Hình Đồ

Chương 420: Cự hùng cuồng bạo (1)




Trong quân doanh Sở quân, đèn đuốc sáng trưng.

Hạng Tịch đánh thắng?

Có lẽ, ít nhất trong đấu tướng, tựa hồ là y thắng Lưu Khám. Nhưng y không hề có chút vui vẻ nào, cảm giác chỉ là vô cùng xấu hổ. Nếu không phải là một tên bắn lén kia, chỉ sợ chính mình đã thất bại.

Y xanh mặt, ngồi ngay ngắn trong đại trướng, ánh mắt hung hãn nghiêm lạnh nhìn võ tướng đang đứng yên trước mặt y, hận không thể đem đối phương ăn tươi nuốt sống.

- Lã Mã Đồng, ai cho ngươi bắn lén tên?

Võ tướng thân cao hơn bảy thước, là sau khi Hạng Tịch đoạt được Ngô huyện, liền đến đầu nhập.

Người này võ nghệ không tầm thường, là cao thủ bắn cung khó có được. Bình thường Hạng Tịch đối với Lã Mã Đồng cũng rất coi trọng, chỉ là thật không ngờ, lần này Lã Mã Đồng lại âm thầm bắn tên trộm. Giao phong một hồi dưới thành Lâu Thương, quân Sở cũng không có thương vong quá lớn, nhưng với Hạng Tịch mà nói, lại là thua thật sự, ngày mai không biết có còn dũng khí để đến khiêu chiến dưới thành Lâu Thương hay không.

Lã Mã Đồng cứu vãn cục diện thất bại của y, lại làm cho y mất đi lòng tin!

- Mạt tướng thấy lúc đó tướng quân gặp nguy hiểm nên cũng không suy nghĩ nhiều, liền bắn mũi tên kia vào Tần cẩu.

- Trước trận hai quân, ngươi có thể nào…

Hạng Vũ vốn là muốn nói: Ngươi có thể nào làm chuyện không quang minh như vậy? Nhưng lời vừa đến khóe miệng, lại không thoát ra được đành ngậm miệng lại. Hai quân giao phong, đánh không chỉ là vũ dũng, tương tự cũng là đấu mưu lược, càng là đấu ngươi lừa ta gạt.

Chiến tranh, nào có cái gì gọi là quang minh lỗi lạc?

Hạng Tịch vẫn luôn khát vọng trở thành anh hùng đỉnh thiên lập địa, nhưng y cũng biết, kết quả làm anh hùng, thường sẽ không quá tốt.

Mâu thuẫn trong lòng, làm cho y không biết nên trách cứ Lã Mã Đồng như thế nào. Vì vậy lời này đến bên miệng, liền biến thành:

- Bởi mũi tên này của ngươi hôm nay, được ghi làm công đầu!

Đây là lời nói trái lương tâm a!

Thật ra, Hạng Vũ hận nhất là không thể một kiếm giết Lã Mã Đồng ngay tại chỗ, nhưng y không thể giết, chỉ có thể cố gắng tươi cười với Lã Mã Đồng. Đợi sau khi Lã Mã Đồng đi khỏi, y ngơ ngác ngồi trong đại trướng, không biết nên làm thế nào cho phải. Ngày mai, đánh hay là không đánh?

Cùng lúc đó, trong nội thành Lâu Thương lại là một cảnh tượng khác. Mũi tên bắn trúng trên bờ vai Lưu Khám, thương thế cũng không phải là quá nặng. Một hồi long tranh hổ đấu dưới trường thành, lại càng làm cho sĩ khí của người Lâu Thương lập tức tăng vọt.

Trở lại phủ nha, không đợi Lưu Khám đi vào cửa, Lữ Tu khóc lóc lao đến.

- A Khám, muội nghe nói huynh bị thương?

