Hiệu Ứng Bươm Bướm

Chương 8




“Khiêu vũ bên kia… nóng quá…”

“Ừm…”

“Tôi tới đây, tôi tới đây chỉ là muốn cởi bớt áo ra thôi!”

“Ừm… Ừ?”

Quán rượu này hình như không cho phép nhảy *** đâu, nhóc chỉ mặc độc mỗi chiếc áo T-shirt thôi, còn cởi nữa? Chuẩn bị để người khác nhìn thấy trần trụi sao?

Tay nhóc rũ xuống nặng nề nắm vạt áo, dáng vẻ rất khó chịu.

“Tôi mệt rồi, Trác Việt, tôi muốn về…”

Mệt sao? So với sức lực khi xuất ra lúc bình thường hoàn toàn còn chưa đến một phần mười mà.

Từ lúc vào cửa đến giờ chưa đến hai tiếng, nhóc bị tôi liên tục giáo huấn, uống không đúng phương pháp một ly cocktail, một mình nhảy nhót một hồi, sau đó nhìn thấy trò khôi hài chẳng biết tại sao giữa tôi và người phụ nữ ấy.

Những thứ này là cuộc sống mà ngày hôm qua nhóc bắt đầu hứng thú bừng bừng mong đợi đã lâu?

Chẳng qua nhóc trông có vẻ rất mệt, một đường trở về đều chẳng nói lời nào. Tôi đi phía sau kinh ngạc nhìn nhóc giẫm lên bóng mình, dáng vẻ vô cùng uể oải.

“Long Nại, uống rượu nên khó chịu à?” Sau khi về nhà, nhóc ở trong phòng tắm cọ xát thật lâu, mãi một lúc lâu mới cụp mắt xuống đi ra.

Lắc đầu, rất nhanh bước qua tôi.

Qua năm giây, tôi thấy nhóc ôm gối đầu từ phòng tôi ra.

“Long Nại?”

“Tối nay tôi muốn ngủ một mình…”

Nhóc để lại cho tôi một câu lời ít ý nhiều, sau đó, cánh cửa bị đóng lại một cách nhanh chóng.

Tôi vẫn đánh răng, tắm rửa, đổi áo ngủ, sau đó lẳng lặng nằm trên giường như bình thường.

Đêm thu bắt đầu dần lạnh, tôi quấn chặt chăn, hơi lạnh vẫn ập đến.

Suy nghĩ, tôi lấy tay mở điều hòa.

Vài phút sau, có thứ nôn nóng như lửa đốt nào vẫn cứ trốn ra khỏi đáy lòng.

Chết tiệt! Nhiều tật xấu như vậy làm gì? Bình thường có thêm một người nhân tạo cạnh bên, phải lo lắng những lời tốn hơi dư thừa của nhóc, phải lo những tiếng ngáy ngủ, ban đêm còn phải luôn bật dậy lấy chăn về, không phải dù như thế vẫn ngủ ngon sao?

Hiện tại một mình hưởng thụ chiếc giường lớn mềm mại, không cần bị ép đến một góc dùng tư thế cuộn mình ngủ đến mức lưng đau nhức, ngược lại sao chẳng thể ngủ thế này?

Ảo não xoay người ngồi dậy, trừng mắt nhìn trần nhà bắt đầu đếm cừu.

Hai mươi lăm, hai mươi sáu, hai mươi bảy…

“Trác Việt, cái này sao ngọt ngọt chua chua…”

Quả cherry trên ly chanh sô-đa dùng để trang trí, nhóc con ngốc nghếch kia lại có thể ăn đến cao hứng phấn chấn như vậy.

Bốn mươi tám, bốn mươi chín, năm mươi…

“Nhưng mà chẳng có màu gì hết, không đẹp bằng của anh! Tôi muốn thử cái của anh…”

Đối với cái gì cũng đều tò mò vậy ư, nhóc muốn dùng tất cả quãng đời để thể nghiệm những gì trước đây chưa từng có?

Bảy mươi sáu, bảy mươi bảy, bảy mươi tám…

“Tôi tới đây, tôi tới đây chỉ là muốn cởi bớt áo ra thôi!”

Lúc ấy, ánh mắt nhóc.

A? Nhất thời thất thần, rốt cuộc đếm tới mấy rồi?

“Trác Việt… Tôi ngủ không được… Tôi lên giường nằm rất sớm, sau đó bắt đầu đếm cừu, nhưng đêm tới con thứ 999 thì toàn bộ cừu đều biến thành gương mặt Tiểu Bạch…”

Thanh âm vẫn ẩn núp nơi góc nào đó, vào buổi đêm yên tĩnh này từng chút từng chút bước ra.

