Hình Hôn – Hôn Nhân Giả

Chương 9




Dọc theo đường đi, Đoạn Châu gọi điện thoại cho Diệp Tân mấy lần, thế nhưng đều luôn không có người nghe. Đoạn Châu trong lòng càng ngày càng lo lắng, chờ lái xe đến khu vui chơi, lại phát hiện nơi đó đã sớm đóng cửa.

Đoạn Châu không vào được, lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Tân một lần nữa, mà trước sau đều không có người nghe.

Ngược lại là Lâm Phi gọi điện thoại lại đây, hỏi người tìm được không.

Đoạn Châu nói cho hắn biết nơi giải trí đóng cửa. Lâm Phi nói có thể người ở lại bên trong không đi ra hay không, làm cho Đoạn Châu xém cái leo tường đi vào tìm người.

Cuối cùng vẫn là đội trưởng nhận lấy điện thoại, cùng Đoạn Châu nói, trước tiên về nhà coi một chút, e rằng đã về nhà.

Đoạn Châu cúp điện thoại, liền lái xe hướng nhà chạy về, sau đó trở về phát hiện vẫn là một mảnh tối đen.

Hắn đột nhiên nghĩ, Diệp Tân, sẽ không phải thật sự bỏ đi rồi chứ.

Một trận khủng hoảng, Đoạn Châu vọt vào phòng Diệp Tân, bật đèn, đem tủ mở ra, nhìn thấy đồ vật vẫn còn đó, mới thoáng yên tâm một chút. Lại càng thêm lo âu.

Hắn móc ra điện thoại, gọi cho Diệp Tân, kết quả lại ở trong phòng khách nghe được tiếng chuông điện thoại——điện thoại Diệp Tân ở trên ghế sa lon.

Trên điện thoại di động có mấy cuộc gọi chưa nhận, đều là của Đoạn Châu cùng Lâm Phi gọi tới. Còn có mấy cái tin nhắn, cũng là Lâm Phi.

Đoạn Châu co quắp ngồi ở trên ghế sa lon, cảm giác rất mệt, cũng vô cùng nôn nóng, hối hận sáng sớm căn bản không nên đi công ty, trước tiên cần phải đem lời nói rõ ràng đã. Nếu không cũng sẽ không đến nỗi biến thành như bây giờ.

Đoạn Châu ngồi một hồi, liền đứng dậy ra ngoài, lái xe đi tìm người.

Chạy tung tung không có mục tiêu đi tìm người, đương nhiên là không thu hoạch được gì.

Đến 4 giờ, Đoạn Châu mệt mỏi kéo lê thân thể về nhà, không có mở đèn, cứ như vậy co quắp ngồi ở trên ghế sa lon.

Đoạn Châu tự giễu nghĩ, thật nên vui mừng bây giờ là thứ bảy, ngày hôm nay không cần đi làm, bằng không, phải chăng mình sẽ không muốn đi, phải chăng đi tới công tác sẽ thất thần, sau đó bị trợ lý lải nhải đến chết.

Cũng không biết ngồi bao lâu, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, trời bên ngoài vẫn là đen, mà mơ hồ có thể nghe được chút tiếng chim hót.

Đoạn Châu nghe được tiếng chìa khóa xỏ vào lỗ khóa mở khóa. Sau đó là chuyển động chìa khóa, tiếng mở cửa đóng cửa.

Đoạn Châu đứng lên, hướng về huyền quan đi đến, sau đó liền đụng phải một người.

Người đó tựa hồ sợ hết hồn, mà khi cậu bị Đoạn Châu kéo qua ôm vào trong lồng ngực, toàn thân càng cứng ngắc thêm.

Thế nhưng Đoạn Châu đã cố mà không được, mất mà lại tìm được, hiện tại hắn chỉ muốn đem người trong ngực tàn nhẫn mà ôm nghiến vào trong máu thịt của chính mình, hòa làm một thể, cho đến khi không thể tách rời.

Hồi lâu, Đoạn Châu mới chậm rãi đem người thả ra, đưa tay đi mở đèn.

Chờ thích ứng ánh sáng, Đoạn Châu liền thấy Diệp Tân cúi đầu, không nhìn thấy biểu tình.

Đoạn Châu đưa tay xoa hai má Diệp Tân, làm cho cậu ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt mình.

