Hiệu Ứng Ăn Khớp

Chương 25: 25: Có Một Chút Ấm Ức





Không lâu sau, nhóm người ăn cơm tiến vào, Thiệu Quang Kiệt nhìn thấy hai người ngồi cùng nhau thì lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Anh ta lấy thức ăn, ngồi xuống bên cạnh Lâm Dục Thư: "Đến sớm vậy?"
"Buổi chiều phải đến vốn Lục Sam một chuyến." Lâm Dục Thư nói xong, lại chủ động nói: "Tống tổng đang hỏi tôi đăng ký chỗ đậu xe như thế nào."
Anh Tống biến thành Tống tổng, bởi vì bây giờ Tống Khải Minh đã có chức vụ chính thức.
Chỗ đậu xe đương nhiên là Lâm Dục Thư thuận miệng bịa chuyện, nãy giờ Tống Khải Minh cũng chưa mở miệng nói chuyện với cậu, chỉ là gửi cho cậu vài cái meme trên wechat.
"Về chỗ đậu xe cậu có thể hỏi nhân viên lễ tân." Thiệu Quang Kiệt nói với Tống Khải Minh: "Không cần làm phiền quản lý Lâm."
"Sẽ không phiền đâu." Lâm Dục lịch sự nói: "Tôi ăn xong rồi, hai vị cứ từ từ dùng bữa."
Lúc ra khỏi nhà ăn, Lâm Dục Thư nhận được tin nhắn Tống Khải Minh gửi tới.
【Tống Khải Minh: Quản lý Lâm bình tĩnh ghê.】
【Tống Khải Minh: Wowo giỏi lắm.jpg】
Lâm Dục Thư nhíu mày, đùng đùng trả lời tin nhắn.
【Lâm Dục Thư: Rảnh quá thì chuẩn bị cho buổi họp báo đi.


Lâm Dục Thư đến Lục Sam không thông báo trước, bởi vậy khi cậu xuất hiện tại khu vực lễ tân của vốn Lục Sam, lúc này cô gái lễ tân mới vội vã báo cho mấy vị lãnh đạo đang đi ăn bên ngoài hãy nhanh chóng quay lại.
Lâm Dục Thư ở văn phòng tổng giám đốc đợi chừng mười phút, lãnh đạo số một và số hai của vốn đầu tư Lục Sam cuối cùng cũng xuất hiện, phía sau còn có vài quản lý đầu tư chủ lực đi theo.
"Quản lý Lâm, ngọn gió nào đã đưa cậu đến đây?"
Mặc dù là ở trong phòng làm việc của mình, lãnh đạo của Lục Sam lại không dám ngồi xuống, mà cung kính đứng ở bên cạnh sofa cùng cấp dưới.
"Tôi đã xem báo cáo thành tích các anh gửi tới." Lâm Dục Thư ném tài liệu trong tay lên bàn trà, không nhẹ không nặng lại khiến mấy người đứng rụt vai: "Ai là người phụ trách chính của dự án?"
Lãnh đạo số một và số hai liếc mắt nhìn nhau, rồi đưa mắt về phía một người đứng phía sau.
Người này cũng không dám tiến lên, chỉ hơi nghiêng người về phía trước, nói với Lâm Dục Thư: "Là tôi."
"Vậy anh giải thích cho tôi." Tốc độ nói của Lâm Dục Thư không nhanh nhưng lại làm người ta có cảm giác áp lực: "Tại sao anh đầu tư vào mười công ty, thì chín công ty giẫm phải mìn?"
"Đầu tư, đương nhiên sẽ có rủi ro..."
"Tôi cần anh đến dạy tôi đầu tư sao?" Giọng Lâm Dục Thư lạnh đi vài phần.
Người này trả lời qua loa, hiển nhiên không coi Lâm Dục Thư ra gì.
Người đứng đầu nhanh chóng ra mặt, thay người này nói: "Là như thế này quản lý Lâm, chúng tôi đã nghiên cứu kỹ lưỡng trước khi đầu tư, nhưng một số công ty giở trò bịp bợm.


Chúng tôi đã rất cẩn thận, song vẫn không tránh khỏi bị lừa.".
"Điều đó cho thấy các anh làm việc còn chưa đủ kỹ lưỡng." - Lâm Dục Thư nói.