Long Nại…

Tim bất giác đập nhanh, tôi chậm rãi đứng lên.

Sau khi uống rượu xong sẽ luôn nhớ lại nhiều thứ. Sau khi bị ngâm quá lâu trong cồn, sẽ luôn trở nên rất lạnh.

Nhóc sẽ chẳng ngủ được đâu, tôi biết mà.

“Long Nại…” Sau khi nhẹ nhàng gõ cửa ba tiếng, tôi cẩn thận đẩy cửa phòng nhóc ra.

Và rồi tôi bắt gặp vật thể nằm co rúm trên giường, toàn thân run rẩy.

“Long Nại, lạnh lắm à?” Tôi lấy tay gỡ chăn, nhìn mặt nhóc, lại bị nhóc cố chấp mà nắm chặt lấy chăn từ bên trong.

Giằng co vài giây, tôi thở dài một hơi, kéo cả chăn và nhóc vào lòng.

Mèo là loại động vật khi bị thương có thể bình tĩnh nhờ vuốt ve, thế nên tôi vỗ nhẹ lên tấm lưng nhóc gầy yếu, lần nữa và lần nữa.

Có lẽ bởi do cơ thể được ôm chặt nên mang lại ấm áp, những run rẩy của nhóc dần bình ổn lại.

“Long Nại, đừng dùng chăn che kín đầu, được không? Như vậy sẽ rất khó chịu.”

Tôi dùng cằm nhẹ nhàng cọ nơi đầu nhóc, những lọn tóc lộn xộn bắt đầu lộ ra.

Ngước gương mặt hao gầy lên, biểu tình nhóc vừa đáng thương lại vừa quật cường, như con chó nhỏ bị bỏ rơi.

“Sao vậy?” Tôi vươn ngón tay chạm nhẹ lên má nhóc, thổi mạnh, “Một người vẫn ngủ không được à? Qua ngủ bên kia thì sao nào?”

Nhóc ngẩng đầu ngây ra, như căn bản chẳng hề nghe được tôi nói gì, sau một lúc lâu, tôi mới nghe thây âm thanh khẽ khàng run rẩy.

“Trác Việt, tôi nhìn thấy…”

“Cái gì?”

“Anh và chị kia…”

“À, không có gì đâu.”

“Hai người hôn nhau sao?”

“…”

“Anh thích chị ấy?”

“Sao lại thích?”

“Nhưng anh đã nói, chỉ có thể hôn môi người mình thích!”

Giọng nhóc chợt cao lên, có loại sắc bén không bình thường.

Hửm? Tôi có nói qua loại chuyện nhàm chán này với nhóc?

Chẳng qua nhìn vẻ mặt nghiêm túc thậm chí có phần phẫn nộ của nhóc, tôi thật phải cẩn thận suy nghĩ một phen.

À, đúng rồi…

Lúc Tiểu Bạch còn sống, để tránh mấy trò chơi đùa hôn nhau giữa người và chó, tôi đã từng uyển chuyển nhắc nhở nhóc.

Nhóc vẫn còn nhớ rõ sao?

“Long Nại, đó không phải hôn môi. Chúng tôi chỉ là môi chạm nhau mà thôi, hôn môi mà tôi nói…”

Những tiếng sau cùng đã thấp đến chẳng nghe được, tôi chợt phát hiện đối với ánh mắt tinh thuần đến thế, giải thích vấn để này quả là một chuyện rất khó khăn.

Trên mi mắt lạnh đi, bàn tay nhỏ bé của nhóc đã che phủ mắt.

Là bóng tối chẳng nhìn thấy gì, chỉ có sự dịu dàng, ngưa ngứa như lông chim khẽ chạm vào đáy lòng.

Sau đó tôi nghe thấy thanh âm nhóc khẽ khàng đến mức gần như nghe chẳng rõ đang nói, “Trác Việt, hôn anh nói là như vậy sao?”

Có thứ gì khô cằn mà lạnh lẽo chạm vào môi, chạm vào thật cẩn thận.

Muốn mở mắt, lại bị bàn tay nhỏ bé rất cố chấp cản lại.

Có thứ gì rất mềm mại xen lẫn vào đôi môi, khi chạm phải lưỡi tôi thì có hơi nao núng, sau đó ngơ ngác dừng lại, chẳng biết làm gì.

