Hồ Giá

Chương 53: Phiên ngoại 3




Tại tiền viện, nhi tử của Long Lão Đại ——Ngao Bạch Hắc đang líu ríu thanh âm thanh thúy giảng lại cho mọi người biết, nương là bị phụ thân làm sinh khí như thế nào, đột nhiên ngay lúc đó, chỉ nghe một tiếng “A –! ! ! !” thê thảm rú lên, tiếp theo đó hậu viện trạch gia già cả của Hồ gia bộc phát tiếng nổ

Hết thảy mọi người đang tụ tập ở tiền viện nghe thấy tiếng nổ này đều chấn động, đã xảy ra chuyện gì!?

Thoắt một cái, ngay lập tức mọi người đều chuyển động thân ảnh, nháy mắt đã tập trung cả ở hậu viện.

Lúc chúng tiên yêu xuất hiện, chỉ nghe thấy ở hậu viện phía tây, trong tây khóa viện Hồ Thập Bát đang ngụ rầm rầm hai tiếng, hai cánh cửa bay thẳng ra ngoài, đập vào tường viện, nát thành gỗ văng tung tóe khắp nơi.

Trong tiếng gỗ đập vào tường kêu rắc rắc, còn pha lẫn tiếng tạp âm chửi rủa “Dã man nhân! Vị khai hóa! Hồng mao quái”. . .vân vân.

Chư vị thần tiên đều nhất tề nhìn nhau, cảm thấy thanh âm chửi này sao mà quen quá xá vậy nha. . .

Vút vút vút, tất cả đều leo tường trèo vào, có người còn lần theo nguyệt lượng môn của khóa viện mà thò đầu vào nhìn, chỉ thấy trước phòng Hồ Thập Bát, Ngao Kiệt toàn thân thượng hạ quây đúng một cái ti bị mỏng manh, trường phát hỏa hồng phiêu vũ tứ tán, toàn thân tản nộ khí, trong tay nâng một người nào đó lơ lửng giữa không trung.

Người nọ thân tư kiểu tiểu, mặc một thân y quần đạm lam sắc, bị Ngao Kiệt túm lấy lĩnh tử nâng lơ lửng giữa không trung, tay chân vẫn không ngừng vùng vẫy, miệng liên tục mắng chửi.

A nha ~! Chúng thần tiên nheo mắt lại, cẩn thận nhớ lại, đây chẳng phải là vị ở Thanh Vân Sơn tử triền lạn đả Hồ Thập Bát, đặc biệt không sợ chết, Sơn trà tinh, Hoa Si cô nương sao?

Ngày ấy, bị Ngao Kiện liệng một cái, không rõ là bay đến nơi nào, hôm nay thừa dịp mọi người không chú ý, cư nhiên lẻn chạy vào yêu giới. . .

Này, thực rõ ràng là nhắm vào Hồ Thập Bát mà tới a ~!

Ai nha nha ~ kịch tình tay ba là coi sướng nhất ~~~ tuy là bên thứ ba này hoàn toàn không có phần thắng ~~

Nhưng mà, nếu đã là tình tay ba, kia phải có đủ ba người mới đúng a, nhân vật tối trọng yếu Hồ Thập Bát đâu?

Mọi người lại di dời tầm mắt, nhất tề tia sang nơi căn phòng đã mất đi cánh cửa.

Ngao Kiệt vừa thấy không ít người đến đây, sắc mặt chợt biến, đột nhiên nhớ đến lúc nãy mình cùng Hồ Thập Bát ở trên giường phiên vân phúc vũ, đột nhiên bị Sơn trà tinh này phá cửa xông vào, bản thân bị tức đến không thèm mặc y phục vào, lôi chiếc bì tử duy nhất trên giường quấn quanh hông liền bay ra đến đây. . .

Này. . .này này, lúc này Thập bát còn ở trên giường, không thể để người khác nhìn tháy!

Víu một cái, Hoa Si bị vứt đi thật mạnh, đập vào tường viện rồi té xuống mặt đất.

