thêm cho Trọng Lâu một viên kim đan.

“Hãy mang theo cái này trên người, khi cần thiết nó có thể giúp ông tăng cường thể lực, điều trị vết thương. Ông phải nhớ rằng ông không thể chết được! Vì Tịch Vân mà ông nhất định phải còn sống trở về!”

Hành động này của Khuynh Thành khiến Hoa Mãn Nguyệt vô cùng kinh ngạc, vốn tưởng nói tới thần khí thượng hạng sẽ khiến Khuynh Thành quan tâm nhưng xem ra anh ta đã tính toán sai rồi. Nếu không thể gỡ bỏ phong ấn của Lam Tố thì những người ấy không thể thật sự giết anh ta được. Trên thế giới nay chỉ có một người có thể giải trừ phong ấn đối với Lam Tố, đó chính là Lạc Nhi. Tuy cô ta đã khiến Lam Tố tan nát cõi lòng, nhưng đúng là cô ta đã dùng tính mạng mình để giữ mạng cho Lam Tố.

Trọng Lâu nhìn thần khí trung phẩm trong tay mình, ông rất xúc động không biết nên nói gì cho phải.

“Khuynh Thành... thế này... món quà này quá lớn, ta không thể nhận.”

“Trọng Lâu, ông còn nhớ tối hôm nọ chúng ta nói gì chứ? Chúng ta đều là vì người ấy của mình mà phải đi chặng đường dài chặng đường này không dễ chút nào nên tôi hy vọng chúng ta sẽ cùng giúp đỡ lẫn nhau để vượt qua!”

Khuynh Thành lại nhìn sang Hoa Mạn Nguyệt, vẻ mặt anh ta đang rất kỳ quái.

“Hoa Mãn Nguyệt, nếu anh thật sự muốn giúp tôi, thì hãy làm hộ tôi một việc.”

Hoa Mãn Nguyệt hơi sững người, anh ta thật sự nghi ngờ cô gái đang đứng trước mắt có phải là em gái mình chuyển thế không? Tại sao lại không có một nét gì giống em gái anh ta cả? Nói năng không giống, dáng đi không giống, phong cách làm việc lại càng không giống, hay là đã có sự nhầm lẫn gì đó?

“Hoa Mãn Nguyệt!!!”

“Gì cơ?” Lúc này anh ta mới tỉnh táo trở lại, nói: ”Cô nói đi, nói đi, tôi nghe đây.”

“Tôi biết anh rất lợi hại, cho nên nhiệm vụ nặng nề và vinh quang này chỉ có thể giao cho anh!”

Nhìn đôi mắt Diệp Khuynh Thành lấp lóe hàn quang, Hoa Mãn Nguyệt bất giác rùng mình. Cái ánh mắt này rất quái đản!

“Để đề phòng bất trắc, tôi giao cho anh phụ trách Tiên hậu, tôi tin rằng anh sẽ có cách khống chế bà ta. Nếu Trọng Trọng Lâu có thể bình an trở về thì có lẽ tôi sẽ có hứng thú đi với anh đến đầm lầy Thiên Trì để tìm cung điện bảo vật ở đó.”

Diệp Khuynh Thành đâu phải đồ ngốc, anh ta nói nhiều như thế chẳng qua là muốn cô đến cái đầm lầy Thiên Trì ấy. Nếu Hoa Mãn Nguyệt đã khát khao như thế thì lẽ nào cô không biết lợi dụng ý đồ của anh ta để toan tính một phen hay sao?

Nếu là một người bình thường, chắc không thể nhận ra vấn đề. Nhưng Diệp Khuynh Thành không phải người bình thường.

Hoa Mãn Nguyệt không ngờ mình lại giẫm trúng mìn của mình gài, bây giờ đành chấp nhận vậy.

“Nhưng tôi... sợ rằng...”

“Hoa Mãn Nguyệt! Lẽ nào anh ngoài việc chỉ biết tăm tia kiếm chắc trục lợi thì không làm được việc gì khác? Anh làm việc giúp tôi, tôi sẽ giúp anh tìm kho báu, anh đâu có bị thiệt thòi gì?”

...

“Công lực của anh chẳng kém gì Hồng Hồng Loan, anh đừng tưởng tôi không biết. Tiên hậu có thể làm gì nổi anh chứ? Có giúp tôi không tùy anh liệu xem!”

Diệp Khuynh Thành đứng dậy nói với Trọng Lâu: “Chúng ta đi thôi!”

Hoa Mãn Nguyệt điều khiển ý niệm, cả ba đã ra khỏi tiên phủ của anh ta.

Trên đường trở về, Trọng Lâu vẫn rất đăm chiêu. Sao họ nói năng thật kỳ cục? Ông quan sát kiểu gì cũng không nhận ra công lực của Hoa Mãn Nguyệt, nói là trên tài Tiên hậu, e là không thể. Hay là... hay là Hoa Mãn Nguyệt không phải người của tiên giới? Ông bỗng nhớ lại Lam Tố khi xưa đến vườn Vạn Thú tìm Huyết Sâm, cả hai đều là người của thần giới?

Trên thần giới đã xảy ra chuyện gì mà tại sao người của thần giới liên tục xuống phàm trần và tiên giới?

“Khuynh Thành, người ấy của cô đang gặp nguy hiểm phải không?” Trọng Lâu đang nghĩ thế nên cũng không kiêng kỵ hỏi thẳng. Ông nhận ra Diệp Khuynh Thành đã thật sự coi ông là bạn rồi, đối xử với bạn thì phải chân thành thẳng thắn, mình nghĩ thế nào thì mình hỏi thế ấy.

“Tôi cũng không rõ lắm nên mới phải vội đi gặp anh ấy. Chỉ tiếc rằng bản thân tôi hiện nay không thể có cách gì đi xuyên không gian lên thần giới để tìm anh ấy. Công lực của tôi hiện giờ quá yếu, dù lên ngay thì tôi cũng không thể giúp được gì cho anh ấy. Cho nên, việc tôi cần làm hiện nay là phải chịu khó luyện võ công thật tốt, nâng cao thể lực sau đó mới lên thần giới tìm anh ấy.”

“Người ấy gặp được một cô gái như Khuynh Thành, quả là có phúc lớn.”

Trận quyết chiến giữa Tiên đế và Chiến thần Trọng Lâu sắp xảy ra, trận chiến này ai ai cũng mong cả hai sẽ cùng bị tổn thất là tốt nhất, có như thế thì bọn họ mới có thể thể đem quân đến đánh phá điện Kim Loan của Bắc Đế đồng thời giết Trọng Lâu để chiếm vườn Vạn Thú. Có điều, họ hoàn toàn không ngờ rằng Trọng Lâu lai không nắm vườn Vạn Thú trong tay, nó vẫn còn ở dưới phàm trần. Phải chờ khi nào Tịch Vân phục sinh thì vườn Vạn Thú mới có thể trở lại tiên giới.