Hiệp Nữ Khuynh Thành

Quyển 2 - Chương 70




Cô gái trong y phục đỏ tươi, mái tóc dài đen nhánh tung bay trong gió, đôi mắt rưng lệ nhìn anh.

“Lam Tố, chàng có thể ôm thiếp thêm một lần nữa không?” cô gái chầm chậm đi về phía anh nói.

Lam Tố ngây người, lúng túng không biết nên làm thế nào. Từ trước tới nay có chuyện nào không nằm trong sự sắp xếp của anh chứ? Tại sao mọi chuyện lại như vậy?

“Lam Tố. Chàng có thể oán hận thiếp nhưng chàng tuyệt đối không thể không yêu thiếp.”

Cô gái đưa tay lên rút một cây trâm trên đầu, bàn tay cô run run, hai hàng lệ chảy dài trên má nhưng cô vẫn tàn nhẫn cắm sâu cây trâm vào anh.

“Lạc Nhi, ta không giận cùng sẽ không hận nàng. Dù nàng làm có làm gì đi nữa thì ta vẫn sẽ yêu nàng như trước, thậm chí còn hơn trước nữa.”

Vào thời khác này, cô gái mạnh mẽ đẩy anh ra, sắc mặt đầy đau khổ nhìn anh.

“Chàng biết hết, đúng không? Tại sao chàng không né tránh? Tại sao?” cô gái gào lên, cô bỗng nhiên cảm thấy mình mới ngây thơ làm sao. Công lực của anh cao như vậy, làm sao có chuyện anh không nhận ra ý đồ ám sát của cô chứ?

“Lạc Nhi, nàng cũng không hoàn toàn muốn giết ta, đúng không? Nàng chẳng qua chỉ là phong ấn ta mà thôi.” Khóe miệng anh có nét cười vui nói.

“Lam Tố, chàng là gã si tình đần độn. Tại sao chàng không né tránh, tại sao?”

- -- --------

Tâm tư Lam Tố giằng xé, tình yêu của anh dành cho Lạc Nhi đã không còn trọn vẹn nữa, một phần đã chia cho Khuynh Thành rồi.

“Lạc Nhi, xin lỗi... xin lỗi nàng...”

Đúng lúc Lam Tố đang giằng xé thì một làn bạch quang lướt tới. Lam Tố ngẩng đầu nhìn người con gái trước mắt mà không thể tin được vào mắt mình.

“Lạc Nhi? Có đúng là Lạc Nhi không? Lạc Nhi...”

“Lam Tố, lúc chàng thấy huyễn tượng này tức là thiếp đã thật sự chết rồi, chàng không thể làm gì hơn cho thiếp được nữa. Lam Tố, chàng có biết mỗi ngày đối mặt với chàng, lòng thiếp khổ sở chừng nào không? Thiếp phong ấn chàng nơi đây mà chàng một lời oán giận cũng không có, thậm chí còn tốt với thiếp hơn bao giờ cả. Lam Tố, có lẽ thiếp vốn không xứng với tình yêu của chàng. Thiếp biết trước sẽ có một ngày chàng đau khổ tìm đến nơi đây...”

Lam Tố nhìn huyễn tượng của Lạc Nhi mà không khỏi đau lòng, thì ra nàng đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay.

“Lam Tố, chàng có bao giờ nghĩ tới việc người chàng yêu thật sự là cô nương Khuynh Thành đó chưa? Cô ấy và thiếp là hai người hoàn toàn khác nhau, cô ấy can đảm hơn thiếp, kiên cường hơn thiếp, và quan trọng hơn là cô ấy có thể cùng chàng kề vai sát cánh chiến đấu tới cùng...”

Trước mắt Lam Tố lại hiện lên những huyễn tượng khác nhau.

Ở trong đó, Diệp Khuynh Thành với màu áo đỏ rực lửa, toàn thân cô tỏa ra sát khí tuyệt đối. Một con bạch hổ hiếm thấy đang định tấn công cô nhưng thật ra mục tiêu của nó lại là một con Kim Bằng đằng sau Khuynh Thành.

Đây chính là huyễn tượng lần đầu tiên Khuynh Thành gặp Kim Bằng trong Hồng Hoang.

Yêu thú trong rừng không ngừng tu tập lại vây quanh cô, chúng nhanh chóng lao vào hỗn chiến. Trên người cô có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, mặt và cánh tay đầy vết máu nhưng không thể biết được là máu cô hay máu bọn yêu thú. Đôi mắt kiên định của cô nhìn thẳng vào đám yêu thú, sát khí không ngừng lan tỏa.

“Lam Tố! Anh hãy chờ em! Em sắp thành công rồi! Lam Tố, anh nhất định phải chờ em. Dù nguy hiểm đến mấy, khó khăn đến mấy thì em nhất định sẽ cùng anh đối mặt. Em sẽ không làm con bé chỉ biết đứng đằng sau lưng anh để cho anh che chở nữa, em muốn cùng anh kề vai sát cánh chiến đấu diệt trừ tất cả những kẻ muốn làm hại anh.”

Lam Tố không nén được căng thẳng, anh hận không thể nhảy ngay vào huyễn tượng giúp cô giết sạch đám yêu thú không biết điều kia.

