Hiệu Ứng Ăn Khớp

Chương 43: 43: Cách Theo Đuổi





Sau khi Tống Khải Minh rời đi, phòng làm việc của Lâm Dục Thư lại khôi phục trạng thái mở cửa, màn chớp cũng được kéo lên.
Chiêm Đình cầm bình giữ nhiệt đi tới trước cửa, dựa vào khung cửa gõ một cái, giọng điệu trêu chọc: "Gần đây hình như Tống tổng thường xuyên tới tìm Lâm tổng của chúng ta."
Thực ra Tống Khải Minh chỉ tới văn phòng của Lâm Dục Thư tổng cộng hai lần, nhưng hai người thường xuyên "tình cờ gặp nhau" ở căn tin hoặc phòng trà, có lẽ điều này tạo thành ấn tượng sai cho các đồng nghiệp.

Nhưng Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh cũng nên chú ý.
"Nào có." Cậu nói.

"Tống tổng rất ít khi tới tìm tôi."
"Tôi thấy, chắc chắn Tống tổng cũng muốn lôi kéo Lâm tổng của chúng ta." Một đồng nghiệp khác từ sau màn hình ngẩng đầu lên tham gia cuộc trò chuyện: "Hiện tại Lâm tổng đã chính thức thăng chức CEO Văn phòng gia đình, lo liệu công việc lớn nhỏ của Thiệu gia, thành viên Thiệu gia nào không muốn lôi kéo cậu ấy?"
"Bảo sao Tống tổng ân cần như vậy." Lại một đồng nghiệp tham gia vào cuộc trò chuyện: "Anh ta không sợ Thiệu tổng đề phòng mình à."
Trò tiêu khiển chính trong văn phòng là buôn chuyện về các ông chủ, không đợi Lâm Dục Thư tìm cho Tống Khải Minh một lý do chính đáng để xuất hiện, những đồng nghiệp này đã "đoán" được động cơ của hắn —— lôi kéo Lâm Dục Thư.
"Thiệu tổng có lúc nào không đề phòng anh ta sao?" Trưởng nhóm buôn chuyện Chiêm Đình tiếp lời: "Tôi xem không bao lâu nữa, doanh trại Thiệu gia sẽ biến thành chủ tịch Thiệu vs phó chủ tịch Thiệu, tổng giám đốc Thiệu vs tổng giám đốc Tống.
"Có lẽ Phó chủ tịch Thiệu không có phần thắng." Một đồng nghiệp khác xen miệng nói: "Chuyện giữa tổng giám đốc Thiệu và tổng giám đốc Tống, thật đúng là khó nói, gần đây thị trường đầu tư đều xem trọng tổng giám đốc Tống hơn."
"Lâm tổng." Có đồng nghiệp gọi Lâm Dục Thư – người đang giả vờ không tồn tại: "Anh cảm thấy Tống tổng và Thiệu tổng ai có phần thắng lớn hơn?"
Đương nhiên là Tống Khải Minh, Lâm Dục Thư nghĩ.
Nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Tống tổng không có tâm tư đó, mấy người đừng đoán mò."
"Tôi không nhìn ra được." Chiêm Đình nói: "Tống tổng thoạt nhìn rất có năng lực, anh ta cam tâm khuất phục Thiệu tổng sao? Cho dù anh ta thật sự không có tâm tư đó, Thiệu tổng khẳng định cũng sẽ coi anh ta là mối đe dọa."
"Nói mới nhớ, trước đây tôi đọc được một bài báo, so sánh sức chiến đấu của hai vị này, Tống tổng thắng toàn tập."
"Tôi cũng thấy, Tống tổng hình lục giác, Thiệu tổng hình tam giác, cười chết đi được."
"Cậu cười chết, Thiệu tổng sợ là tức chết, bài báo kia đã bị xóa, đoán chừng chính là Thiệu tổng ra lệnh."
"Xóa thì có ích lợi gì? Tất cả mọi người đều thấy."
"......"
Nghe các đồng nghiệp nói chuyện rôm rả, Lâm Dục Thư chợt nhận ra một chuyện.
Cậu đã nói sao gần đây Thiệu Quang Kiệt quan tâm cậu và Tống Khải Minh như vậy, còn đặc biệt ân cần với cậu, hóa ra là cảm nhận được sự uy hiếp của Tống Khải Minh.
Nếu đúng như vậy, cậu chỉ nói vài câu ám chỉ, sợ là không có cách nào khuyên lui Thiệu Quang Kiệt...
Cuộc hẹn buổi tối tại một nhà hàng Đông Nam Á.
Đỗ Vũ Phi nghe nói là bàn chuyện hợp tác, vì vậy anh ta gọi Trưởng phòng bộ phận đầu tư chiến lược đến, mà bên phía Lâm Dục Thư cũng gọi Phó tổng giám đốc Bất động sản Vĩnh Tinh đến.
Vốn là một bữa tiệc bình thường để tăng cường ý định hợp tác, nhưng khác với lời nói đ ĩnh đạt của Đỗ Vũ Phi, bên phía Lâm Dục Thư luôn bày tỏ lo lắng đối với lần hợp tác này.
"Tài liệu chính thức về quy hoạch khu thắng cảnh vẫn chưa được công bố?" Phó tổng giám đốc Trương mà Lâm Dục Thư mang đến, nói: "Chính sách hiện tại thật sự không tốt, sang năm sẽ điều thị trưởng mới đến, vì vậy quyết định quy hoạch khu vực kia còn chưa chắc chắn."
Thị trưởng tiền nhiệm vì thành tích đã vẽ ra rất nhiều chiếc bánh lớn, có khả năng thị trưởng mới không muốn nhận chỗ bánh này.
Phó tổng Trương luôn là người bên phe Thiệu Hòa Húc, Lâm Dục Thư gọi hắn đến đây vì muốn hắn nói chiều hơn, để Đỗ Vũ Phi có thể cân nhắc và hoãn lại dự án này.

