Hiệp Nữ Khuynh Thành

Quyển 2 - Chương 7




Mẹ kiếp! Định bắt vợ người ta đến gảy đàn mua vui? Sao ông ta không chết đi cho gọn?

Rất nhanh chóng, cái bí mật không lớn không nhỏ này lan truyền khắp tiên giới.

Có quá nhiều phiên bản, càng lúc càng được thổi phồng.

Người thì nói, có một cô gái từ phàm trần lên, tự xưng là có vườn Vạn Thú, và muốn dâng biếu Tiên đế.

Người thì bảo, có một vị tiên mới phi thăng lên, nói mình là bạn ở phàm trần của Chiến thần Trọng Lâu, hiện đang muốn giúp Trọng Lâu báo thù rửa hận.

Lại có người nói, một cô gái mới phi thăng lên, rất ba hoa khoác lác, dám khiêu chiến với Tiên đế. Đúng là một kẻ chán sống rồi.

Diệp Khuynh Thành nghe biết vậy, không tức giận cũng không phản bác.

Rất hay.

Chỉ lo họ không rêu rao khắp nơi. Chắc chắn chẳng bao lâu nữa Tiên đế sẽ trở thành tiêu điểm của tiên giới.

Một cô gái mặc áo đỏ, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành; một chú bé siêu măng tơ, ngực đeo yếm đỏ.

Rất dễ khiến người ta thoáng nhìn là nhận ra ngay trong đám đông.

Vì thế mà đã đưa đến cho họ rất nhiều rắc rối không đáng có.

Vườn Vạn Thú.

Tiên giới, yêu giới, ma giới, ai mà chẳng muốn có?

Cho nên chẳng mấy chốc, Diệp Khuynh Thành và Hồng Loan trở thành kẻ địch chung của cả ba giới.

Giết họ, cướp lấy vườn Vạn Thú.

Hồng Loan tiu nghỉu nhìn Diệp Khuynh Thành.

“Chỉ tại cô!”

“Vì ta cũng chẳng còn cách nào khác.”

Cô rất không muốn chỉ đơn giản đưa củ nhân sâm của Huyết Sâm gia gia cho Tiên đế.

Ông ta đã hại Trọng Lâu và Tịch Vân thê thảm, nếu không xử lý ông ta thì mình không thể nguôi hận trong lòng.

Tuy nhiên, hai người ấy hiện giờ chạy trốn mỗi người một ngả, thì rất không hay.

Chỉ cần có cơ hội gặp Tiên đế, thì Khuynh Thành sẽ có cách biến ông ta trở thành kẻ địch chung của cả ba giới.

“Định chạy đi đâu hả? Mau nộp vườn Vạn Thú cho bọn ta!”

Hơn một chục người truy đuổi Khuynh Thành và Hồng Loan đã ba ngày liền.

Trong bọn họ, người có đẳng cấp thấp nhất cũng là cao thủ Kiếm hoàng cao cấp hậu kỳ, thậm chí còn có người là Kiếm tông.

Đẳng cấp trên tiên giới chia làm Kiếm hoàng, Kiếm tông và Kiếm tôn.

Trong mỗi đẳng cấp lại chia thành sơ cấp, trung cấp và cao cấp.

Sơ cấp, trung cấp, cao cấp lại chia thành sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đại viên mãn.

Diệp Khuynh Thành hiện giờ là Kiếm hoàng sơ cấp sơ kỳ, so với những người trên tiên giới, cô còn kém rất xa.

“Không chạy nữa, ông không chạy nữa!”

Hồng Loan rất buồn bực.

Nó đường đường là một thần thú của thần giới, mà lại để cho một đám cháu chắt ở tiên giới truy đuổi dọa đánh!

Thì đụt quá! Nó chưa bao giờ đụt như thế này.

“Không được! Cứ phải chạy đã! Nếu ta không làm cho câu chuyện ầm ĩ xn xao lên thì Tiên đế đâu có thể tin rằng ta đang có vườn Vạn Thú trong tay?”

Hồng Loan cười nhạt. Nó bỗng đứng lại nhìn về phía trước, ngán ngẩm nói: “Chỉ e lần này cô muốn chạy cũng không chạy nổi nữa.”

Khuynh Thành nhìn về phía Hồng Loan nói. Cả một biển người dày đặc đen ngòm đang đứng chờ hai người.

Nhìn lại phía sau, hơn chục người lúc nãy bây giờ đã biến thành hơn ba chục người.

Bên trái bên phải đều có người đang nhằm họ xông đến.

Ba bề bốn bên vây ráp, đúng là thành đồng vách sắt, có lẽ con ruồi muốn bay ra cũng không thể thoát huống chi chỉ là hai người!

“Vườn Vạn Thú lại có sức hấp dẫn đến thế ư?”

“Ai có được vườn Vạn Thú thì có thể xưng đế trên tiên giới. Dù lên đến thần giới thì cũng chẳng có mấy ai dám đối địch với người ấy. Cô nói xem, vườn Vạn Thú có hấp dẫn không?”

Chà!

“Xem ra khó tránh khỏi cuộc chiến này thật rồi!”

Hồng Loan lại tỏ ra hết sức hưng phấn. Bị một lũ khốn truy đuổi ba ngày liền, nó đã muốn xử lý bọn họ từ lâu.

“Đánh! Đánh chết bọn chúng đi!”

“Ừ thì đánh, nhưng không nên đánh như thế.”

Khuynh Thành đã nghĩ ra một kế sách.

Đối phương quá đông, tuy Hồng Loan là thần thú, dù không chết thì cũng sẽ bị trọng thương.

Cô tung người đứng lên không trung. Áo đỏ phấp phới, tóc dài tung bay.