Đúng lúc này thì con Kim Bằng trong huyễn tượng kêu lên một tiếng vang trời, khí thế cô ngạo từ nó tỏa ra mạnh mẽ, nó đắc ý vỗ đôi cánh vàng, đôi mắt sáng quắc nhìn Diệp Khuynh Thành.

Lam Tố thở phào nhẹ nhõm, nó đã độ kiếp thành công rồi. Anh nhìn những vết thương lớn nhỏ trên người Khuynh Thành mà không khỏi đau xót.

“Con người tu chân! Tôi xin cảm ơn cô đã giúp tôi đối phó với chúng. Tôi xưa nay rất không muốn măc nợ tình nghĩa của ai. Bây giờ cô có thể đưa ra yêu cầu với tôi.”

Được! Không ngờ Khuynh Thành chưa nói gì mà Kim Bằng đã mở lời trước. Xem ra con chim phải gió này cũng tốt tính, biết coi trọng tình nghĩa.

“Chính ngươi đã nói thế đấy nhé.”

“Đương nhiên rồi.”

“Được! Đã thế ta sẽ nói.”

“Nói đi!”

“Ta muốn ngươi đưa ta xuyên qua không gian, lên tiên giới.”

Kim Bằng vừa nãy còn đắc ý vênh vang, lúc này chân nó mềm oặt suýt ngã, đôi cánh rủ xuống chấm đất.

“Nói…nói gì thế?”

“Ta nói là, ta muốn ngươi đưa ta đi xuyên qua không gian, lên tiên giới." Khuynh Thành đang đầy mình thương tích, ánh mắt kiên định cô nhìn thẳng vào con Kim Bằng.

Con đại bàng dường như còn ngờ rằng nó nghe nhầm nên hỏi lại: “Cô... cô khẳng định mình muốn xuyên không gian đi lên tiên giới chứ?"

"Chắc chắn rồi!" Cô vừa nói vừa lấy ra một viên kim đan bỏ vào miệng, bắt đầu điều khí.

“Cô có biết hậu quả của đi xuyên không gian sẽ là gì không?" Xưa nay Kim Bằng chưa bao giờ nói năng nghiêm túc như lúc này.

"Đương nhiên ta biết. Sẽ bị thương chứ gì! Ngươi nhìn đây, ta đang bị vô số thương tích, ta đâu sá gì bị thương?"

Kim Bằng nín lặng chẳng biết nói sao. Thảo nào cô gái này liều mạng cứu nó! Nó cũng biết trên đời này chẳng thể có bữa trưa miễn phí mà!

"Cô... cô đã sớm nghĩ kỹ rồi thì phải?"

Khuynh Thành nhìn con đại bàng. Có lẽ con chỉm này không muốn giúp mình thì phải?

"Này! Dù sao ta cũng đã đem tính mạng ra để đổi lấy cơ hội này. Nếu không có ta, chỉ e nhà ngươi không thể độ kiếp một cách ngon lành đâu!"

Về điểm này thì con Kim Bằng không hề phản đối. Nếu không có Khuynh Thành giúp đỡ thì có lẽ nó không có cách nào để độ kiếp ngon lành như thế. Rất có thể thân xác nó bị nham nhở, thậm chí có khả năng sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

"Cô nên tin rằng tôi không từ chối mắc nợ. Có điều... cô nên biết hậu quả của việc đi ngược lại đạo trời, sẽ không đơn giản chỉ là bị thương mà thôi. Hậu quả cũng giống như thiên kiếp... Chúng ta định tu luyện, chúng ta định làm ngược với đạo trời, thì sẽ gặp phải thiên kiếp. Cô đi ngược thời gian không gian, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng đấy!"

Nhưng nghiêm trọng đến mức độ nào thì Kim Bằng cũng không biết nhưng nó cũng từng nghe nói, nếu làm trái đạo trời thì lục phủ ngũ tạng sẽ bị tổn thương. Dù có lên được tiên giới thì người ấy cũng không thể tu luyện để trở thành bất tử. Huống chi, người tu chân muốn xuyên thời gian không gian, dù đã độ qua thiên kiếp rồi, muốn phi thăng lên cũng vẫn rất khó khăn, nếu không cẩn thận, ngay trên đường phi thăng cũng đã bị thương. Cho nên từ bao lâu nay hầu như không có ai dám xuyên thời gian không gian, làm trái đạo trời.

"Dù bị nghiêm trọng đến đâu ta cũng không sợ."

Kim Bằng ngạc nhiên nhìn Khuynh Thành.

"Cái đầu cô không trục trặc gì, đúng không?"

"Nhìn đi, cái đầu ta có làm sao không?" Khuynh Thành với khuôn mặt đầy thương tích nhìn sang nó bình thản mỉm cười.

"Không sao, mà vẫn muốn xuyên thời gian không gian à?"

“Vì có người đợi ta trên đó, cho nên ta phải đi!"

Các hình ảnh không ngớt chuyển động, mỗi lần nhìn thấy Khuynh Thành chiến đấu với kẻ thù, nghe được giọng nói kiên định của cô, “Ta yêu anh ấy, ta nhất quyết sẽ không bao giờ từ bỏ” là lòng Lam Tố lại nhói đau. Cô thật sự đã vì anh mà hi sinh quá nhiều rồi. Hình ảnh có bước vào điện Lam Lạc khiến anh cảm thấy mình sắp chết ngất vì ngạt thở.