Tôi nghĩ nhìn dáng vẻ chúng tôi nhất định sẽ rất kỳ lạ, mũi và môi đều dán dính gần nhau.

Tôi cảm giác được hàng mi dày của nhóc chớp động, cuối cùng không một tiếng động lui ra.

Nơi môi còn mùi rượu nhóc lưu lại. Nhóc cúi đầu, bàn tay vốn che mắt tôi đặt vào trước ngực, úp tay lại.

Thình thịch… thình thịch…

Thanh âm không biết phát ra từ nơi nào, từng nhịp từng nhịp một, cho dù hơi thở dồn dập đến thế vẫn nghe được rất rõ ràng.

“Là thế này phải không?”

“Sao cơ?”

“Vừa rồi chúng ta như vậy, có phải là hôn không?”

“Dường như phải…”

“Là tôi hôn anh?”

“Ừ…”

“Ừm… Tôi thích anh, Trác Việt, tôi thích anh còn hơn thích Tiểu Bạch!” Những lời này được nói với dáng vẻ rất trịnh trọng

“Cám, cám ơn…”

“Vậy, anh có thích tôi không?”

“Ừ? Hừm, chắc có…”

“Tôi biết mà!” Nhóc rất nghiêm túc ngước mặt lên, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt chờ.

Gương mặt tinh thuần trong bóng đêm như cánh hoa nở rộ.

Trên đôi môi hồng hào còn có mùi rượu chưa từng phai, hương vị thơm lắm.

Môi nhóc hơi chu ra, vểnh lên, chờ tôi hôn nhóc.

Tôi rất cẩn thận khum lấy khuôn mặt tròn tròn của nhóc trong tay, cảm giác được độ ấm nóng bỏng của nó.

“Long Nại…” Thanh âm ghé sát tai nhóc, rất gần rất gần.

“Ừm?” Giọng nhóc run rẩy, dáng vẻ như sẽ vỡ tan sau chỉ một lần chạm khẽ.

“Ngủ sớm đi… Nếu nhóc không việc gì, tôi về trước…” Tôi ghé vào tai nhóc nhẹ nhàng nói, rồi buông nhóc ra, đứng dậy.

Không khí sôi trào trong nháy mắt nguội lạnh đi. Nhóc trừng lớn mắt ngập tràn khó hiểu nhìn về phía tôi.

Xin lỗi nhóc, nhưng tôi thật không biết nên nói gì với nhóc mới phải.

Giải thích vấn đề yêu hay không yêu với một đứa trẻ có lẽ quá mức khó khăn, tôi càng không thể thể nói với nhóc hôn môi chỉ dành cho người mình thích, và đối với tôi mà nói, người đó chỉ là mỗi Nam Lăng mà thôi.

Hiện tại hy vọng trong tâm trí có những chương trình cài đặt liên quan, để cuối cùng nhóc sẽ hiểu ra.

“Ngủ ngon, Long Nại ~” Đi tới cửa cuối cùng vẫn không yên lòng, nghiêng đầu sang nơi khác, tôi nhẹ nhàng mà gọi nhóc.

Nhóc gục đầu xuống, co ro người, tư thế của động vật sau khi bị thương tự sưởi ấm cho mình, đầu cúi thật thấp, hoàn toàn chẳng nhìn tôi.

“Tôi ở cạnh bên… Nếu không thoải mái, nhóc cứ gọi tôi.”

Vẫn trầm mặc như trước.

Cánh cửa đóng lại, tôi đứng giữa vạch cách chia.

Nếu xoay người bước về, sẽ vẫn là trong phòng nhóc. Nếu thế thì, có phải tôi nên bước nhanh qua ôm chặt lấy nhóc, cho nhóc tình yêu và ấm áp mà nhóc muốn?

Nhưng vậy thì tiếp theo phải làm sao?

Tâm trình sâu trong nội tâm phức tạp đến mức ngay cả bản thân mình tôi cũng chẳng hiểu được, khiến tôi tình nguyện để chân tướng lại nơi sẽ mãi không thể đến gần.

Nhìn nhóc lần cuối, tôi vẫn nhẫn tâm bước ra mà đi.

Nhóc bên trong cánh cửa, và tôi bên ngoài.

Khoảng cách chỉ một cánh cửa mà thôi, mỏng lắm, vậy mà lại sinh ra.

Ngay chớp mắt tôi đóng cửa ấy, đâu đó có thứ gì tung tóe theo tiếng vỡ rắc giòn tan, vỡ đến mức chẳng còn hình dạng.

Tôi không biết đó liệu có phải tim nhóc hay không.