Lưu Khám cau mày, cười ha hả nói:

- Là tên nào hồ ngôn loạn ngữ thế? Chỉ là một vết thương ngoài da thôi. Hai quân giao phong, ra trận chém giết, nào có thể không xảy ra va chạm? A Tu, nàng chớ lo lắng, nàng nhìn ta, bây giờ chẳng phải là vẫn tốt , không có trở ngại gì đó sao.

Lữ Tu nhìn kỹ lại, ngoại trừ sắc mặt hơi trắng của Lưu Khám thì tinh thần hắn lại rất tốt.

- Được rồi, nàng không nói việc này với mẹ đấy.

Lữ Tu nói:

- Sau khi muội nhận được tin tức, lập tức cho người phong tỏa tin tức, chính là sợ mẹ biết rõ chuyện. Nhưng tốt nhất là huynh đi thăm mẹmột chút đi, từ lúc mẹ nghe nói quân địch tới dưới thành, huynh ra khỏi thành giao thủ với người, mẹ vẫn có chút bận tâm.

- A Khám, huynh chảy nhiều máu như vậy, không có chuyện gì chứ?

Trên áo giáp hắn dính đầy vết máu, nhưng sau khi dùng kim sang dược, đã cầm máu rồi. Thấy thần sắc Lữ Tu khẩn trương, Lưu Khám khẽ cười nói:

- Không sao đâu… Đợi ta đổi bộ quần áo, chúng ta tới gặp mẹ.

Sau đó hắn phân phó mọi người giữ nghiêm thành trì, nhìn chăm chú động tác của Hạng Tịch. An bài xong mọi việc, Lưu Khám mới về đến phòng ngủ, đổi lại một bộ quần áo sạch sẽ, cùng Lữ Tu đi tới bái kiến lão phu nhân.

Lão phu nhân đích thực là đang rất lo lắng! Tuy nói Lưu Khám không phải là lần đầu tiên ra trận, nhưng lão phu nhân vẫn không tránh được sợ hãi. Thấy Lưu Khám đã trở về, trái tim căng thẳng của bà mới hạ xuống, lôi kéo Lưu Khám vào phòng nói chuyện. Lưu Cự ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm vào mặt Lưu Khám, tựa hồ có gì đó không đúng lắm.

Tuy Lưu Cự đã khôi phục trí nhớ song vẫn chân chất như cũ, chỉ là không còn bộ dạng ngốc nghếch, không biết nặng nhẹ như cũ. Cùng là người luyện võ, Lưu Cự nhìn ra được, Lưu Khám hình như đang bị thương. Chỉ là Lưu Khám không muốn nói ra, hiển nhiên là sợ lão phu nhân lo lắng. Lông mày Lưu Cự nhíu chặt, lại từ đầu đến cuối không có mở miệng.

- Khám à, cuộc chiến này phải đánh đến khi nào?

Lưu Khám nói:

- Chỉ sợ phải đánh lâu một chút… Nhưng mẫu thân không cần lo lắng, với hùng quan của Lâu Thương, quân Sở tuyệt không thể chiếm được ưu thế đâu. Đến cuối cùng, bọn họ chỉ có thể cầu hòa với chúng ta… Mẹ, nếu trận này đánh xong, rất có thể chúng ta phải thay đổi hoàn cảnh mới rồi.

- Hoàn cảnh?

Khám phu nhân vốn khẽ giật mình, chợt cười nói:

- Con muốn nói là đi Cửu Nguyên?

- A, mẹ làm sao mà biết được?

Lưu Khám rất khiếp sợ, chuyện rút lui về Cửu Nguyên chỉ có một số người nòng cốt mới biết được, thậm chí ngay cả mấy người như Tương Cường đi theo hắn bao lâu cũng không rõ ràng lắm. Hơn nữa Lưu Khám cũng không nhắc tới chuyện này với lão phu nhân, lão phu nhân sao lại biết được? Chẳng lẽ …

- Con chớ đoán mò.