Ngay lúc đó, chúng nhân chỉ thấy trước mặt, đại hồng hỉ bì tử bị kéo một cái, hồng ảnh chợt lóe, nhìn lại đã không thấy Ngao Kiệt.

Trong phòng, Ngao Kiệt đến bên giường, lấy chăn quấn Hồ Thập Bát lại, cầm lấy y phục dưới mặt đất, xoát xoát vài cái quây bên hông, nhìn chúng nhân giận dữ “Các ngươi đều đến đây làm gì!!!”

Lữ Đồng Tân nói, a nha nha, Thất Long Quân nói lời này quá đáng nha, chúng ta không phải chỉ vì quan tâm ngài cùng Thập Bát sao. . .lúc nói chuyện, ánh mắt vẫn cứ cố rướn vào trong mà nhìn.

Thập Bát lúc nãy bị Ngao Kiệt lăn qua lăn lại, toàn thân đều nhũn cả ra, nằm trên giường đỏ bừng cả mặt, nhưng làm cách nào cũng không gượng nổi thắt lưng mà đứng thẳng được, bất đắc dĩ đành phải vùi người vào chăn, thật sự xấu hổ đến mức không dám lên tiếng.

Ngao Kiệt thấy chúng nhân, kẻ nào cũng ánh mắt gian tà cố nhìn vào bên trong, cánh cửa thì mới nãy vì đại hỏa của y mà bị đánh cho nát cả rồi, lúc này cửa phòng trống toác, không có thứ gì có thể che chắn lại, tức tới mức nghiến răng dậm chân, xoay người dùng bị tử trùm Thập Bát lại thật kỹ lưỡng rồi một phen ôm lấy, phóng lên trên trời như pháo, ầm ầm mấy cái làm nóc nhà vỡ nát, bay ra ngoài, nhảy vài cái trong không trung rồi biến mất trong sắc chiều mờ mịt, không biết là ôm Thập Bát đi đâu.

Chúng thần yêu lưu lại trong sân nhìn nhau, miệng chưa nói mà trong lòng đều là cảm thán, a nha nha ~ quả là thiên hạ độc nhất hồi a ~! Nháo động phòng biến thành đánh sập phòng a ~

Hoa Si cô nương bên kia vẫn còn úp mặt xuống đất, nằm chèo queo ngay chân tường như con ếch. Hồ Thập Nhị đứng gần đó nhìn thấy, có chút không đành lòng. Lúc bình thường, Hoa Si vẫn hay bám lấy Hồ Thập Bát, cũng từng đến bố trang của nàng giúp đỡ, thường cùng Hồ Thập Nhị cùng Hồ Thập Tứ chuyện trò, cũng có thể gọi là có thâm giao.

Tuy lúc thường thấy nàng ăn nói rất là tự kỷ, làm việc gì cũng chỉ thích tình nguyện một phía không thèm nghe người khác nói, rất đáng ghét, nhưng nhớ đến nàng đối với Thập Bát nhà mình, cũng là tình si một mảnh, chỉ tiếc là tình kia lại đặt trên khúc mộc đầu như Thập Bát, lại gặp đối thủ như Ngao Kiệt kia, ái tình chi lộ này của nàng đã định sẵn là tiền đồ vô lượng rồi.

Hồ Thập Nhị thấy nàng lúc này có vẻ đáng thường, liền đi qua đỡ nàng dậy “Hoa cô nương, nàng không sao chứ?”

Hoa Si đầy mặt bụi đất khóc hu hu, từ trên mặt đất đứng dậy, Hồ Thập Nhị cầm khăn định giúp nàng lau mặt. . .

Đột nhiên nhìn rõ trạng thái lúc này của Hoa Si trước mắt mình, thét a một tiếng chói tai rồi đẩy nàng ra!!