Sát khí hừng hực tỏa ra từ thân thể Khuynh Thành, ánh mắt cô lạnh buốt nhìn đám người đang không ngớt ngự kiếm lao đến. Họ đã muốn tìm đến cái chết thì đừng trách gì cô.

Một làn sát khí kinh người bỗng bùng phát từ thân thể Khuynh Thành.

Đám người đang ngự kiếm bất giác đều sững sờ.

Đứng xa nhìn, Khuynh Thành với tà áo đỏ tung bay thực chẳng khác gì một làn máu th tập hợp lại.

Máu là sự sống của cô.

Vận linh thức quan sát, thấy cô gái này chẳng qua chỉ là một Kiếm hoàng sơ cấp sơ kỳ, sao cô ta có thể có sát khí kinh khủng đến thế?

Còn thằng bé con đứng cạnh cô ta, thì chẳng thể nhận ra công lực của nó.

“Muốn có được vườn Vạn Thú, thì còn phải xem xem các ngươi có đủ tư cách không đã.”

Giọng nói lạnh buốt như băng đông suốt ngàn năm của Khuynh Thành vang lên bên tai họ.

“Mẹ kiếp, đừng lắm lời nữa, mau nộp ra, ông đây thấy vui, ông sẽ tha chết cho ngươi!”

Một gã đơn thương độc mã xông lên trước tiên.

Gã chẳng qua mới chỉ là Kiếm hoàng sơ cấp hậu kỳ, còn lâu mới đủ bản lĩnh để giết được Diệp Khuynh Thành.

Tử Thanh bảo kiếm đã ra khỏi vỏ, ống tay áo đỏ thắm của Khuynh Thành phất lên.

Gã ấy còn cách Khuynh Thành dăm bảy thước, bỗng ngã gục xuống đất.

Máu không ngớt thấm ra từ cổ gã.

Khiến đám đông hết sức kinh hãi.

Cô gái này chẳng qua chỉ là Kiếm hoàng sơ cấp sơ kỳ, mà chỉ xuất một chiêu đã hạ được một cao thủ Kiếm hoàng sơ cấp hậu kỳ!

Nếu không nhìn thấy máu từ cổ rỉ ra thì không ai biết gã ấy bị cứa đúng yết hầu.

Vết thương rất mảnh, rất nhỏ, đến nỗi máu chỉ có thể từ từ rỉ ra.

Tiên khí! Trong tay cô ta là tiên khí.

Ở trên tiên giới, tiên khí là thứ vô cùng giá trị. Trong tay cô ta cầm, ít ra cũng là tiên khí cực phẩm, nếu không, đâu có thể có uy lực ghê gớm đến thế?

Vườn Vạn Thú, tiên khí cực phẩm.

Tất cả bọn họ bỗng hưng phấn hẳn lên.

Chưa biết trên người cô gái này còn có bao nhiêu bảo bối nữa, chúng ta nhất định phải giết nó

“Ta đã nói rồi, muốn có được vườn Vạn Thú thì phải chứng tỏ được bản lĩnh; chứ các ngươi…”

Khuynh Thành sắc mặt lạnh tanh, vô cảm, cuồng ngạo nhìn họ, vẻ rất coi thường.

Lúc này, đám người đẳng cấp Kiếm hoàng không ai bảo ai đều lùi lại phía sau một cao thủ đẳng cấp Kiếm tông.

Họ không muốn biến thành tro bụi.

Tuy bọn họ đều khao khát chiếm hữu được vườn Vạn Thú và tiên khí cực phẩm, nhưng rõ ràng là họ không thể có cơ hội đó.

“Xin hỏi quý danh của cô nương là gì?”

Từ phía xa xa có một vị tiên mày trắng, mặc đạo bào, ngự kiếm bay đến.

Đám người đang bủa vây tấn công Diệp Khuynh Thành thấy thế bèn dạt sang hai bên thành một lối đi.

Từ xa, Diệp Khuynh Thành đã cảm thấy một sức ép dữ dội đang tràn đến.

“Diệp Khuynh Thành.”

Cô bình thản nhả ra ba chữ.

“Các ngươi đông thế này mà lại hà hiếp một cô gái mảnh khảnh, thì còn là anh hùng hảo hán gì nữa? Tất cả giải tán đi!”

Giọng của vị đạo trưởng bạch mi không lớn, nhưng từng từ từng chữ rất cứng rắn đanh thép, có sức uy hiếp không cho phép ai được nghi ngờ.

Tuy ai cũng ấm ức không ưng, nhưng tất cả vẫn phải ngoan ngoãn tản đi.

Nhân vật mới đến này là một trong những thế lực lớn nhất tiên giới. Thanh Hư đạo trưởng của Thanh Hư đạo quán.

Ngay Tiên đế ít nhiều cũng phải nể ông ta.

“Đa tạ đạo trưởng đã ra tay giúp đỡ.”

“Nếu cô nương Khuynh Thành không chê, thì tôi mời cô đến Thanh Hư đạo quán của tôi ở tạm ít lâu. Chắc chắn họ không dám tìm đến Thanh Hư đạo quán để gây rắc rối đâu.

Thanh Hư đạo trưởng phong độ bác ái hiền hòa, trông khác hẳn bọn tiểu nhân tầm thường kia

Khuynh Thành nếu cứ tiếp tục bị bọn họ truy đuổi thì cũng rất phiền hà.

“Vâng, vậy thì tôi xin phiền đạo trưởng.”

“Cô nương Khuynh Thành đừng khách khí. Tôi thấy hình như cô không giống người trên tiên giới này.”

“Tôi đi xuyên không gian lên đây, đương nhiên trông khác với các vị.”