Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1011: Tôi chỉ trị những bệnh mà kẻ khác không thể trị hết





Bác sĩ Hoàng chợt ngẩn ngơ, sau đó lão không nhịn được phải hỏi:

- Tống thần y, cậu có thể nói biện pháp cụ thể được không?

Bác sĩ Hoàng là người thôn Dân Hưng, thật ra điều kiện gia đình cũng không tệ, khi cải tạo thôn thì lão có vài căn nhà, trong đó có vài căn cho thuê, tiền thuê nhà cũng vài ngàn, cộng thêm tiệm thuốc, mỗi tháng lợi nhuận cũng phải hơn hai mươi ngàn. Tóm lại bây giờ lão là người có nhà có xe, trong ngân hàng có vài triệu tiền mặt, tuy không phải là số nhiều nhưng tuyệt đối không tính là nghèo. Tuy lão ở thành phố Cảng Thành này không tính là người có nhiều tiền, nhưng dù là như thế, khi Hạ Thiên nói một ngày lời một trăm ngàn hoặc cả triệu, điều này làm lão động tâm, nếu thật sự có mối làm ăn như vậy, hắn nhất định sẽ làm.

- Rất đơn giản, ông chỉ cần đi tìm những kẻ có tiền mà muốn chữa bệnh, tôi sẽ chữa bệnh cho hắn, tôi thu phí chữa bệnh thường rất cao, lần đầu ít nhất cũng là một triệu, tôi sẽ chia cho ông một phần mười. Vì vậy chỉ cần ông tìm được người bệnh, như thế mỗi lần ông sẽ có được một trăm ngàn, nếu tên kia nhiều tiền, tôi sẽ thu phí mười triệu, sẽ chia cho ông một triệu.

Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói, hắn cũng không muốn chút tiền vài chục ngàn một tháng.

A Phương ở bên cạnh nghe thấy vậy mà không khỏi trợn mắt há mồm, bác sĩ Tống kia thật sự quá kinh khủng, chữa bệnh cho người ta mà muốn thu một triệu đến một trăm triệu sao? Như vậy không thái quá à?

Bác sĩ Hoàng cũng sững sốt một lúc lâu, cuối cùng lão cũng biết, hôm qua Tống thần y giúp mình chữa bệnh lấy nửa tiệm thuốc đã là rất rẻ rồi.

- Này, ông có muốn làm ăn không? Nếu không thì tôi đi tìm người khác.

Khi thấy bác sĩ Hoàng một lúc lâu không nói lời nào thì Hạ Thiên dùng giọng mất vui nói.

- Tống thần y, thu phí như vậy có mắc quá không?

Bác sĩ Hoàng phục hồi tinh thần lại, lão không nhịn được phải hỏi:

- Lấy giá cao như vậy sợ rằng khó có mấy người chịu bỏ tiền chữa bệnh.

Bác sĩ Hoàng trước nay kê đơn chữa bệnh cũng là vì kiếm tiền, nhưng lão thu phí rất rẻ, bây giờ thấy giá cả của Hạ Thiên như vậy cảm thấy khó thể tiếp nhận.

- Tôi đã ra giá rất rẻ rồi.

Hạ Thiên có chút bất mãn, dựa theo quy củ trước đó thì hắn cứu sống mười triệu, cứu tử để lại mười ngàn, nhưng bây giờ hắn không dám dùng quy củ này, vì hắn không muốn người ta biết được thân phận của mình. Bây giờ hắn tạm thời chuyển đổi quy củ, không thu quá mắc, nhưng hắn thấy, dù thu phí thấp thì cũng không thể thấp hơn một triệu.

Hạ Thiên nhìn bác sĩ Hoàng không nói lời nào mà bổ sung thêm một câu:

- Ông đi tìm đám người kia ra giá chữa bệnh không được sao? Nếu mỗi người đều chấp nhận giá tiền này thì tôi còn cần ông làm gì? Nếu không phải tôi vừa đến đây, chưa quen thuộc tình cảnh, tôi còn cần ông nữa à?

- Bố, con cảm thấy Tống thần y nói rất đúng, không phải bố nói y thuật của Tống thần y rất cao sao? Nếu là thần y thì thu phí tất nhiên phải cao.

Lúc này A Tài kia mở miệng nói, rõ ràng hắn ở bên cạnh nghe câu chuyện mà không khỏi động tâm. Một ngày lời một trăm ngàn, điều này quá sức mê người.

- Này, nếu bố anh không làm thì anh làm đi.

Hạ Thiên nhìn A Tài:

- Các anh tìm người nào cần chữa bệnh cũng được, ai tìm được bệnh nhân tôi sẽ chia tiền cho người đó.

- Được, không có vấn đề, có rất nhiều người có tiền có bệnh, tôi chỉ cần điều tra chút là được.

