Hình Đồ

Chương 122: Xích kỳ cửu kích




Sắc phu tên là Đinh Miễn, cũng là tộc trưởng của bộ tộc Đinh thị ở Tứ Hồng.

Cần nói rằng, tộc Đinh thị cũng không nhỏ, ngày xưa thời thượng cổ Viêm đế Thần Nông thị, tổ tiên chính là thái công Khương Tử Nha giúp đỡ Chu triều lập quốc. Điểm này cũng có bằng chứng, từ thời con cháu của Khương Tử Nha thì bắt đầu có họ Đinh.

Có điều tính chân thực của nó thì ai biết được.

Khi Khương Tề bị Điền Tề đánh, con cháu của của Khương lão thái công cũng tan rã, cũng không biết thế nào lại có một chi đến Tứ Hồng.

Cũng chính là bộ tộc Đinh thị hiện nay

Nhân khẩu ở khu vực Tứ Hồng vốncũng không phải rất giàu có, Đinh thị phát triển tới nay cũng được coi như là một đại gia tộc.

Một gia tộc có chín mươi sáu người ở chỗ khác thì không tính là gì nhưng tại Tứ Hồng lại được coi là lớn rồi.

Chí ít ở đây, không ai có thể chống lại Đinh thị

Ngọn đèn toát ra những tia sáng ảm đạm, Đinh Miễn triệu tập mọi người trong tộc lên bờ thương nghị sự tình, chính là hôm nay Đinh Tật vừa đến công sở làm việc, đi rồi không thấy về nữa nên phải thương nghị đối sách.

- Trọng thúc đang có gì lo nghĩ sao?

Một thanh niên tùy tiện nói:

- Đến ngày mai bảo người đến chỗ tên cẩu quan đó làm ầm ĩ một chút, thử xem y có ngoan ngoãn thả người hay không. Chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, Trọng thúc người quá lo lắng rồi. Nếu không thì ngày mai nói mọi người của Tứ Hồng không đến làm việc. Để xem ai sốt ruột. . . Mặc kệ hắn có địa vị gì, dám bắt A Tật, đợi đến cuối cùng như thế nào thả người ra.

Mọi người nghe vậy, liên tục gât đầu biểu thị tán thành lời nói của thanh niên đó.

Thế nhưng Đinh Miễn có vẻ tâm thần không yên, nhẹ giọng nói:

- Nói thì nói vậy, nhưng ta cảm thấy cẩu quan này với quan trước đây có vẻ không giống nhau.

- Trọng thúc, có gì không giống a!

Thanh niên lần thứ hai mở miệng:

- Ta đã hỏi thăm qua, tiểu tử này chẳng qua là phường bán rượu. . . chính là Đông chủ của Tứ Hoa Điêu đã bỏ ra một số tiền lớn để có được chức quan này, hắn cứ làm rượu là được rồi lại còn muốn đặt chân ở Tứ Hồng ta, còn muốn chúng ta phải cúi đầu.

Là Long hắn cấp cho chúng ta quyền lực, là Hổ hắn cho chúng ta dựa vào.

Để chúng ta cáu lên, tìm người báo cho Khí ca, dẫn người qua lấy mạng chó của hắn, nói chung, không có gì đáng để Trọng thúc lo lắng.

Người thanh niên đang tùy tiện nói những lời này, mở miệng là đánh đánh giết giết tên là Đinh

Là tộc đệ của Đinh Tật, cao bảy thước năm tấc, rất khỏe mạnh, hiện nay ở Đinh thị cũng là một người thiện chiến.

Đinh Miễn suy nghĩ kỹ càng một chút, cũng thấy có lý.

- Thật là ta đã lo lắng nhiều sao?

Hắn tự cười giễu một tiếng

- Đinh vừa nói không sai, ta không có gì phải sợ. Nếu thực sự không được, mọi người tìm cách nhờ a Khí. Bỏ một chén rượu, một miếng thịt cũng là một biện pháp nhưng tốt nhất là không phải đi đến bước này. Hôm nay vốn muốn thử một chút thủ đoạn của tên cẩu quan này, không nghĩ tới hắn cứng rắn đụng độ với chúng ta.

- Ngày mai nhất định phải cho hắn nhìn rõ.

- Không sai! Không sai! để xem ngày mai hắn còn dám kiêu ngạo nữa không.

Người của Đinh thị không khỏi cười ha hả, Đinh nhất đột nhiên nói:

- Trọng thúc, người bị bắt mấy ngày trước, tính làm gì với hắn?

- Ngươi nói tên thư sinh kia a!

Đinh Miễn suy nghĩ một chút.

- Sáng sớm mai mang đến chỗ nước sâu dìm hắn xuống, nhớ buộc thêm vài khối đá để cho chìm hẳn.

