Hiệp Nữ Khuynh Thành

Quyển 2 - Chương 62




Kim Liệt đương nhiên biết thanh long rất là lợi hại nhưng nó không sợ chết, dù có chết nó cũng mong muốn được chết oanh liệt, nhưng bây giờ Kim Bằng có vẻ không cần tới nó. Được! Nó sang đánh bọn tốt đen vậy!

Khuynh Thành vốn cũng định trợ giúp Kim Bằng nhưng đã thấy nó linh thức truyền âm nói: “Tôi đã có Kim Xán cùng Kim Diệm Ưng hỗ trợ rồi, cô sang giúp Hồng Loan đi!”

Khuynh Thành nghe vậy lập tức phi thân tới chỗ Hồng Loan, vừa đúng lúc trường kiếm trên tay Long Dương hóa thành một làn chớp điện đâm vào chỗ hiểm của Hồng Loan, thân hình Long Dương biến lại chân thân là con tiểu Kim Long.

Khuynh Thành vội vàng đẩy nhanh tốc độ lao đến. Nam đế, Tây đế cùng Thanh Hư đạo trưởng thấy vậy đều mừng ra mặt, giết được Hồng Loan tức là chặt đứt được một vây cánh của Diệp Khuynh Thành! Có điều bọn chúng quá vui mừng nên không để ý đến ánh mắt quái dị của Hồng Loan lúc này!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, máu tươi văng bắn khắp nơi. Hồng Loan bị vây bởi vô số bóng xanh bóng đỏ, cơn giận dâng lên, nó trợn mắt quát một tiếng vang dội rồi biến trở lại bản thể ngậm lấy thanh thần kiếm lao thằng vào vùng gan rồng của Long Dương.

Long Dương kinh hãi muốn tránh nhưng không kịp đành ai oán nhìn thân rồng bị chém đứt đôi, nguyên anh của gã vừa định chạy trốn thì lại bị thần thức cực mạnh của Hồng Loan khống chế. Long Dương trợn mắt nhìn thanh thần kiếm phá tan nguyên anh của mình.

Nam đế, Tây đế cùng Thanh Hư đạo trưởng giật mình kinh hãi.

Long Dương bị giết khiến tám vị trưởng lão bị kích thích dữ dội, tám con thanh long lập tức buông bỏ Kim Bằng lao thẳng vào Hồng Loan. Phải biết rằng Kim Long ở Long tộc thật sự rất quí hiếm, cả mấy trăm triệu năm mới có một con xuất thế, Hồng Loan đã giết chết niềm hi vọng của Long tộc bọn họ thì nó phải trả giá!

“Hãy nộp mạng!”

Đại trưởng lão Long tộc quát lên trong giận dữ, tám con thanh long nghe vậy lập tức triển khai công lực tối đa, những làn ánh sáng xanh bắt đầu tỏa ra từ thân thể bọn họ.

“Dám giết cháu ta thì ta sẽ tắm máu cả thành Bắc đế này!”

Tám con thanh long được những làn sáng xanh vây bọc, khí thế càng lúc càng trở nên dữ dội hơn. Tám làn sáng xanh nhanh chóng tấn công thẳng vào Hồng Loan.

Diệp Khuynh Thành biến sắc, tàn ảnh màu đỏ loáng lên.

Chỉ trong khoảnh khắc không gian xung quanh bị bao trùm bởi thứ ánh sáng xanh quái dị, Hồng Loan đang ở thế hạ phong.

Đúng lúc này thì một đạo kiếm khí xẹt đến, đất trời bao trùm bởi kiếm ảnh. Những tiếng kêu trầm trầm đáng sợ vang lên, tám cái đầu cự long nhất tề đánh thẳng vào Diệp Khuynh Thành, tám cái miệng khổng lổ không ngừng há đớp như muốn nuốt chửng cả Khuynh Thành.

“Khuynh Thành, cẩn thận!” Hồng Loan hét lên rồi tàn ảnh màu đỏ của nó cũng loáng lên, những móng vuốt bén nhọn nhằm thẳng vào tám con thanh long.

Một đạo hàn quang nhanh như chớp giật hướng thẳng tới Hồng Loan; Hồng Loan do hơi cuống nên không kịp tránh né, bị mũi ngọc kiếm đâm trúng bả vai, sắc mặt nó phút chốc trở nên khó coi hơn bao giờ hết. Dù là tiên khí cực phẩm cũng không thể nào đâm trúng nó mới đúng, tại sao mũi kiếm này không những đâm trúng mà còn khiến vết thương của nó không ngừng há miệng lan rộng? Cứ đà này nó sẽ mất một bên cánh mất.