Khám lão phu nhân cười nói:

- Là hai ngày trước Công thúc tiên sinh tới, ngẫu nhiên nhắc chuyện này với ta… Khám, Cửu Nguyên quận thật sự tốt như vậy sao?

Loáng thoáng Lưu Khám đã đoán được ý tứ của Công Thúc Liêu.

Mẫu thân là người Lạc Dương, nhưng nhiều năm sinh sống ở phía nam nên luôn có chút bài xích đối với phương bắc. Rất nhiều người cho rằng quận Cửu Nguyên là nơi hoang vu nghèo nàn, thậm chỉ ngay cả Lưu Khám, từ đầu cũng cho là như vậy.

Nhưng thực tế thì khác, đất Hà Nam phì nhiêu, không thuộc về Trung Nguyên. Nhân khẩu có thể không so được với Quan Trung Lạc Dương, nhưng so với Tứ Hồng thì hơn rất nhiều. Công Thúc Liêu không phải là người nhiều chuyện. Từng đảm nhiệm Quốc úy của nước Tần, sao lại không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói? Lão đã lộ ra ý tứ với Khám lão phu nhân, nhất định là sợ đến lúc đó không xoay chuyển được lão phu nhân, không chịu chuyển đến quận Cửu Nguyên. Mà Lưu Khám lại là đứa con có hiếu, nếu lão phu nhân không chịu đi, chỉ sợ… Lão lộ ra ý tứ kỳ thật cũng bao hàm ý khuyên bảo lão phu nhân.

Có câu nói “Mèo già hóa cáo”.

Sau khi Công Thúc Liêu đi tới Lâu Thương, rất ít khi bày mưu tính kế. Trong chuyện này có liên quan đến vấn đề tuổi tác. Nhưng nếu nói là nảy sinh suy nghĩ kín đáo, Lưu Khám hoàn toàn không thể so sánh bằng. Ít nhất, Lưu Khám sẽ không nghĩ tới điều đó.

- Mẹ, con đi ra ngoài một chút.

Lưu Cự đột nhiên mở miệng, đứng dậy hành lễ với Khám lão phu nhân.

Khám lão phu nhân sững sờ, chợt gật đầu cười nói:

- Cự à, con cứ ra ngoài đi, không cần phải nói với mẹ. Mẹ ở đây còn có vài câu nói với đệ đệ và em dâu conrồi sẽ đi nghỉ. Con cũng không cần tới hầu hạ nữa, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai đi giúp đệ đệ con.

Lưu Cự vội trả lời:

- Hài nhi đã biết.

Nói xong, y liền đi ra khỏi phòng.

Lưu Cự cũng không đi đâu, mà trực tiếp về phòng của mình.

Vương Cơ đang khâu quần áo, thấy Lưu Cự tiến vào, kinh ngạc hỏi:

- A Cự, sao huynh lại trở về? Mẹ ngủ rồi sao?

- Chưa, mẹ đang nói chuyện với nhị đệ.

Lưu Cự trầm mặc một lát, nhẹ giọng hỏi:

- Tú Nhi, hôm nay nhị đệ xuất chiến, nàng có nghe thấy tình hình chiến đấu thế nào không?

Tú Nhi là nhũ danh của Vương Cơ. Vốn nàng không có tên này, Tú Nhi là tên sau khi thành thân với Lưu Cự, Khám lão phu nhân đặt tên chữ cho nàng.

Vương Cơ nói:

- Nghe nói chủ tướng quân Sở rất lợi hại, đánh với nhị đệ khó phân cao thấp, vẫn chưa phân thắng bại.

- Ta cảm thấy, hôm nay nhị đệ có chút là lạ!

Lưu Cự gãi đầu:

- Ta thấy hắn tựa hồ bị thương, chỉ là hắn không muốn mẹ biết, cho nên một mực chịu đựng… Nhưng ta có thể ngửi thấy mùi máu tươi trên người hắn. Tú Nhi, nàng thay ta đi hỏi thăm một chút, xem tình hình là như thế nào?