A Tài thật sự hưng phấn, giống như hắn thấy được tiền từ trên trời rơi xuống, tất cả đều rơi vào đầu hắn.

- A Tài.

Bác sĩ Hoàng trầm giọng quát khẽ:

- Hồ đồ cái gì? Con căn bản không làm bác sĩ, con cũng không biết ai có bệnh hay không.

- Bố, con không làm bác sĩ, bây giờ cũng không biết rõ ai có bệnh ai không, nhưng vấn đề này rất đơng giản, con chỉ cần đến bệnh viện là biết ngay.

A Tài không cho là đúng:

- Con chỉ cần tìm vài người bạn là biết ngay, hơn nữa con cũng chẳng phải hoàn toàn không biết ai có bệnh, con trai chú Cảnh Sinh không phải có bệnh sao? Nhà bọn họ có rất nhiều tiền, vì chữa bệnh cho con mà ném đi vài triệu rồi, nếu một triệu có thể chữa tốt, chú Cảnh Sinh chắc chắc sẽ tình nguyện.

- Con thì biết gì?

Bác sĩ Hoàng có chút tức giận:

- Con của Cảnh Sinh căn bản không có bệnh gì, chẳng qua đầu óc không được thông minh mà thôi.

- Bố, tuy con không hiểu y thuật nhưng cũng không tán thành những lời này, cái gì là đầu óc không được thông minh? Như vậy không phải đầu óc có bệnh sao?

A Tài có chút mất hứng:

- Hơn nữa con có nghe chú Cảng Sinh nói, chú ấy đã đưa con ra nước ngoài kiểm tra, trong đầu con chú ấy có một khối u, nếu lấy khối u kia ra thì sẽ biến thành người bình thường. Nhưng làm phẫu thuật quá nguy hiểm, làm không tốt sẽ chết người, vì vậy chú ấy không dám đưa con mình đi giải phẫu.

- Con đã biết như vậy, đó là khối u não, con nói có thể trị được sao?

Bác sĩ Hoàng càng tức giận:

- Tuy y thuật của Tống thần y...

- Này, tất cả im mồm cho tôi.

Hạ Thiên cuối cùng cũng không nhịn được, hắn bất mãn nói một câu:

- Lão Hoàng, ông không muốn kiếm tiền thì thôi, tôi cũng không quan tâm đến ông, còn anh, A Tài, anh đi tìm chú Cảng Sinh gì kia đi, hỏi xem muốn chữa bệnh cho côn không, giá là một triệu, hiểu không?

- Không có vấn đề, không có vấn đề, tôi sẽ đi tìm chú Cảng Sinh.

A Tài liên tục nói, sau đó hắn dùng giọng nịnh nọt nói với Hạ Thiên:

- Tống thần y, nếu tôi và chú Cảnh Sinh bàn giá xong, phải làm sao để liên lạc với cậu?

- Anh có thể điện thoại cho tôi.

Ninh Khiết lúc này mở miệng:

- Anh lưu số máy của tôi lại rồi gọi sang đây.

- Được, tôi sẽ lưu.

A Tài liên tục nói.

A Tài nhanh chóng lưu lại số điện thoại của Ninh Khiết, mà đến lúc này hắn mới đột nhiên nhớ đến một sự kiện, vì vậy cẩn thận nói:

- Tống thần y, cậu...Cậu có thể chữa được khối u trong não không?

A Tài người cũng như tên, cực kỳ yêu tài, vì vậy vừa nghe nói có thể lời được một trăm ngàn là đầu óc hắn đã choáng váng, căn bản không quan tâm Hạ Thiên có thể chữa được bệnh cho người ta hay không. Mãi đến lúc này hắn mới nhớ đến vấn đề quan trọng nhất.

- Nói nhảm, tất nhiên tôi có thể chữa tốt.

Hạ Thiên dùng ánh mát bất mãn nhìn A Tài:

- Không có bệnh gì tôi không chữa được, còn nữa, nhớ kỹ, tôi chỉ chữa những bệnh mà người khác trị không hết, bệnh nhỏ đừng tìm đến tôi, bệnh nhẹ không được bao tiền, tôi không có hứng.

- Vâng, vâng, tôi biết rồi.

A Tài vội vàng nói, trong lòng vẫn còn đang nghĩ, lát nữa đến nhà chú Cảng Sinh không được quá lớn tiếng, trước tiên phải làm thí nghiệm cái đã. Nếu Tống thần y này có thể chữa tốt căn bệnh u não, như vậy là thần y thật sự, hắn có thể can đảm đi kiếm tiền.

- Vậy giao cho anh đi làm, khi nào nói xong thì điện thoại cho tôi. Còn nữa, tối nay đừng tìm tôi, bây giờ tôi phải về ngủ.