Y phục Hoa Si mặc là sa, nguyên bản vừa mỏng manh lại vừa dễ dàng rách, mới nãy bị Ngao Kiệt vứt ra ngoài, trên y phục, ngay chỗ lĩnh tử bị rách, lộ ra một vòm ngực trắng trẻo của vị Hoa Si cô nương này. . .

Đúng, là vòm ngực, không phải bộ ngực = =

Mọi người nhìn vòm ngực so với Thái Bình Công chúa còn phẳng hơn, có chút ngu ngu.

“Ngươi. . . Ngươi ngươi ngươi ngươi là nam nhân????” Hồ Thập Nhị há to miệng, ngón tay run rẩy chĩa về phía Hoa Si, lời nói lắp bắp.

Hoa Si từ mặt đất đứng dậy, trên mặt toàn là nước mắt nước mũi lại vươn cả bùn đất bẩn bẩn, phủi phật phật toàn thân, chống nạnh hai tay lên hông nhìn như cái ấm trà, mắt lóe ánh sáng đứng trước mặt Hồ Thập Nhị, trả lời cứ như đúng rồi “Đương nhiên!”

Hồ Thập Nhị điên rồi!!!

Năm trước, mình và Thập Tứ muội còn mang hắn đi ngâm ôn tuyền aaa!!!! Thảo nào thời điểm đó, “nàng” ta nhất định không chịu cởi y phục ra, chỉ ngồi bên cạnh nhìn các nàng ngâm!!!

“Ngươi. . .ngươi là đồ bại hoại!!! Ngươi đồ dâm tặc!!!”

Hoa Si bị Hồ Thập Nhị đuổi chạy vòng vòng trong sân, miệng Hồ vẫn kêu to “Ta tới tận bây giờ cũng chưa từng nói với các người ta là nữ tử!! Là các ngươi tự mình tình nguyện cho rằng ta là nữ hài tử, gọi ta là cô nương, nhận ta làm muội tử!! Mang ta đi ngâm ôn tuyền!”

“Ngươi còn dám nói!! Cách ngươi ăn mặc như vậy, là ai cũng cho rằng ngươi là nữ hài tử a!!!”

“Đây là hứng thú cá nhân của ta!! Ngươi không thấy ta ăn mặc như vậy rất đẹp sao ~!”

“. . . .Ta giết ngươi a a a a a ! ! !”

“Cứu mạng a! ! !”

“Cái gì? Thập Nhị, ngươi bị hắn chiếm tiện nghi sao? Mẫu thân không cho phép ngươi gả cho một tên nhân yêu bất nam bất nữ a!!”

“Ta không phải nhân yêu, ta là Sơn trà tinh!!”

“Cái gì? Ngươi là nam nhân? A a, ngươi đã nhìn thấy Thập Nhị cùng ta tắm a ~~! Ngươi ngươi ngươi còn từng cùng Thập Nhị ngủ chung trên một chiếc giường! !”

Hồng Ngọc cùng Hồ Thập Tứ cũng gia nhập vào đội quân bao vây truy đuổi, chiến trường nhất thời càng thêm loạn. . .

Không để ý bên kia khói thuốc súng cuồn cuộn, chúng tiên cùng yêu quái nhìn căn phòng đã trống trơn, nhìn nhau thầm hỏi : hai vị tân nhân này, đang nhập đồng phòng mà chạy đi đâu ta, hôn lễ này còn tổ chức kiểu gì nữa?

Đào Mộc tiên nhân bên cạnh bĩu cái miệng nhỏ nhắn, thán “Nhân gia vẫn chưa ngoạn đủ mà ~~~”

Ân ân, tất cả đều trở lại bình thường ~~ đúng a ~~ vẫn chưa có ngoạn đủ mà ~~ vất vả lắm mới có cái cơ hội như vậy, đừng quấy Tiểu Thất cùng Thập Bát nữa, chúng ta tiếp tục ngoạn tiếp tục ngoạn đi ~!