Diệp Tân khẽ mím môi, thần sắc mang theo chút kinh hoảng.

Đoạn Châu nhìn chằm chằm mắt của cậu một hồi, chậm rãi nói: Diệp Tân, em có biết hay không anh tìm em cả một buổi tối?

Diệp Tân lắc lắc đầu rồi lại gật đầu một cái.

Đoạn Châu còn nói: Em có biết em một tin nhắn cũng không lưu lại liền chạy mất khiến bọn anh lo lắng bao nhiêu hay không?!

Nói đến chỗ này, giọng Đoạn Châu dần dần cất cao, tâm tình hơi không khống chế được: Anh chạy rất nhiều nơi, khu giải trí, công viên, khu thương mại, thậm chí còn chạy tới cô nhi viện em ở trước đây, cũng không tìm thấy em. Em có biết anh rất lo sợ em xảy ra chuyện hay không? Lâm Phi gọi cho anh vài cuộc điện thoại, nhưng mỗi lần nhận được đều không có tin tức của em. Em tại sao lại để điện thoại ở nhà, tại sao thời điểm ra ngoài không có gọi điện nói?! Anh vốn nghĩ đến em là như lần trước cứ như vậy dự định đi thẳng một mạch, nhưng là em thứ gì cũng không mang đi, em không biết anh rất sợ em gặp chuyện ngoài ý muốn sẽ không còn được gặp lại em hay sao? Anh đã chạy đi đồn công an báo án, nhưng là bọn họ nói mất tích 24 giờ mới có thể lập án, em có biết anh lúc ấy có bao nhiêu bất lực hay không?!

Diệp Tân lại cúi đầu.

Đoạn Châu hai tay đem đầu của cậu nâng lên, nói: Diệp Tân, nhìn anh!

Đại khái là bởi vì kích động, cũng có lẽ là bởi vì một đêm không ngủ, Đoạn Châu trong mắt đều là tơ máu, nhìn có chút khủng bố.

Diệp Tân giật giật đôi môi, sau đó ra hiệu nói: Xin lỗi.

Đoạn Châu một bụng tức giận, nhìn đến động tác đó, lập tức cũng là không phát ra được, cứ như vậy nhìn nhau chừng mười giây, Đoạn Châu cuối cùng thở dài, lại lần nữa đem người ôm chặt trong lồng ngực, nói: Không có lần sau.

Cảm nhận được Diệp Tân cọ bả vai hắn gật gật đầu, Đoạn Châu đem người liền ôm chặt hơn nữa.

Ôm một hồi, Đoạn Châu mở miệng hỏi: Trước đó em đi đâu?

Thân thể Diệp Tân cứng đờ, nhẹ nhàng đẩy Đoạn Châu ra, ngôn ngữ bằng tay nói: Quán Internet.

Đoạn Châu ức chế nở nụ cười: Quán Internet? Trong nhà không phải có máy vi tính lên mạng sao?

Diệp Tân lắc đầu một cái, ngôn ngữ bằng tay nói: Em lúc đầu là phiền lòng cho nên đi ra ngoài một chút, sau đó nhìn thấy quán Internet, liền đi vào…

Đoạn Châu hỏi: Sau đó em liền ở đó cả buổi tối?

Diệp Tân gật gật đầu.

Đoạn Châu cũng không biết đánh giá thế nào, hết chỗ nói rồi, nửa ngày sau đó, hỏi: Vậy em ở quán Internet làm gì cả một buổi tối?

Diệp Tân chần chờ một chút, ngôn ngữ bằng tay nói: … Lên mạng.

Đoạn Châu: …

Thôi không tiếp tục cái đề tài này, người trở về là tốt rồi. Đoạn Châu nghĩ.

Đoạn Châu đặt tay lên vai Diệp Tân, nhìn Diệp Tân nói: Sau này, không cho phép còn như vậy gì cũng không nói một tiếng liền chạy ra ngoài, biết không?

Diệp Tân nghe lời gật gật đầu.

Đoạn Châu lại nói: Tốt lắm, hiện tại chúng ta đi nói chuyện ngày hôm qua. Ngày hôm qua anh nói buổi tối trở về chúng ta nói chuyện, kết quả em liền rời nhà ra ngoài, hiện tại nếu đã trở lại, chúng ta liền đàm luận bây giờ, miễn cho đêm dài lắm mộng.