Đinh Nhất nói:

- Ta làm việc, Trọng thúc yên tâm!

Nhóm người già trẻ đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy người bên ngoài gọi:

- Cháy rồi! Cháy rồi! Mau tới cứu hỏa!

Đinh Miễn nhíu mày, không hài lòng nói:

- Lại không cẩn thận rồi, không phải đã nói sao, trời hanh khô phải chú ý nhiều một chút, kết quả là cần nước, ra xem có cần phải hỗ trợ gì không, ngày mai cứ làm theo những gì đã bàn bạc. Đinh Nhất, ngươi bây giờ đi liên lạc với mọi người đi.

Đinh Nhất dạ một tiếng, cùng Đinh Miễn ra khỏi phòng.

Nhưng nhìn khắp nơi đều tối như mực, nào có cái gì cháy?

Rất nhiêu người của Đinh thị đều ra khỏi phòng, mọi người nhìn xung quanh. Đinh Miễn lập tức nổi giận:

- Kẻ nào ở chỗ này kêu lung tung?

Còn chưa dứt lời, một mũi tên xé gió bay đến.

- Trọng thúc, cẩn thận!

Đinh Nhất ánh mắt tốt, phát hiện trước có điều không thích hợp. Cũng không kịp nói xong, mũi tên kia đã cắm thẳng vào giữa ngực Đinh Miễn. Mũi tên bay đến với một lực thật mạnh, cắm sâu vào tận xương cơ thể Đinh Miễn, đẩy ngã sấp về phía sau.

Đuôi mũi tên màu trắng, đung đưa trong gió

Là Phi phù tiễn!

- Tộc nhân Đinh thị cấu kết với phản tặc, ý đồ tạo phản. Nay bản quan phụng mệnh khám xét, nếu có người phản kháng, đều giết không cần luận tội!

Một thân ảnh hùng tráng xuất hiện trước cửa, một tay cầm binh khí có hình thù kỳ lạ, tay kia cầm một cái khiên đồng đen nặng trịch.

Một tên lính trong tay cầm một cây cung đi theo phía sau tráng hán.

Đinh Nhất nổi trận lôi đình:

- Cẩu quan, chúng ta không tìm ngươi phiền phức, ngươi lại tự mình đến tìm chết? Dám xét nhà của Đinh gia.

Vừa nói, hắn xoay người ngay lập tức cầm lấy một cái cào.

- Lão tử giết ngươi tên cẩu quan này!

Những thanh niên của tộc nhân Đinh gia không hẹn mà cùng cầm lấy vũ khí, nhưng hầu hết vũ khí của bọn họ chỉ là một ít nông cụ, giơ về phía cự hán.

Cự hán cười lạnh một tiếng, sừng sững đứng yên

Trong mắt hắn, Đinh Nhất hay những thanh niên khác cũng vậy, chỉ là một đám thằng hề nhảy nhót mà thôi

Đúng lúc này, xa xa trên mặt sông, đột nhiên truyền đến một tiếng khóc tê tâm liệt phế. Theo ánh lửa hừng hực là một tiếng kêu thảm thiết.

Rất nhiều người vọt dừng lại trước mặt cự hán

Bọn họ dừng lại nhưng cự hán lại bắt đầu di chuyển binh khí kì dị trong tay, một thanh âm thanh u vang lên:

- Xích kỳ cửu kích

Cũng không ai thấy rõ cự hán di động như thế nào

Chỉ thấy hắn vừa chuyển động, thân thể đã xuất hiện trước mặt một thanh niên, một ánh hàn quan sắc bén xẹt qua, cây gỗ trong tay thanh niên kia bị chặt gẫy, cả người bay ra, lồng ngực phun máu, Đinh Nhất lại càng hoảng sợ, vội vã hô to:

- Tiểu. . .

Đã chậm !

Chỉ thấy thân hình cự hán lay động, chân chạm xuống một cách ưu nhã, chín đạo hàn quang xẹt qua, chín cỗ thi thể ngã lăn trên đất. Có người bị chém vào bụng, có người lại bị chặt đứt nửa thân mình, rơi trên đất vẫn còn nhúc nhích. Còn có hai cái xác không đầu, vài người đang chạy đi chỗ khác cũng thẳng tắp ngã xuống.

Ngay trong lúc tất cả đang phát sinh, lúc cự hán dừng lại cước bộ sẽ cảm thấy hắn vẫn như cũ đứng tại chỗ, tựa hồ chưa bao giờ di chuyển.

Không sai, người đó rất hung hãn, người của Đinh gia cũng rất cuồng mãnh. . .

Nhưng chưa từng gặp qua thủ đoạn giết người tàn nhẫn đến như vậy.