Vì thế, bên kia Hồng Ngọc túm tai Hoa Si kéo kéo, muốn tính toán với y món nợ những chuyện đã xảy ra với hai nữ nhi của mình, bên này chúng tiên yêu lũ lượt kéo nhau là trung thính tiền viện, tiếp tục cật hát ngoạn nhạc ~~!

(Uy! Mấy người cũng rảnh quá đi!!)

=======================

Ba tháng sau.

Thanh Vân Sơn.

Hiện tại đã bước vào mùa thu, độ tháng mười. Thanh Vân Sơn vào mùa thu, đặc biệt xinh đẹp ~!

Có hồng phong, lục thụ cùng hoàng thành, ngân bộc, hơn nữa đỉnh núi Thanh Vân Sơn mây mùi quần vũ, từ xa nhìn lại, cảnh sắc rực rỡ lại lộng lẫy, trong cảnh lại còn nảy sinh ra một loại phong tình vũ mị.

Hôm nay thời tiết khá đẹp, không trung xanh thẳm đặc biệt vời vời, dương quang ôn noãn nhu hòa, gió nhẹ thổi vào mặt, trong gió còn vởn vơ quế hoa thanh hương ngập cánh mũi.

Ngày như vậy, rất thích hợp mở rộng song môn để đón gió vào nhà, sau đó dem bị tử cùng y phục giặt sạch sẽ, đem ra sân mà hảo hảo phơi nắng ~~

Có điều, tiểu mộc tử nơi Thanh Vân Sơn lại tương phản với lý thuyết này, môn đều đóng chặt, im lặng đến một chút thanh âm đều không có.

Này, có quá kỳ quái quá không a?

Hiện tại đã là giờ Tỵ, cũng tương đương khoảng chín giờ sáng, bình thường vào giờ này, xét với tính tình của chủ nhân tiểu mộc ốc, hẳn là đã sớm thức dậy, bắt đầu vận động thân thể, đi bộ quanh Thanh Vân Sơn một vòng, sau đó chuẩn bị ngọ phạn a ~!

Một đạo hạnh hoa sắc quang mang chợt lao vút qua, ngay tức khắc trước tiểu mộc ốc hiện hữu một thân ảnh, nhìn nhìn vào phòng môn đóng chặt, đột nhiên cảm thấy tức giận ùn ùn kéo đến, tiến lên từng bước, rầm rầm rầm, bắt đầu đập cửa.

Gõ mấy cái, cửa kẽo kẹt mở ra. Ngao Kiệt tóc không chỉnh tề, xiêm y xốc xếch, tất nhiên là vừa mới thức dậy, trừng mắt kẻ gõ cửa ——còn ai ngoài Ngao Ly đây.

Ngao Kiệt mặt mày giận dữ, nhưng không nói tiếng nào, cẩn thận khép cửa lại rồi, mới lôi Ngao Ly ra thật xa, cả giận nói “Mới sáng sớm ngươi đến làm gì?!”

Mới sáng sớm?

Ngao Ly muốn đập đầu vào tường cho rồi, giờ này là giờ nào rồi hả? Thái dương phơi nắng cái mông ngươi muốn khét lẹt rồi!

Ngao Ly nhìn nét mặt Ngao Kiệt, vì đang hưởng thụ tình phúc trong tuần trăng mật mà cả người đều tỏa sáng lấp lánh, cắn chặt răng, chỉ vào hai mắt mình, dậm chân nói “Tiểu Thất, ngươi nhìn coi đây là cái gì?”

Ngao Kiệt trong lòng vẫn đang nghĩ phải mau đuổi tên Ngũ ca này đi, để còn trở lại ôm Thập Bát nằm một lúc nữa, hiện tại nghe Ngao Ly hỏi như vậy, sửng sốt hồi lâu, thành thành thật thật mà nhìn mặt Ngũ ca y, quyết đoán nói “Là mắt!”

“Là mắt thâm quần!!!”