Diệp Tân: …

Cũng là bởi vì không muốn nói cái này cậu mới chạy ra ngoài a. Bất quá trải qua một buổi tối suy nghĩ, hoặc là nói “Bị khai thông”, Diệp Tân hiện tại đã không có như một ngày trước thấp thỏm, bất an cùng mê mang, nhiều lắm cũng chỉ là hơi khẩn trương một chút.

—— Diệp Tân lên mạng cũng không làm gì sao, trước đó một hai giờ lung tung không có mục đích nhìn chút video muốn phân tán đi lực chú ý, sau đó phát hiện vẫn là cảm thấy hơi nôn nóng, đột nhiên liền nghĩ đến đi mở topic nhờ giúp đỡ. Cậu ở một diễn đàn đứng đầu đăng ký một tài khoản, mở ra kênh phát sóng trực tiếp, đem khoảng thời gian từ đầu cho tới chuyện phát sinh hôm qua hơi hơi cải biên một chút đăng lên, sự tình không nói tỉ mỉ lắm, mà tâm tình đều là thật. Trải qua một buổi tối, bạn trên mạng phân tích, khai thong, cổ vũ, khuyên bảo hoặc là trào phúng, vây xem, Diệp Tân cảm thấy được, chính mình thật giống như nhiễu sự. Mà Diệp Tân sở dĩ thời gian này về nhà, một là bởi vì tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống, còn có một chút là.. Cậu đói bụng rồi.

Đoạn Châu nghe trong bụng Diệp Tân phát ra tiếng ục ục, sửng sốt một chút, sau đó nhịn không được cười lên.

Diệp Tân bị cười đến mặt ửng đỏ, quay người đi vào phòng bếp.

Đoạn Châu cười như thằng điên, tại chỗ cười không đủ, còn đi đến cửa phòng bếp, nghiêng người dựa vào cạnh cửa, nói: Anh cũng đã đói bụng, làm cho anh một chút đi.

Nói xong liền bật cười.

Tay nắm vá múc cơm của Diệp Tân đều bị hắn cười đến có chút phát run —— tức giận rồi.

Bất quá bởi vì một khúc nhạc dạo ngắn này, bầu không khí ngược lại là hơi dịu đi một chút.

Diệp Tân nấu mì sợi.

Hai người một buổi tối này, cơ bản cái gì cũng đều chưa ăn, mà xem thời gian, nói đây là bữa ăn khuya, chẳng bằng nói nó là điểm tâm.

Đại khái là thật sự rất đói bụng, hai người mới vừa ngồi xuống không mấy phút, mì sợi liền bị tiêu diệt xong, nước cũng không còn bao nhiêu.

Ăn uống no đủ, nên nói đến một chút chính sự, Đoạn Châu đem Diệp Tân dự định tiến vào nhà bếp rửa chén kéo lại, kéo đến phòng khách ngồi lên ghế salông xong, sau đó nói: Chuyện tối hôm trước, tuy rằng chúng ta đều uống rượu, mà anh cũng không muốn coi như rượu vào mất trí cứ như vậy bỏ qua —— trên thực tế anh cũng không có say, tuy rằng sau đó không kìm lòng được nên không có khống chế lại, mà anh cũng không muốn vì thế tìm cái lý do gì —— anh yêu em Diệp Tân.

Tuy rằng mập mờ nhiều ngày như thế, đều sẽ có kết quả đoàn viên hoặc bi thương, mà chợt nghe Đoạn Châu nói như vậy, Diệp Tân vẫn là sửng sốt một chút, sau đó tim đập nhanh hơn.

Hơn nữa —— Đoạn Châu lại nói tiếp, em đêm đó, cũng không có từ chối… Anh nghĩ đến em không từ chối, liền nói rõ đối với anh cũng có cảm giác, cho nên anh mới dám tiếp tục làm tiếp. Bất quá trải qua chuyện hôm qua, anh hình như nghĩ lầm rồi, quá tự phụ rồi.

Đoạn Châu tự giễu một chút, lại nói, anh nghĩ đến em sẽ chờ anh trở lại, từ từ nói chuyện với nhau. Bất quá anh cũng có sai, làm xong liền đem em ném ở nhà đi làm, cái gì đều không nói —— em ngày hôm qua bất an rất lâu đi?