"Nếu năng lực của các anh chỉ như thế này, vậy dựa vào cái gì Thiệu gia phải để tiền ở chỗ các anh?"
"Quản lý Lâm, cậu đừng nóng giận." Lãnh đạo thứ hai nói tiếp.

"Chúng tôi nhất định sẽ rút kinh nghiệm, không bao giờ phạm phải sai lầm này nữa."
"Chỉ nói suông được gì." Lâm Dục Thư nhìn người phụ trách đầu tư kia: "Anh đã cảm thấy đầu tư không thể tránh khỏi rủi ro, vậy anh rời khỏi dự án này ngay đi, đổi người khác phụ trách cho tôi."
"Được, không thành vấn đề." Người đứng đầu lập tức nói: "Sau này tôi tự mình phụ trách."
Mục đích gõ đầu đã đạt được, Lâm Dục Thư không ở lâu, đứng dậy rời khỏi văn phòng lãnh đạo.
Thực tế, những chuyện này trước đây đều do thầy Chu Hiền của cậu làm, nhưng sau khi Chu Hiền ngã bệnh, văn phòng gia đình không có người lãnh đạo, Lâm Dục Thư cũng chỉ có thể nhắm mắt gánh vác chức trách CEO.
Sau khi ra khỏi văn phòng, Lâm Dục Thư không rời đi ngay mà vào nhà vệ sinh.

Mà khi đi ra đã nghe thấy có ai đó đang hút thuốc và trò chuyện ở hành lang bên cạnh.
"Cái thằng vắt mũi chưa sạch đó có gì ghê gớm? Lúc ông đây bắt đầu đầu tư nó còn mài đít ở trường kia."
Nghe giọng nói, chính là gã quản lý đầu tư đã bị Lâm Dục Thư đổi đi.
"Anh thằng đó là Lâm Dĩ Tắc, ông biết không?" Giọng người kia không quen, vừa rồi hẳn là không lên tiếng: "Ông chủ xe điện Tấn Tiệp."
"Vậy thì làm sao? Nếu không phải nó ỷ vào thân phận của Văn phòng gia đình Thiệu thị, ai coi nó ra gì?"
"Cũng không hẳn vậy, tôi nghe nói từ nhỏ thằng đó đã theo anh nó vào giới làm ăn, mắt nhìn người chuẩn lắm đấy."
"Vậy sao nó không tự mình đi tìm dự án? Chỉ biết ở đó quạc quạc.

Bây giờ môi trường đầu tư tệ hại như vậy, nó tự đi tìm dự án thử xem?"
Lâm Dục Thư rất muốn rẽ vào hành lang, để người nọ nói trước mặt mình.
Nhưng ngẫm lại vẫn nhịn xuống, bởi vì người nọ nói không sai, Lâm Dục Thư đúng là đang dựa vào sự hậu thuẫn của Thiệu gia.
Ngay cả khi cậu được thăng chức trở thành CEO của Văn phòng gia đình Thiệu thị, cậu vẫn có thể bị thay thế bất cứ lúc nào khi phạm sai lầm, vì vậy cậu không phải là bên A thực sự, mà chỉ là một nhân viên làm việc cho bên A.

"Bỏ đi, sếp tổng cũng phải xem sắc mặt thằng đó, ông cần gì phải thế?" Người kia khuyên nhủ.

"Dù sao bây giờ cứ bợ đỡ nó cho tốt là được, tôi không tin nó có thể đắc ý mãi."
"Ông nói đúng, tôi chỉ chờ xem nó ngã ngựa."
Cuộc đối thoại tràn đầy ác ý thực sự khiến người khác khó chịu, Lâm Dục Thư biết việc mình tới gõ đầu bên B đương nhiên sẽ làm cho bọn họ khó chịu, nhưng cậu vẫn đánh giá cao năng lực đối mặt với ác ý của mình.
Tin tức Lâm Dục Thư đến vốn đầu tư Lục Sam truyền đi rất nhanh, ngay cả Đỗ Vũ Phi cũng gọi điện thoại tới hỏi cậu chuyện này, còn hẹn cậu có thời gian cùng nhau ăn bữa cơm.
Chiêm Đình nói đùa với Lâm Dục Thư, nói cậu càng ngày càng ra dáng CEO, nhưng Lâm Dục Thư lại mơ hồ có cảm giác không yên lòng —— Cậu thừa nhận mình bị ảnh hưởng bởi cuộc trò chuyện của hai người kia.
Gần giờ tan tầm, trên wechat lại hiển thị tin nhắn Tống Khải Minh gửi tới.
【Tống Khải Minh: Có tăng ca không? 】
Lâm Dục Thư suy nghĩ một lúc, hỏi:
【Lâm Dục Thư: Anh tự ngồi tàu điện ngầm về được không? 】
【Tống Khải Minh: Không.