Trưởng phòng đầu tư của bên kia nói: "Các anh hãy yên tâm, văn bản chính thức sẽ được công bố muộn nhất là vào năm sau.


"
"Vậy chờ sau khi có văn bản chính thức, lúc đó nói chuyện hợp tác sẽ thích hợp hơn?" Phó tổng Trương nói.

"Sau khi có văn bản thì giá trị mảnh đất kia sẽ không giống như bây giờ, đến lúc đó chúng ta mới có thể phán đoán chính xác hơn."
"Trương tổng, anh xem anh nói lời này." Giám đốc bộ phận đầu tư chiến lược dùng giọng điệu ái ngại: "Chẳng lẽ còn sợ Tập đoàn Nam Giới chúng tôi lợi dụng các anh hay sao?"
Hai người anh một câu tôi một câu, qua mấy hiệp, Phó tổng Trương không chiếm được ưu thế nào.

Nhưng lúc này, Đỗ Vũ Phi tựa hồ đã cảm giác được bất thường, hỏi Lâm Dục Thư: "Làm sao vậy, đàn em, bên phía em còn hoài nghi gì về hợp tác này?"
"Không, không." Lâm Dục Thư vội vàng phủ nhận, dù sao cậu cũng đại diện cho Thiệu Hòa Đông tới đây, đương nhiên không thể xáo trộn vị trí của mình: "Em chỉ đang suy nghĩ, hiện tại rất nhiều chuyện còn chưa xác định, lợi nhuận tương lai cũng rất khó tính toán."
"Thật ra không khó." Đỗ Vũ Phi nói: "Tập đoàn Nam Giới đã có nhiều kinh nghiệm thành công, chẳng hạn như X-Paradise ở Singapore.