Vương Cơ buông đồ khâu trong tay xuống, gật đầu nói:

- Được rồi, để muội đi ra ngoài hỏi thăm một chút. Nhưng huynh cũng biết, em dâu là người thông minh thế nào, nếu như trong phủ không loạn lên, vậy khẳng định là bị a Tu áp chế rồi.

- Vậy… vậy đi ra ngoài nghe ngóng nhìn xem!

Vương Cơ đáp ứng, đi ra khỏi phòng.

Lưu Cự ở trong phòng bồi hồi một lát, đột nhiên đi đến tủ quần áo trước mặt, mở tủ ra.

Y lấy ra một bộ áo giáp tê giác màu đen, mặc ra ngoài nội y. Sau đó lấy từ trên nóc tủ xuống hai cái thiết chùy nặng trịch dài hai thước, đang buộc khóa sắt. Đem thiết chùy gói kỹ, bỏ ra ngoài phòng. Lưu Cự quơ lấy lang nha bổng, bắt đầu ngồi trong viện chăm chúlau sạch.

Đại khái khoảng hai nén hương, Vương Cơ vội vã trở về.

- Cự, nhị đệ thực sự bị thương!

- Có phải bị giặc Sở kia làm bị thương không?

Vương Cơ gật đầu:

- Muội gặp Đồ Đồ tướng quân ở cửa, y nói với ta, lúc nhị đệ cùng tên giặc kia giao thủ, bị giặc bắn lén trúng bả vai. Nếu không phải đối phương dùng quỷ kế, nói không chừng nhị đệ đã thắng. Nhưng nghe nói thương thế cũng không nghiêm trọng lắm.

Lưu Cự nghe vậy, giận tím mặt.

- Cẩu tặc vô sỉ, lại dám đâm sau lưng làm bị thương huynh đệ ta?

Suỵt, huynh nói nhỏ một chút!

Vương Cơ vội vàng che miệng Lưu Cự:

- Nhị đệ đã không muốn lộ ra chuyện này, chắc là sợ mẹ lo lắng. Huynh lớn tiếng như vậy, cả Lâu Thương đều nghe thấy mất… Yên tâm đi, nhị đệ đã không nói, nhất định là có tính toán của mình.

Muội nghe Đồ Đồ nói, quân sĩ trong thành lòng đầy căm phẫn, hận không thể tử chiến cùng quân giặc…

Nhưng tên giặc kia cũng thực lợi hại, theo như Đồ Đồ tướng quân nói, từ khi hắn đi theo nhị đệ, còn chưa gặp tên giặc nào có thể đánh với nhị đệ không phân thắng bại.

- Hả? Tướng giặc kia rất lợi hại sao?

- Nghe nói rất lợi hại… muội cũng chưa từng thấy, sao biết được có lợi hại hay không? Nhưng nếu Đồ Đồ tướng quân đã nói như vậy, chắc là sự thật.

Lưu Cự nghe vậy, nhíu mày.

Y quơ lấy lang nha bổng, đi đến dưới mái hiên, mang theo một cái bao màu đen ra ngoài.

Vương Cơ sau lưng y nhịn không được hỏi:

- Cự, đã muộn thế này, huynh định đi đâu?

- Mẹ nói, muốn ta ngày mai đi chiếu cố nhị đệ.

Lưu Cự cũng không quay đầu lại:

- Ta đi võ đài luyện võ, nàng chớ chờ ta, nghỉ ngơi sớm đi.

Lưu Cự xưa nay ham võ thành tính, Vương Cơ cũng không để ý quá nhiều.

Nào biết được, sau khi Lưu Cự ra khỏi biệt viện, sắc mặt ngày càng đen lại:

- Ám tiễn thương người, sao có thểlà hảo hán?

Đợi ta lấy mạng ngươi rửa hận cho đệ đệ ta!