Diệp Tân nghe vậy, liền gật đầu rồi lại lắc đầu, thật giống có chút khó tỏ bày, suy nghĩ một chút mới ngôn ngữ bằng tay nói: Chủ yếu vẫn là mơ hồ đi, em không biết tại sao lúc đó lại không có từ chối anh, không biết tại sao lại… Dung túng anh làm tiếp, sau đó không biết thế nào phải đối mặt với anh, còn có không nghĩ thấu được cảm giác của mình rốt cuộc là gì… Cũng không biết nếu như anh nói… Nói thích em, em nên trả lời thế nào đây…

Đoạn Châu miễn cưỡng hiểu được ý tứ, bắt đầu có chút kinh hỉ: Em có biết là anh thích em? Tiếp đó lại có chút ai oán: Vậy mà em còn rời nhà trốn đi lâu như vậy hại anh lo lắng? Sau đó liền cẩn cẩn thận thận hỏi: Kia… Em bây giờ nghĩ rõ ràng cảm giác của mình là gì chưa? Em dự định… Trả lời anh thế nào?

Diệp Tân có thể cảm giác được mình đối với Đoạn Châu có hảo cảm, thế nhưng rốt cuộc là loại trình độ nào… Diệp Tân liếc mắt nhìn Đoạn Châu một cái, ngôn ngữ bằng tay nói: Em không rõ ràng lắm…

Đoạn Châu biểu tình mong đợi lập tức liền sụp đổ, sau đó sâu kín thở dài, nói: Không có chuyện gì, em biết anh theo đuổi em, em đừng trốn tránh là tốt rồi, chúng ta từ từ đi, lâu ngày luôn có thể sinh tình mà.

Diệp Tân ngôn ngữ bằng tay mới vừa làm mấy cái động tác, nghe được phía sau câu nói này, không làm tiếp được nữa, ngừng lại, hơi cảm giác không biết nói gì. Bởi vì cậu vừa định nói đúng là cậu có hảo cảm, chỉ là cảm giác giống như trước đây yêu thích ca sĩ mãnh liệt như vậy, so với bây giờ, người cách gần như vậy cũng không có cảm giác gì mà tim đập nhanh hơn, mặt đỏ tới mang tai, cho nên đối với cảm giác của chính mình có chút hoài nghi —— tuy rằng cùng Đoạn Châu ở chung với nhau rất thoải mái, rất vui vẻ. Bất quá Đoạn Châu lời vừa nói, hầu như hủy bỏ hoàn toàn cảm giác của cậu, cậu cảm thấy mình có chút đối thoại không nổi nữa —— cậu thấy như vậy cũng được đi, ngược lại chính mình cũng không vội.

Bất quá Đoạn Châu thấy Diệp Tân dừng lại động tác, không hiểu được, thúc giục Diệp Tân có cái gì thì nói mau, đừng cất giấu, nói ra không thì lại hiểu lầm. Diệp Tân lúc này mới một lần nữa đem lời vừa dự định nói kia ra hiệu cho hắn xem.

Đoạn Châu xem xong trong lòng cảm giác hơi có chút phức tạp, đầu tiên, hắn là thật cao hứng Diệp Tân có thể đối với hắn có hảo cảm, mà… Tại sao lại so sánh với cái tên ca sĩ gì kia?! Nhìn có vẻ giống như hắn không sánh được với tên ca sĩ trước đây, này nói ra vô cùng đả kích người có biết không?

Diệp Tân nhìn Đoạn Châu một hồi cao hứng một hồi biểu tình sụp đổ, đột nhiên cảm thấy có chút chơi vui, khóe miệng không nhịn được giương lên.

Mà Đoạn Châu, nhìn thấy Diệp Tân cười trên sự đau khổ của người khác như vậy (?) sau đó, nói: Em nói không có cảm giác tim đập nhanh hơn đúng không?

Sau đó ngay lúc Diệp Tân còn chưa hiểu là ý gì, đến gần, hôn lên đôi môi Diệp Tân.

Đại khái là bởi vì Diệp Tân lúc trước đã nói đối với hắn có hảo cảm, Đoạn Châu được voi đòi tiên, không lại giống như kiểu trước đây chậm rãi thăm dò, trực tiếp công thành đoạt đất thâm nhập hòa quyện.