Khi chúng ta đi học, em cũng biết đấy, lúc đó vừa mới bắt đầu xây dựng gặp phải rất nhiều khó khăn, nhưng không quá hai ba năm, X-Paradise đã bắt đầu có lợi nhuận và giờ nó đã trở thành địa điểm check-in nổi tiếng ở Singapore."
...!Lúc đi học sao.
Lâm Dục Thư đương nhiên nhớ rõ, lúc ấy tập đoàn Nam Giới thành công giành được dự án công viên X, nhất thời phất lên như gió.
Mà lúc ấy công ty nhà Lâm Dục Thư đang trong quá trình chuyển đổi từ ắc quy sang xe điện, là một xưởng nhỏ hoạt động bình thường nên không có gì lạ khi không lọt vào mắt Đỗ Vũ Phi.
Có lẽ lúc ấy người phiêu là Đỗ Vũ Phi mới đúng, lúc từ chối lời tỏ tình của Lâm Dục Thư, lại còn dùng từ "tầng lớp".
Nhưng tự phụ ở độ tuổi 20 là bình thường, Lâm Dục Thư đã gần 30 đương nhiên lười so đo chuyện quá khứ.

"Nhưng thành phố Châu Cảng không thể so sánh với Singapore." Cậu chậm rãi nói: "Lấy một ví dụ, đường đua của trạm F1 Thượng Hải được xây dựng ở ngoại ô, trong thành phố gần như không cảm nhận được bầu không khí của cuộc đua.

Mà Singapore là cuộc đua đường phố đô thị, mỗi năm tổ chức đều thúc đẩy hàng tiêu dùng địa phương rất mạnh mẽ.

Anh không thể lấy một vùng ngoại ô ra so sánh với Singapore được."
"Ừ, em nói cũng có lý." Đỗ Vũ Phi gật đầu, suy tư một lát, lại nói: "Xem ra thành ý của chúng ta còn chưa đủ, tôi nghĩ sau này chúng ta cần trao đổi nhiều hơn, dù sao đây cũng là một dự án đôi bên cùng có lợi, tôi tin tưởng các vị sẽ đưa ra lựa chọn chính xác."
Nhìn thái độ này của Đỗ Vũ Phi, muốn anh ta từ bỏ ý định hợp tác, gần như là không thể nào.
Lâm Dục Thư nhìn Phó tổng Trương bên cạnh, thấy ông không phát biểu ý kiến nữa, đoán chừng là đã từ bỏ việc tranh giành thay Thiệu Hòa Húc.
Sau bữa tối, Lâm Dục Thư gọi người lái hộ đưa cậu về khu dân cư.
Khi mở cửa nhà mình, cậu nhìn thấy Tống Khải Minh cầm một cốc nước từ phòng làm việc đi ra, ngạc nhiên nói: "Đã bảo em ăn tối xong gọi điện cho anh mà?"
Lâm Dục Thư cũng muốn Tống Khải Minh đi đón mình, nhưng nghĩ đến lời đàm tiếu của đồng nghiệp nên bác bỏ ý định này.

Hiện tại trong công ty có rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào vị Tống tổng này, vẫn là khiêm tốn cho thỏa đáng.
"Anh đã coi nơi này là nhà mình à?" Lâm Dục Thư hỏi.

Cậu thay dép lê, đi thẳng đến tủ quần áo trong phòng ngủ, Tống Khải Minh chậm rãi đi theo sau, nói: "Đồ đạc đều ở bên em, qua đây làm việc cho thuận tiện."
Lâm Dục Thư không phủ nhận rằng ngôi nhà của mình thật lạnh lẽo, giống như bầu không khí công sở, trong khi ngôi nhà của Tống Khải Min thường bị Wowo làm cho lộn xộn, điều này lại tăng thêm hơi thở cuộc sống.