Diệp Khuynh Thành thấy vậy cũng hãi hùng biến sắc kêu lớn: “Hồng Loan!”

Ai có thể không nhìn ra chứ Khuynh Thành sao có thể không nhận ra là lão Thanh Hư đạo trưởng nhân lúc Hồng Loan phân tâm đánh lén chứ? Lưỡi kiếm của lão chắc chắn đã bôi kịch độc nên mới có thể đâm xuyên qua người Hồng Loan được.

Hồng Loan bị đâm thì điên tiết không thôi.

“Lão đạo sĩ mũi dài muốn chết?”

Mắt Hồng Loan long sòng sọc, nó chưa bao giờ bị người ta đánh lén hay chơi khăm kiểu này. Lần này cho dù có mất đi bản thể thì nó cũng nhất quyết không thể tha cho lão ta được.

Diệp Khuynh Thành đương nhiên hiểu rõ những suy nghĩ của Hồng Loan, cô làm sao có thể trơ mắt nhìn nó hi sinh bản thể như vậy được chứ, cô phải nhanh chóng nghĩ cách ngăn cản vết thương trên người nó lan rộng.

Tám con thanh long dường như cũng nhìn thấu ruột gan Khuynh Thành nên tập trung sức lực bao vây cô gắt gao đến độ một giọt nước cũng khó có thể nào lọt qua.

Gương mặt Khuynh Thành méo mó, ánh mắt thấp thoáng hồng quang, bàn tay nắm chặt đến độ nổi gân xanh. Cô tuyệt đối không thể để Hồng Loan mất đi bản thể được, nếu nó mất đi bản thể thì sức phòng ngự sẽ giảm, đám người kia nhất định sẽ đục nước béo cò.

Diệp Khuynh Thành hét lên vang dội, hình ảnh Đông đế đánh chết Diệp Chấn Thiên như hiện ra trước mắt cô. Không! Cô tuyệt đối không cho phép bọn chúng tổn thương tới những người thân yêu của cô được! Tử thanh bảo kiếm lập tức được xuất ra, một vành đai kiếm khí màu tím vây bọc lấy Khuynh Thành.

“Qủa là thanh kiếm tuyệt diệu, lần này trông cậy hết vào ngươi!”

Khuynh Thành mỉm cười rồi xuất ra công lực kinh người đâm thẳng vào trận pháp của tám con thanh long.

Kim Bằng lúc này cũng đã truy kích đến nơi, nó thấy Hồng Loan bị thương thì không khỏi tức giận. Bọn chúng muốn chết rồi hay sao mà lại dám đâm bị thương người anh em của nó?

“Ngươi có sao không?”

“Không chết được đâu!”

Kim Bằng nhìn Hồng Loan gật đầu một cái rồi bất ngờ lao thẳng vào Thanh Hư đạo trưởng. Tuy nó không hiểu mấy về chất độc nhưng lần trước đi đầm Thiên Trì cùng Khuynh Thành đã thấy Hư Trúc sử dụng độc đánh bị thương Nam đế nên nó chẳng cần nghĩ cũng biết là lão đạo sĩ thúi này giở trò với Hồng Loan rồi. Kim Bằng tức giận, mẹ nó chứ, trông cái mẽ tiên phong đạo cốt như thế mà lại là phường tiểu nhân xảo quyệt.

Bộ móng vuốt cứng hơn thần khí của Kim Bằng nhằm chuẩn xác vào mắt Thanh Hư đạo trưởng cắm tới, một con mắt của lão lập tức bị móc ra.

Thanh Hư đạo trưởng vốn tưởng Kim Bằng giơ móng vuốt là để xé thịt lão nên chỉ chú ý phòng thủ trên người, không ngờ được Kim Bằng lại xơi luôn một mắt của lão. Thanh Hư đạo trưởng sau tiếng gầm rú lập tức lao tới cướp lấy con mắt bỏ vào mồm nuốt luôn rồi cố gắng cầm máu tiếp tục lao vào Kim Bằng.

Kim Bằng cực kỳ phẫn nộ, bộ móng vuốt sắc nhọn nhằm đúng mặt Thanh đạp như điên, trong nháy mắt khiến gương mặt lão nhòe nhoẹt máu thịt nhìn không ra hình thù gì nữa. Kim Bằng vẫn chưa hả giận, nó phun ra một con hỏa long vào đầu Thanh Hư đạo trưởng.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, lúc Thanh Hư đạo trưởng bình tĩnh trở lại thì từ đầu đến chân lão đều như bị kim châm đâm xuyên, đau buốt thấu tim, nguyên anh vừa định chạy trốn cũng bị Kim Bằng chế ngự, lão chỉ còn cách chờ đợi lửa thiêu bỏ mạng.