Lâm Dục Thư biết ngay.
Giờ này Tống Khải Minh gửi tin tới, không phải là vì hỏi cậu có tăng ca hay không? Rõ ràng chính là không cho cậu tăng ca.
【Lâm Dục Thư: 6 giờ 15 xuống lầu chờ tôi】
【Tống Khải Minh: Wowo đã nhận.

jpg】
Giờ cao điểm, đường vẫn kẹt xe như thường, khi về đến nhà thì đã gần bảy giờ tối.
Tống Khải Minh lướt điện thoại trong nhàm chán, đi theo sau Lâm Dục Thư ra khỏi thang máy: "Có gợi ý món ăn nào không? Tôi đã từ bỏ việc tự nấu ăn rồi."
"Anh cũng tự biết mình đấy nhỉ." Lâm Dục Thư dừng động tác mở cửa, quay đầu lại nói: "Tôi nấu ăn, anh có thể tới ăn chực."
Thực ra Lâm Dục Thư mời Tống Khải Minh đến nhà không phải vì có lòng từ bi mà vì hôm nay tâm trạng của cậu không tốt nên muốn tìm người ăn tối cùng.
Nếu không phải bởi vì có vài chuyện không tiện tán gẫu với Đỗ Vũ Phi thì cậu đã nghe theo lời y, hẹn y đi ăn vào tối nay.

Trong tủ lạnh có rau có thịt, Lâm Dục Thư làm hai món ăn gia đình đơn giản, tuy bề ngoài trông khá tồi tàn nhưng nhìn cách gắp đũa không ngừng của Tống Khải Minh mà nói, hương vị hẳn là rất ngon.
"Tôi không ngờ cậu đảm đang như vậy." Tống Khải Minh ăn xong, rút một tờ khăn giấy lau miệng: "Tôi quyết định sau này tới chỗ cậu ăn chực."
"Được chứ." Lâm Dục Thư thản nhiên nói.

"Trả tiền ăn là được."
"Bao nhiêu?" - Tống Khải Minh hỏi.
"Một thỏi vàng một tháng."
"..."
Tống Khải Minh gác khuỷu tay lên bàn ăn, buồn cười nói: "Tôi phát hiện ra, cậu là một người mê tiền."
"Chưa chối bao giờ." Lâm Dục Thư cũng lau miệng, đứng dậy đi đến bên tủ rượu: "Uống rượu gì?"
"Gì cũng được." Tống Khải Minh nói.
Trong nhà có máy rửa bát, dọn dẹp bát đũa cũng tiện.
Sau khi Lâm Dục Thư đặt xong chế độ rửa bát, cậu trở lại bàn trà trong phòng khách và ngồi khoanh chân, chọn ngẫu nhiên một chương trình giải trí.
"Hôm nay cậu không cần tăng ca sao?" Tống Khải Minh cầm ly rượu lên cụng vào ly của Lâm Dục Thư, gu uống rượu của hai người tương đối giống nhau, vô cớ lại trở thành bạn rượu.
"Muốn nghỉ ngơi." - Lâm Dục Thư nói, nếu không cậu đã không mở chương trình giải trí.
"Tôi nghe nói hôm nay cậu đến vốn đầu tư Lục Sam để dạy dỗ bọn họ một bài học."
Lâm Dục Thư ngạc nhiên: "Anh nghe nói từ đâu?"
"Đồng nghiệp nói."
Nghĩ đến việc Tống Khải Minh rất dễ dàng hòa nhập với nhóm bạn của Lư Tử Bác, Lâm Dục Thư đột nhiên nhận ra người bên cạnh mình chính là một ông trùm xã giao.
"Bọn họ nói cậu mắng người của Lục Sam té tát." Tống Khải Minh hỏi.

"Có nói quá lên không thế?"
"Không." Bất an trong lòng càng lớn hơn, Lâm Dục Thư bỗng cảm thấy hơi hối hận, có lẽ cậu không nên học theo thầy mình, ra oai phủ đầu người bên B.
Những người đó đúng là sẽ lấy lòng cậu, nhưng chỉ là mặt ngoài mà thôi, nói không chừng bây giờ người trong giới đầu tư đều đang bàn tán về cậu, có lẽ còn tệ hơn cả gã quản lý đầu tư kia.
Lâm Dục Thư tự nhận mình không phải là một người phóng khoáng, cậu để ý cái nhìn của người khác đối với mình, cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi bình luận của người khác.