Hạ Thiên lười biếng nói, sau đó hắn kéo Ninh Khiết bước đi, đối với hắn thì đã được được mục tiêu đến đây hôm nay. Dù là bác sĩ Hoàng hay đứa con, chỉ cần giúp hắn tìm được người bệnh là được.

- Tống thần y, cậu không ngồi chơi một chút...

Bác sĩ Hoàng chợt ngẩn ngơ, sau đó chạy theo ra khỏi cửa.

- Không rảnh.

Hạ Thiên không đợi bác sĩ Hoàng nói dứt lời, hắn tức giận nói một câu, lão Hoàng này không chịu tìm người bệnh cho hắn, điều này làm hắn cảm thấy rất khó chịu, vì vậy hắn cũng không cần quan tâm đến lão.

...

Hạ Thiên và Ninh Khiết nhanh chóng quay về khách sạn, sau khi vào phòng thì Ninh Khiết cuối cùng cũng không nhịn được phải nói:

- Chồng, để A Tài hỗ trợ có thích hợp không? Tôi cảm thấy người này không quá tin cậy, hơn nữa bộ dạng rất tham tài.

- Không sao, tham tài thì tốt, như vậy sẽ càng gắng sức giúp chúng ta tìm người bệnh, chung ta sẽ nhanh chóng kiếm được tiền và có những ngày tốt lành, sau này nếu con đàn bà Tống Ngọc Mị kia biết được tôi sống ở đây rất tốt, có lẽ sẽ tức chết.

Hạ Thiên cũng không quan tâm.

- Tôi chỉ sợ A Tài kia có tâm tư khác lạ, loại người này tham tài, lòng tham vô đáy.

Ninh Khiết vẫn không quá yên tâm.

- Không sao, nếu hắn dám có ý xấu, tôi sẽ xử lý hắn.

Hạ Thiên vẫn không quan tâm.

- Vậy thì được.

Ninh Khiết có chút bất đắc dĩ, nàng xem như hiểu rõ, Hạ Thiên chẳng phải không biết A Tài không đáng tin, cũng không phải kẻ không có đầu óc mà tùy tiện tìm người làm việc cho mình, thật sự là hắn căn bản không sợ người ta làm gì xằng bậy, vì thế hắn cũng không quan tâm. Nhưng trong lòng Ninh Khiết đã có quyết định, nếu sau này Hạ Thiên ra khỏi cửa, nàng sẽ đi theo làm vệ sĩ, như vậy sẽ đề phòng được nhiều chuyện.

- Vợ quỷ keo kiệt, tôi sẽ tiếp tục hấp thu âm hỏa.

Hạ Thiên lúc này lại cảm thấy thân thể có gì đó là lạ, giống như đến lúc này là sẽ phát tác. Hắn nói xong câu đó thì tình cảnh cũng giống như ngày hôm qua, hắn lấy ra ngân châm, ngồi khoanh chân dưới đất, bắt đầu quá trình chiến đấu gian khổ với âm hỏa.

Đã có kinh nghiệm tối qua, hôm nay Ninh Khiết cũng không quá lo lắng, nhưng nàng vẫn ngồi ở bên cạnh chờ đợi. Cũng giống như hôm qua, mãi đến khuya thì Hạ Thiên mới thuận lợi hoàn thành hấp thu âm hỏa, sau đó lập tức đi ngủ.

Một giấc ngủ đến sáng hôm sau mới tỉnh lại, Hạ Thiên phát hiện Ninh Khiết vẫn ngủ rất say, nhưng lần này nàng không còn gặp ác mộng.

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Ninh Khiết đang ngủ say sưa, trong lòng bắt đầu có chút buồn bực, trước tiên hắn đánh thức nàng hay cởi sạch rồi đánh thức? Hắn cũng không muốn giống như hôm qua, chờ đến trưa nàng mới thức dậy.

Nhưng Hạ Thiên còn chưa nghĩ phải làm sao thì Ninh Khiết đã tỉnh, nàng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Ninh Khiết cầm lấy điện thoại, nàng nhận máy:

- Này, ai vậy?

- Có Tống thần y ở đó không? Tôi là A Tài.

Bên kia truyền đến âm thanh hưng phấn:

- Bây giờ là tám giờ, Tống thần y đã thức dậy chưa?

- Thế nào? Anh đã liên lạc với người bệnh chưa?

Ninh Khiết cũng nghe ra âm thanh của A Tài, tuy nàng có ấn tượng không tốt với hắn nhưng vẫn chủ động hỏi thăm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Đã nói rất tốt, đã làm từ tối qua, chú Cảnh Sinh nói, chỉ cần chữa tốt cho con của chú ấy, một triệu không phải là vấn đề.

A Tài có chút kích động:

- Tống thần y hôm nay có thể đi chữa bệnh không? Chú Cảnh Sinh có hơi gấp, vừa rồi đã điện thoại đến thúc tôi.