Nam đế, Tây đế thất sắc, chỉ trong chốc lát mà cả Long Dương cùng Thanh Hư đạo trưởng đều chết rất thê thảm, cục diện đại quân nhanh chóng chuyển dời. Xem ra khả năng chiến thắng hiện tại của bọn họ là không thể rồi. Nhưng mà lúc này chạy thì cũng không có cách chạy thoát được, hai gã đưa mắt nhìn nhau rồi nói: “Phải liều!”

Tây đế cùng Nam đế nhanh chóng bay tới phía sau tám con thanh long, chỉ cần đến được đấy thì bọn Diệp Khuynh Thành muốn tấn công bọn họ cũng khó khăn hơn.

Kim Bằng cùng Hồng Loan đâu để chúng thực hiện được gian kế chứ? Hai con chim một đỏ một vàng nhìn nhau rồi cùng bật cười quái dị. Nam đế cùng Tây đế thấy vậy thì chỉ còn cách liều mạng chống trả.

“Hai người các ngươi hãy nhận lấy cái chết đi!” Kim Bằng cười gian nói.

Nam đế cùng Tây đế tức giận nhìn nhau, cho dù hôm nay hai gã có chết thì cũng nhất định phải kéo theo con Kim Bằng chết tiệt này. Hai gã ngầm ra hiệu cho nhau tự nổ nguyên anh.

Kim Bằng cười gian xảo, muốn tự nổ nguyên anh sao? Tưởng qua mặt được yêu thú xuất thân Hồng Hoang như nó bằng cái trò vặt vãnh này? Kim Bằng ra hiệu cho Hồng Loan. Hồng Loan hiểu ý gật đầu, hai con chim nhanh như chớp lao vào Tây đế cùng Nam đế.

Hai tiếng nổ đồng thời vang lên, thân thể hai gã đã bị xé làm đôi.

“Khuynh Thành, chúng tôi trả thù cho cô!” Kim Bằng lớn tiếng hét lên rồi lại đạp cho hai thây ma một trận tơi bời khiến chúng nát nhừ không còn dấu vết.

Tám con thanh long thấy cảnh này không khỏi biến sắc, hai con thần thú kia cũng thật quá điên cuồng. Diệp Khuynh Thành khi nãy còn thả các yêu thú từ vườn Vạn thú ra, tình thế này e rằng có đánh chỉ thêm tổn thất mà thôi.

Đại trưởng lão Long tộc linh thức truyền âm cho bảy con thanh long: “Thôi! Rút lui!”

“Đại ca!”

“Lẽ nào các ngươi muốn Long tộc bị diệt vong hay sao?”

Bảy con thanh long kia nghe vậy ngẩn người, dù có ấm ức thì cũng không thể làm khác được.

“Quân đội Long tộc lập tức lui binh!” Đại trưởng lão hạ lệnh rồi cùng đám thanh long phi thân biến mất.

Đông đế nhăn nhó đứng đó, xem ra kiếp nạn lần này không thể tránh thoát được rồi.

Khương Tịch Nguyệt nhìn thấy chỗ dựa của mình đã đi đời liền định chuồn đi thì đã thấy một tàn ảnh màu đỏ chớp đến. Khuynh Thành vô cảm đứng trước hắn.

“Khương Tịch Nguyệt, ngươi lẩn trốn cũng lâu thật! Món nợ giữa chúng ta cũng đến lúc thanh toán rồi!”

Khương Tịch Nguyệt thất sắc quì mọp xuống van nài: “Tôi xin cô, xin cô đừng giết tôi. Tôi không dám thế nữa, tôi thật lòng không dám thế nữa đâu!”

Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ, cô ghét nhất chính là loại người giả nhân giả nghĩa như vậy. Tử thanh bảo kiếm vung lên đâm thẳng vào nguyên anh của Khương Tịch Nguyệt.

Khuynh Thành chậm rãi rút Tử thanh bảo kiếm đi đến gần Đông đế. Đông lúc này không chạy trốn cũng không hề có ý định xuất chiêu đánh lại, ông ta nhàn nhạt nói: “Ta dù có nằm mơ cũng không ngờ có ngày mình thất bại thảm hại như vậy!”

“Xưa nay những kẻ tham lam đều không bao giờ có kết cục tốt cả!”

“Ngươi nói đúng!” Đông đế nhắm mắt nói: “Ra tay đi! Ta đã gây nên tội thì ta phải chịu!”

Một đường kiếm phạt xuống, Đông đế lập tức hồn lìa khỏi xác. Cuộc chém giết kinh hồn cuối cùng cũng đến hồi kết!