Nghĩ tới đây, cậu đặt ly rượu xuống, ôm lấy hai đầu gối, nhìn Tống Khải Minh hỏi: "Anh từng được người khác nịnh nọt chưa?"
"Rồi." Tống Khải Minh nói: "Đó không phải là chuyện đương nhiên sao?"
"Có thể đối với anh là chuyện đương nhiên, nhưng với tôi thì không phải."
"Là sao?" Tống Khải Minh hỏi.
Lâm Dục Thư gác cằm lên đầu gối, im lặng một lúc, cuối cùng vẫn không ngăn được mong muốn tâm sự mãnh liệt, chậm rãi mở miệng nói: "Trước kia tôi thích một đàn anh, hắn cảm thấy tôi không xứng với hắn, cho nên tôi mới liều mạng làm việc, muốn dùng công việc chứng minh bản thân."

"Không xứng?" Tống Khải Minh nhíu mày: "Hắn ưu tú cỡ nào?"
"Dù sao thì gia cảnh của hắn cũng rất tốt." Lâm Dục Thư nói.
"Có thể tốt bao nhiêu?" Tống Khải Minh lại hỏi.
Ý của Lâm Dục Thư không phải là Đỗ Vũ Phi, cậu chỉ muốn nói cậu phải cố gắng rất nhiều mới có được sự tôn trọng của người khác, vì vậy cậu lại kéo đề tài trở về: "Hôm nay tôi phát hiện, có vài người tôn trọng tôi, nhưng những gì họ tôn trọng không phải là tôi, mà là một vài thứ tôi có."
"Ý cậu là mấy gã ở Lục Sam?"
Lâm Dục Thư gật đầu, ngay cả chính cậu cũng không nhận ra giọng nói mình có một chút ấm ức: "Bọn họ nói xấu sau lưng tôi."
So với mọi người xung quanh, Tống Khải Minh có phần đặc biệt.

Hắn không hoàn toàn là người trong công việc của Lâm Dục Thư, có thể tán gẫu một ít đề tài cá nhân.

Hắn lại không hoàn toàn là người trong cuộc sống của Lâm Dục Thư, cũng có thể tán gẫu một ít đề tài công việc.
Hắn dường như nằm ở nơi giao thoa giữa công việc và cuộc sống, khoảng cách không xa không gần, vừa vặn.
"Cậu để ý chuyện đó lắm à?" Tống Khải Minh đặt ly rượu xuống, dò xét nhìn Lâm Dục Thư hỏi.
"Một chút." Lâm Dục Thư nói.

"Tôi cảm thấy bọn họ nói đúng, thực ra tôi cũng không có gì xuất sắc."
"Tại sao cậu lại nghĩ vậy?" Tống Khải Minh kỳ quái nói: "Cậu rất xuất sắc, tuổi còn trẻ đã đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở Vĩnh Tinh.

Cậu không cần chứng minh sự ưu tú của mình với người khác, người có mắt sẽ tự nhìn thấy."
"Anh nghĩ như vậy thật sao?" Lâm Dục Thư hỏi.
"Đúng vậy, không ai có thể nghi ngờ năng lực làm việc của cậu."
Nghe được những lời này từ miệng của Tống Khải Minh, Lâm Dục Thư thừa nhận cậu đã được an ủi rất nhiều.
Cậu buông đầu gối ra, lại cầm lấy ly rượu, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Cảm ơn."
"Cho nên cậu còn chưa trả lời tôi." Tống Khải Minh nói nghiêm túc: "Đàn anh của cậu rốt cuộc ưu tú đến mức nào?"
Lâm Dục Thư còn tưởng rằng đề tài này đã kết thúc, đột nhiên lại bị kéo về nên có chút theo không kịp tiết tấu.
"Hắn có đẹp trai không?"
"Gia cảnh hắn tốt đến mức nào?"
"Bây giờ cậu còn thích hắn không?"
Lâm Dục Thư không khỏi bối rối, tại sao lúc trước cậu không phát hiện ra Tống Khải Minh rất nhiều chuyện nhỉ?.