Một cái hôn sâu, môi lưỡi quấn quýt rất lâu, Đoạn Châu mới thỏa mãn cùng Diệp Tân tách ra. Liếm môi một cái, Đoạn Châu hỏi: Hiện tại có cảm giác đi.

Diệp Tân đã sớm bị hôn mặt đỏ tới mang tai ——phương diện hôn môi vốn là người mới, tự nhiên bị Đoạn Châu làm không kịp trở tay, đừng nói tim đập nhanh hơn, hiện tại cảm giác tim đều phải vọt ra ngoài.

Diệp Tân lung tung gật gật đầu, không dám nhìn Đoạn Châu nữa, bởi vì tên đáng ghét này nhất định một mặt biểu tình chế nhạo trêu chọc, tự xem chỉ sẽ cảm thấy quẫn bách.

Đoạn Châu thấy vậy, nở nụ cười, sau đó nâng lên mặt Diệp Tân, khẽ hôn, lần này rất ôn nhu, rất tùy ý, có một chút xíu ý tứ động viên hàm xúc, mà càng nhiều hơn vẫn là khiêu khích, trêu chọc Diệp Tân đuổi theo hắn, thân thể không phản ứng kịp từng chút một mềm nhũn xuống, cuối cùng cả người đều té ngửa ở trên ghế sa lon, bị Đoạn Châu đặt ở dưới thân.

Đoạn Châu vùi đầu tiến vào cổ Diệp Tân, hít sâu một hơi, thì thầm nói: Anh hình như có phản ứng.

Sau đó liền rõ ràng cảm giác được thân thể Diệp Tân cứng đờ.

Đoạn Châu nở nụ cười, thổi một hơi lên cổ của Diệp Tân, cậu cảm thấy hơi ngứa một chút.

Đoạn Châu nói: Đừng sợ, anh không làm —— a, phải bồi thường, em giúp anh phía dưới có được hay không?

Bất quá nói là trưng cầu ý kiến, chẳng bằng nói chỉ là chào hỏi một tiếng —— Đoạn Châu nói xong cũng lôi kéo tay Diệp Tân hướng đến hạ thân của mình, thân thể Diệp Tân cứng ngắc đến càng thêm lợi hại.

Sau đó Diệp Tân liền nghe được một câu làm cho cậu chỉ muốn đi chết cho rồi: Cũng giống em vậy… Anh giúp em.

Cũng không quản Diệp Tân thân thủ khước từ bày tỏ kháng nghị nho nhỏ ra ngoài, Đoạn Châu trực tiếp đem tay đặt lên giữa hai chân Diệp Tân, Diệp Tân bị đụng vào như thế, không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.

Thế là hai người cứ như vậy hỗ trợ cho nhau, trong quá trình, Diệp Tân cũng cứ như vậy ỡm ờ, hơi hơi buông ra một chút, giúp Đoạn Châu mấy lần.

Đợi đến khi hai người đều phát tiết, bởi vì cả một đêm không ngủ, cho nên giờ khắc này hoặc lười biếng hoặc ngượng ngùng hưởng thụ dư vị cao trào, sau đó hai người đều có chút buồn ngủ.

Đoạn Châu đứng dậy, trực tiếp đem người ôm ngang lên tiến vào phòng ngủ, tự mình cởi áo khoác, quần, sau đó trong tầm mắt mang theo kinh hoảng của Diệp Tân, cũng giúp cậu đem cái quần hồi nãy cũng đã bị tuột ra một chút cởi bỏ. Sau đó Đoạn Châu ôm lấy Diệp Tân đắp chăn lên, nói: Ngủ đi, đều mệt mỏi cả đêm.

Diệp Tân mặt ửng đỏ, bởi vì Đoạn Châu đem cậu ôm thật chặt, cứ như sợ cậu lại biết mất vậy.

Nhắm mắt lại, đại khái bởi vì thật sự rất mệt mỏi, Diệp Tân rất nhanh liền mơ màng. Loáng thoáng, mình hình như bị hôn lên trán một cái, sau đó tựa hồ lại nghe được Đoạn Châu nói: Anh yêu em.

Diệp Tân gợi lên khóe miệng —— chính mình, mơ thấy một giấc mộng đẹp đi.

– xong –