Không ít người bị dọa sửng sốt tại chỗ, một lúc sau cùng thét lên, ném vũ khí trong tay xuống, vội quay đầu bỏ chạy, cũng không chạy được mấy bước, từ trong bóng tối bay ra vô số mũi tên nhọn, bay đến trước mặt. Kêu thảm thiết ngã vào vũng máu, trong đó có hai cô gái cũng không may mắn thoát khỏi.

Cự hán chính là Lưu Khám

Trong mắt hắn hiện lên một tia không đành lòng nhưng nháy mắt liền biến mất.

- Toàn bộ quỳ xuống, tự ý di động, chém ngay lập tức!

Đinh Nhất một đôi mắt đỏ ngầu, trừng mắt nhìn Lưu Khám, gào hét:

- Cẩu quan, ta liều mạng với ngươi! Ta liều mạng với ngươi!

Còn chưa dứt lời, một mũi tên xé gió bay ra, xuyên qua miệng Đinh Nhất, một dòng máu bắn tung ra.

Lưu Khám tiến lên một bước, chém lấy đầu Đinh Nhất.

- Nói lại một lần nữa, tất cả quỳ xuống!

Cùng lúc đó, trong bóng tối một đám quân Tần đi ra, cùng một đồng phục, giương cung, cài tên.

Tạo thành một vòng tròn vây quanh hơn hai mươi người của Đinh gia. Chỉ cần có một người lộn xộn, những quân Tần này không do dự một chút bắn chết. Đối với Lưu Khám mà nói, một hồi vừa rồi cũng không đủ mang tính khiêu chiến, chỉ động tay một lần, liền tạo thanh một sự uy hiếp lớn. Người Đinh gia tuy có ưu thế về nhân số, nhưng đối mặt với cự hán kia, cũng không ai dám động đậy.

Trên mặt sông, tiếng kêu cũng dần dần dừng lại.

Ba mươi chính tốt đầy kinh nghiệm chiến đấu, cùng một đám người không hề phòng bị, dân chúng tay không tấc sắt căn bản không thế sánh bằng.

Đốt ba chiến thuyền, giết mười mấy người, những người Đinh gia trên Thuyền đang bị người của ChuLan áp giải lên bờ.

Hai gã binh lính quân Tần, kéo một thanh niên đi tới.

- A Khám, cứu ta! cứu ta!

Thanh niên đó từ xa đã kêu lớn:

- Ta là Tào Tham, ta là lão Tào a. . .

- Tào Tham?

Lưu Khám không khỏi ngẩn ra, đi nhanh lên phía trước, ra hiệu bảo hai tên lính buông thanh niên ra. Dưới ánh lửa, nhìn kỹ . . . thật đúng là Tào Tham. Chỉ thấy hắn đầu tóc rối bù, quân áo ta tơi. Thấy Lưu Khám một khắc đó, liền lao về phía trước.

- A Khám, ngươi nếu không tới, ta có thể đã mất mạng!

Lưu Khám xoa đầu suy nghĩ hỏi:

- Lão Tào, ngươi như thế nào lại ở chỗ này? Ta đợi ngươi liền hơn mười ngày, một mình ngươi như thế nào tìm ta?

Tào Tham cười khổ nói:

- Ta vốn định trước tiên xem tình hình nơi này, không ngờ bị những người này bắt, giam ở trên thuyền hơn mười ngày.

- Ngươi thật là. . .

Lưu Khám dở khóc dở cười, đưa tấm khiên đồng giao cho một gã binh lính.

Lúc này, Chu Lan đi tới cười hắc hắc:

- Thương lệnh đại nhân, đều giải quyết xong rồi! Một người cũng chạy không thoát, bắt sống bốn mươi hai người.

Lưu Khám nói:

- Mang những người này trước tiên giam giữ tại binh doanhh đã, làm phiền Chu đại ca phái người trông bọn họ. Đợi sáng sớm mai sẽ xử trí.

Chu Lan lên tiếng đồng ý, chỉ huy binh sĩ áp giải tù binh về quân doanh.

- A Khám, ngươi dự định xử trí những người đó như thế nào?

Tào Tham ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi.

Lưu Khám trầm ngâm trong chốc lát:

- Ngày mai ta muốn nhuộm đỏ đồi Tứ Hồng. . . Bằng không, sợ là khó có thể làm kinh sợ những người này.

Trên mặt Tào Tham hiện lên một vẻ không đành lòng.

Muốn khuyên bảo nhưng rõ ràng, đây cũng là cử chỉ bất đắc dĩ của Lưu Khám.

Hai người sóng vai đi đến quan phủ, gần đến nơi chợt thấy bên đường một người cưỡi ngựa như bay dừng trước mặt Lưu Khám.

- A Khám, đã xảy ra chuyện!

Lưu Khám nhíu mày:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Đường Lệ nói:

- Đinh Tật, tên Đinh Tật kia chạy rồi. . .