Lấy quần áo trong tủ đồ ra, Lâm Dục Thư quay đầu nhìn Tống Khải Minh đang tựa vào cửa, cau mày nói: "Tôi muốn thay đồ."
"Em thay đi." Tống Khải Minh nâng ly nước lên, uống một ngụm: "Trên người em có chỗ nào anh chưa từng hôn?"
Lâm Dục tức giận lấy một bộ quần áo từ trong giỏ đồ bẩn, ném "bốp" lên mặt Tống Khải Minh: "Ra ngoài cho tôi!"
Thật vất vả chịu đựng cơn đau nhức bắp thịt, thay quần áo xong, Lâm Dục Thư đi vào phòng khách ngã xuống sofa, vừa mở TV, vừa nói với Tống Khải Minh ở phòng bếp: "Bên Nam giới sẽ không từ bỏ hợp tác."
Tống Khải Minh không nói tiếp, mở tủ lạnh ra hỏi: "Muốn uống gì?"
"Trà." Lâm Dục Thư lười biếng đáp.
Món ăn Đông Nam Á lấy chua cay làm chủ đạo, hiện tại cậu chỉ muốn uống gì đó nhạt nhạt để hòa tan mùi vị trong miệng.
Tống Khải Minh tự mình lấy một lon bia, sau đó đi tới máy pha một tách trà nóng cho Lâm Dục Thư, rồi lên sofa ngồi khoanh chân.
"Em nói chuyện gì với anh ta vậy?" Hắn mở khui lon ra, hỏi.
"Tôi dẫn Phó tổng giám đốc Trương của bất động sản Vĩnh Tinh theo, chủ yếu là hắn nói."
Thực ra Lâm Dục Thư có lòng đùa bỡn, cậu và Đỗ Vũ Phi bàn chuyện đất đai, vì vậy mang theo người của bất động sản Vĩnh Tinh là hợp tình hợp lý.
Mà không cần cậu cố ý dặn dò, Phó tổng Trương nhất định sẽ thay Thiệu Hòa Húc nói chuyện, đỡ cho cậu rất nhiều phiền phức, không cần cậu "xung trận".

Về phần Phó tổng Trương, bản thân hắn là người của Thiệu Hòa Húc, không sợ đắc tội Thiệu Hòa Đông, muốn nói gì thì có thể nói thẳng ra, hữu ích hơn so với sự uyển chuyển thăm dò của Lâm Dục Thư.
Tống Khải Minh lập tức nhìn thấu ý đồ của cậu, nhướng mày, hơi bất ngờ: "Em còn tìm người bắn đạn thay em?"
"Khẳng định hắn cũng muốn nói chuyện trực tiếp với đối phương." Lâm Dục Thư nói.

"Hai bên cùng có lợi thôi."
Tống Khải Minh cười lên, Lâm Dục Thư liếc hắn một cái: "Vẻ mặt gì đấy?"
"Không có gì." Tống Khải Minh thu lại nụ cười, uống một ngụm bia: "Anh đang nghĩ, anh quả nhiên không nhìn lầm, em chính là một con hồ ly."
...!Hồ ly gì, muốn nói tâm nhãn, Lâm Dục Thư nào dám so với Tống Khải Minh?
Cậu nhìn lướt qua bia trong tay Tống Khải Minh, nói: "Tôi muốn uống trà."
Tách trà đặt ở trên bàn, nhưng Lâm Dục Thư cố gắng chống đỡ một ngày, cuối cùng mới thả lỏng được, thật sự không muốn cử động.
Tống Khải Minh nghiêng người về phía trước, cầm tách trà đưa cho Lâm Dục Thư: "Vậy, thái độ của đàn anh kia rất kiên quyết à."
"Ừ, ra tay từ phía anh ta cũng vô dụng."
Nói ngắn gọn, chuyện xây trường đua chỉ có hai chữ: Không được.
Lâm Dục Thư nhấp một ngụm trà nóng, nhìn về phía Tống Khải Minh: "Anh nghĩ ra biện pháp chưa?"
"Vẫn chưa." Tống Khải Minh nói: "Cuối tuần này sẽ họp báo, chờ xong việc anh đi tìm Thiệu Hòa Húc tâm sự."
Buổi họp báo là buổi ra mắt của Tống Khải Minh, sẽ trực tiếp quyết định phản ứng của thị trường đối với S - Power, là ưu tiên hàng đầu hiện nay.

Lâm Dục Thư biết hiện tại buổi họp báo quan trọng hơn, chuyện đất đai chỉ có thể tạm thời gác sang một bên.
"Đúng rồi." Cậu đặt tách trà xuống, nói: "Sau này anh đừng đến phòng làm việc của tôi nữa."
"Hả?" Tống Khải Minh khó hiểu nghiêng đầu: "Vì sao?"
"Anh chính là máy tạo đề tài biết đi, có biết không?" - Lâm Dục Thư nói.