Ngao Ly muốn khóc rồi, bên ngoài ai ai cũng bảo Ngao Kiệt là tộc trưởng tân nhậm của Long tộc. Chỉ là, tiểu tử này từ sau khi thành thân với Thập Bát rồi, mỗi ngày đều ân ân ái ái mà bám dính ở Thanh Vân Sơn này, mười ngày nửa tháng cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, chuyện lớn nhỏ gì trong tộc bây giờ đều do Ngao Ly, vị Ngũ Long Quân mệnh thật khổ này ôm đồm hết!! Làm y mệt mỏi đến hai mắt đều thâm quần!!

Vậy mà xú tiểu tử này vẫn cứ khoái khoái hoạt hoạt trong cuộc sống thế giới hai người, cư nhiên một chút cũng không tỏ lòng biết ơn y!!

Ngao Ly trợn mắt, ta mệnh tại sao lại khổ như vậy a, ngươi mỗi ngày cùng Thập Bát ngọt ngào ân ái, còn ta ngay cả muốn thấy người trong lòng cũng khó khăn đến vậy!!!! Ta đây là cái mệnh gì vậy a a a a!!

Trong lòng muốn nôn ra máu, nhưng chuyện cần nói thì phải gấp rút nói cho mau, Ngao Ly nói vòng nói vo “Ta tới kêu ngươi hồi tộc.”

“Không về, ta muốn ở đây với Thập Bát!” lập tức đáp lại.

“Xú tiểu tử, ngươi làm ơn biết thân biết phận của mình là tộc trưởng có được không! Bàn đào đại hội sắp được tổ chức, việc phải chuẩn bị nhiều lắm! Ngươi cũng đã tung tăng ba tháng hơn rồi, làm ơn trở lại tộc đảm nhiểm cương vị tộc trưởng, làm sự nên làm đi!!”

Ngao Kiệt bĩu môi, không chút tình nguyện, nhưng vẫn bảo với Ngao Ly chờ ta một chút, ta vào nói với Thập Bát một tiếng rồi đi.

====================

Trong tiểu mộc ốc, ám hương lãng đãng, dương quang nhè nhẹ từng đợt từng đợt, từ cửa sổ tràn vào rọi khắp nơi. Hồ Thập Bát nằm trên giường, tóc có chút rối, trên khóe mắt, gò má, vẫn còn đọng một mạt ửng đỏ chưa tan, hơi thở đều đều, đang chìm trong giấc ngủ say.

Hồ Thập Bát lúc thường tính cảnh giác khá cao, nhưng gần đây vẫn luôn ở bên cạnh Ngao Kiệt. Mà Ngao Kiệt thì dục vọng rất mạnh, Hồ Thập Bát thì vẫn còn thịnh niên, thân thể cũng cực kỳ khát cầu, một khi tính dục bị khơi dậy, liền chẳng phân biệt ngày hay đêm.

Lúc này vất vả lắm mới kết thúc một hồi mây mưa, thân thể đã rã rời, vừa ngã người xuống đã ngủ ngay lập tức, tiếng đập cửa của Ngao Ly lúc nãy cũng không có nghe thấy.

Nhìn Thập Bát vẻ mặt mỏi mệt, Ngao Kiệt cũng có chút hối hận bản thân đêm qua làm rất dữ dội, Hồ Thập Bát hiện tại ngủ rất say, y không đành lòng nào mà đánh thức lão bà của mình dậy, liền lấy một mảnh giấy viết lên vài chữ rồi đặt bên cạnh chẩm đầu của Thập Bát, sau lại chạy đến thủy đàm bên cạnh thác nước, niệm chú thay nước trong thủy đàm.

Trước khi đi, nghĩ nghĩ một hồi, giăng một tầng kết giới ở ngoài, chuẩn bị hết thảy mọi thứ thật tốt xong, mới theo Ngao Ly rời khỏi Thanh Vân Sơn.

_______________________

bỉ tử : cái chăn, cái mền =3=

đại hồng hỉ bì tử : chăn hồng, dành cho động phòng thì phải

cật hát ngoạn nhạc : ăn uống chơi đùa