"Mọi người trong Văn phòng gia đình đang đặt anh và Thiệu Quang Kiệt lên bàn cân so sánh, tôi đoán Thiệu Quang Kiệt cũng đang suy nghĩ như vậy."
"Vậy thì làm sao?" Tống Khải Minh khó hiểu hỏi.
"Anh như vậy sẽ k1ch thích Thiệu Quang Kiệt, khiến anh ta luôn xum xoe với tôi."
"Cái gì?" Tống Khải Minh nhíu mày.
"Hôm nay anh ta còn muốn tặng quà thăng chức cho tôi." Lâm Dục Thư nâng tách trà lên, nhàn nhạt uống một ngụm: "Tôi từ chối."
Khác với thái độ thản nhiên của cậu, Tống Khải Minh nhíu mày sâu hơn: "Anh ta muốn tặng em cái gì?"
"Không có gì." Lâm Dục Thư nói.

"Một cái đồng hồ mà thôi."
Lâm Dục Thư thừa nhận, cậu lại đang có tâm tư đùa bỡn.
Ai bảo Tống Khải Minh không tặng quà thăng chức chứ? Tính cả phần cậu cho ngược lại, hiện tại Tống Khải Minh hẳn là nợ cậu hai phần quà mới đúng.
Quả nhiên, đàn ông không thể bị k1ch thích, cậu vừa dứt lời, Tống Khải Minh liền đặt bia xuống, đứng lên: "Em chờ đó."
Không lâu sau, Tống Khải Minh cầm một cái ví da màu đen trở lại nhà Lâm Dục Thư.
Hắn ném ví vào trong ngực Lâm Dục Thư, hời hợt nói: "Cầm đi, quà thăng chức."
Lâm Dục Thư cầm lên nhìn, cảm thấy hơi kỳ lạ.

Quà kiểu này, cậu không quan tâm có giá trị hay không, nhưng vừa nhìn đã biết cái ví này dùng rồi, chẳng lẽ Tống Khải Minh lại tặng cậu đồ cũ?
Không hề có thành ý một chút nào.
"Tôi có ví tiền." Lâm Dục Thư nhíu mày, đặt ví sang bên cạnh.
"Không phải tặng ví cho em." Tống Khải Minh ngồi xuống bên cạnh Lâm Dục Thư, nhét ví vào tay cậu: "Quà thăng chức ở bên trong."
Bên trong?
Lâm Dục Thư trong lòng khẽ động, mở ví da ra nhìn, thấy bên trong có mấy tấm thẻ ngân hàng, thậm chí còn có chứng minh thư của Tống Khải Minh.
Quà tặng thăng chức...
Là thẻ ngân hàng?!
"Mật mã là sáu chữ số cuối cùng trong chứng minh thư của anh.

"Tống Khải Minh nó.

"Món quà thăng chức này có đủ tư cách không?"
"Không phải, anh..." Lâm Dục Thư khiếp sợ trừng lớn hai mắt: "Sao anh lại đưa thẻ ngân hàng cho tôi?"
"Cho em không phải là việc nên làm sao?" Tống Khải Minh hỏi ngược lại.
Lâm Dục Thư biết rất rõ cấp bậc của thẻ ngân hàng, mấy tấm thẻ này đều là thẻ ngân hàng tư nhân, tiền gửi ít nhất phải từ năm triệu tệ trở lên.


"Cho nên..." Lâm Dục Thư tỉnh lại, nói: "Cách anh theo đuổi tôi, là dùng tiền đập?"
Không thể không nói, thật đúng là đập vào trong lòng Lâm Dục Thư.
Cuộc đời cậu chỉ có hai sở thích, một là đua xe, một là kiếm tiền, chưa từng có ai bắn tỉa sở thích của cậu chuẩn xác như Tống Khải Minh.
"Không được sao?" Tống Khải Minh nói.

"Anh nghĩ là em sẽ thích."
Lâm Dục Thư rất thích, nhưng cậu đột nhiên cảm thấy không đúng, nhíu mày hỏi: "Vậy ra, tôi nhắc tới Thiệu Quang Kiệt, anh mới tạm thời nghĩ ra chiêu này phải không?"
"Không phải." Tống Khải Minh dùng ngón trỏ gãi má, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ: "Anh vốn định chờ sau buổi họp báo sẽ chính thức thổ lộ với em, dù sao hiện tại em đã ở một cương vị mới, anh cũng phải cố gắng xứng với em mới được."
"Xứng với tôi?" Lâm Dục Thư nghe hiểu logic trong lời nói của Tống Khải Minh, hơi ngẩn người: "Sao anh lại không xứng với tôi?"
Tống Khải Minh nói: "Em không dựa vào gia đình, tự mình từng bước đi tới vị trí hôm nay, anh không hy vọng em cảm thấy năng lực của anh yếu hơn em."
Lâm Dục Thư không ngờ trong mắt Tống Khải Minh, cậu lại là người ưu tú hơn.
Nhưng nghĩ ngược lại, cậu cũng nhìn Tống Khải Minh như vậy còn gì?
Cậu vẫn cảm thấy Tống Khải Minh là sự tồn tại xa không thể với tới, không nghĩ tới có một ngày Tống Khải Minh sẽ chú ý tới cậu, thậm chí còn thích cậu.

Nếu quay trở lại thời điểm Lâm Dục Thư theo dõi Ins củaTống Khải Minh, cậu thậm chí không dám nghĩ về điều đó.

Không, hãy để thời gian trở lại đêm hai người gặp nhau ở Singapore, cậu hoàn toàn không nghĩ rằng mình có thể tiếp tục chạm vào bộ ng ực có xúc cảm rất tốt kia...!
Cảm giác này còn mơ mộng hơn cả lái SP-01.

Đối với Lâm Dục Thư, đây thực sự là một giấc mơ trở thành sự thật.

"Tống Khải Minh." Lâm Dục Thư khẽ cười, nhìn người bên cạnh nói: "Tôi nhận ví tiền, sau này anh đừng hòng đòi lại."
Bị tịch thu nhiều tài sản như vậy, Tống Khải Minh vẫn nở nụ cười, hắn cầm tách trà đi, đè Lâm Dục Thư lên tay vịn sofa hôn tới: "Được, bảo bối."
***
Bao cao su hôm qua vừa được quản lý tòa nhà đưa tới, đêm nay đã dùng hết rồi.
Sau này không thể như vậy nữa, Lâm Dục Thư nghĩ.
Mỗi ngày đều bị vắt đến một giọt cũng không còn, sớm muộn gì cũng có ngày đồng nghiệp phát hiện cậu chơi bời quá độ.
Tống Khải Minh thì ngược lại, hắn thần sắc sảng khoái, ôm Lâm Dục Thư đi tắm cũng không thấy mệt mỏi chút nào, hiện tại còn có tâm tư nằm nửa người trên giường nghịch điện thoại.
Lâm Dục Thư ghé vào ngực Tống Khải Minh, nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động của hắn, là giao diện wechat.
"Đang làm gì vậy?" Cậu hỏi.
"Sửa biệt danh." Tống Khải Minh một tay ôm eo Lâm Dục Thư, một tay đánh chữ, thành thạo đến mức không giống như lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ.

"Biệt danh của ai?" Lâm Dục Thư lại nhìn lướt qua, phát hiện trên màn hình là ảnh đại diện của mình.
"Em." Tống Khải Minh nhấn nút xác nhận, phía trên hộp thoại xuất hiện biệt danh hắn mới sửa cho Lâm Dục Thư.
Không phải "bảo bối", cũng không phải cách xưng hô thân mật khác, mà là ba chữ: Mẹ của Wo.
Lâm Dục Thư: "..."
Bầu không khí dịu dàng trong nháy mắt bị phá vỡ, Lâm Dục Thư nhắm mắt lại hít sâu một hơi, đè nén gân xanh trên trán: "Tiếng Trung của anh cần phải cải thiện gấp.".